Chương 48: Mẹ Lâm Tiêu phát hiện Lâm Tiêu mua đồ cho con nít

“Vậy đợi một chút rồi em gọi hỏi dì Vương thử, lúc trước ở phòng trọ cũng là dì phụ giúp em trong mấy tháng. Hơn nữa làm việc cũng rất cẩn thận lại là người quen, nếu để dì chăm sóc cho các con cũng có thể tương đối an tâm.”

“Vậy cũng được!” Tần Lãng gật đầu.

Sau khi cho tụi nhỏ ăn xong rồi dỗ tụi nó ngủ, Tô Thi Hàm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho dì Vương.

“Tô tiểu thư ư? Hôm nay có việc gì mà lại gọi cho dì thế, hay là con về nhà rồi?” Dì Vương nhiệt tình hỏi.

“Đúng rồi dì Vương, con về được hai ngày rồi. Hôm nay gọi điện cho dì là có việc muốn hỏi dì một chút, hiện tại dì đã có công việc mới chưa? Con muốn mời dì về phụ giúp con chăm sóc cho ba đứa nhỏ.”

“Chuyện này thì không vấn đề nhé Tô tiểu thư, dì hiện tại cũng không có đi tìm việc mới. Con cũng biết mà, dì làm bảo mẫu cũng chỉ vì muốn gϊếŧ thời gian thôi. Cho nên dì mới tìm việc trong khu vực xung quanh khu nhà mình, xem có ai cần người không, vì đi xa quá thì con gái dì không cho."

“Vậy thì tốt quá! Dì Vương tiếp tục giúp con chăm sóc cho tụi nhỏ nhé.”

“ Được! Tô tiểu thư, lại có thể đến nhà con là điều dì thích nhất. Con gái của dì thì không chịu cưới xin, nhưng mà dì thì lại đặc biệt rất thích con nít. Lúc trước chăm sóc cho con, dì còn nghĩ đến khi tụi nhỏ ra đời thì sẽ tiếp tục giúp đỡ con chăm sóc cho bọn nhỏ. Mà con vẫn ở địa chỉ cũ phải không?"

“Con chuyển nhà rồi, nhưng mà dì Vương có thể yên tâm vẫn ở trong khu vực này thôi. Con ở toà nhà số chín, dì chờ một chút con nhắn tin địa chỉ cho dì. Với lại lần này dì cũng không cần phải ở lại qua đêm, 8h sáng dì tới 8h tối là được. Ban đêm dì có thể về nhà, dẫu sao mình ở chung một khu vực nên cũng rất thuận tiện.”

“Được! Vậy tất cả nghe theo ý con, mà Tô tiểu thư con vừa mới qua tháng ở cữ. Gần đây đều tự con chăm sóc cho mình và bọn nhóc sao?" Dì Vương quan tâm hỏi.

Tô Thi Hàm trong giọng nói có vài phần ngọt nào cười cười nói: “Không dì Vương à, cha của tụi nhỏ cũng có ở đây.”

Dì Vương bên kia đầu dây cười mập mờ: “Tô tiểu thư! Chúc mừng con cả nhà đều đoàn tụ.”

“Tô tiểu thư, cha của tụi nhỏ có phải là cái người lần trước lúc con còn đang ở cữ đã giúp con lấy đồ có phải không? Ngoại hình nhìn thật là phong độ, ở cùng với con thật đúng là như Kim Đồng Ngọc Nữ.”

“Cảm ơn dì Vương, vậy bắt đầu từ sáng mai dì tới được không ?” Tô Thi Hàm hỏi.

“Không thành vấn đề, vậy ngày mai 8h dì sẽ đến đúng giờ.”

Hai người nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại vừa đúng lúc Tần Lãng gọi nàng lại ăn điểm tâm.

Điểm tâm ăn xong, thì sắp xếp cho tụi nhỏ nằm lên ghế sa lon. Sau đó bật TV để mở chương trình âm nhạc nhẹ nhàng dành cho trẻ sơ sinh, Tô Thi Hàm cũng ở bên cạnh các con giải trí thư giãn.

Tần Lãng đang trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho buổi trưa, quay đầu lại thấy cảnh tượng ấm áp này khiến hắn không khỏi nở nụ cười.

Cuộc sống như này thật là tuyệt.

Vũ Đồng là đứa tăng động nhất trong đám, nằm chưa được nóng người thì đã không kiên nhẫn được lập tức oa oa khóc. Cô nhóc thành công thu hút sự chú ý, khiến Tô Thi Hàm chỉ còn cách phải bế nhóc lên.

“Vũ Đồng đừng khóc, có ma ma ở đây với con rồi”

Vũ Đồng vẫn tiếp tục nức nở, ánh mắt thì nhìn về hướng ba ba đang ở trong phòng bếp. Nhưng khi thấy Tần Lãng không ngừng bận rộn, cũng không để ý đến mình thì lại gào khóc to hơn.

“Vũ Đồng của mẹ là muốn ba ba à?” Tô Thi Hàm ôm Vũ Đồng đi tới phòng bếp.

Tần Lãng đang xử lý một con tôm bự nhưng khi nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên cười hỏi: “Tại sao Vũ Đồng lại khóc?”

Vũ Đồng nấc lên một cái, oa oa thêm hai cái rồi nhanh chóng ngừng khóc.

Tô Thi Hàm cười nói: “Xem ra vừa nãy là Vũ Đồng nhớ ba ba nhìn thấy ba ba là hết khóc lập tức.”

Tần Lãng lại gần dùng khuôn mặt cọ xát lên khuôn mặt mềm mại của Vũ Đồng: “Vũ Đồng ngoan, hôm nay ba phải chuẩn bị cơm trưa để chút nữa có khách tới. Chờ một chút rồi ba sẽ cùng con và các anh em của con chơi với nhau.”

“Vũ Đồng! Một lúc nữa thôi sẽ có ba cô xinh đẹp cùng với mẹ nuôi tới nhà mình để thăm các con. Bọn họ sẽ mang cho các con rất nhiều quà cùng đồ chơi, nên ba ba bây giờ phải chuẩn bị cơm trưa cho họ. Bây giờ hai mẹ con mình không làm phiền ba ba nữa được không nè ?”

Hai người cùng nhau dỗ dành Vũ Đồng, khiến đứa nhỏ rất nhanh lập tức vui vẻ trở lại. Đợi nàng nín khóc mỉm cười Tô Thi Hàm lập tức ôm nàng mang trở lại phòng khách.

Một bên khác, Lâm Tiêu mới từ trong cửa tiệm bán đồ cho trẻ sơ sinh bước ra, hai cánh tay thì xách đầy bao lớn đồ chơi cùng quà cáp. Tất cả đống này, đều là do đích thân nàng sàng lọc và lựa chọn cho các con nuôi của nàng.

Trong lòng nàng đang rất vui vẻ nói: “Nhiều quà như vậy, chắc chắn các con nuôi của mình nhất định sẽ rất thích.”

Vừa mới nói xong bên kia đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.

“Tiêu Tiêu?”

Hoàng Thu Hà hôm nay có hẹn dạo phố cùng bạn bè, đúng lúc vừa đến trước cửa ra vào của trung tâm thương mại. Bà không nghĩ tới lại gặp khuê nữ nhà mình ở đây.

Hoàng Thu Hà ánh mắt nhìn vào LOGO hết sức nổi bật in trên các túi đồ trong tay Lâm Tiêu. "MA MA cửa hàng vật dụng trẻ sơ sinh".

Lâm Tiêu tại sao lại đi mua đồ cho trẻ sơ sinh?

Lâm Tiêu chú ý tới ánh mắt của mẹ mình, theo bản năng đem đồ vật trong tay co lại hơi lùi về phía sau.

Nàng cố giả bộ bình tĩnh đi lên phía trước mỉm cười nói: “Mẹ đang cùng các cô đi dạo phố à?"

“Ừm!”

Hoàng Thu Hà đầu gật gật tay chỉ về các túi đồ trong tay cô hỏi: “Con mua những thứ này để làm gì?”

Lâm Tiêu đã nghĩ kỹ cách trả lời, vội vàng nói: “Một người đồng nghiệp lớn tuổi của con gần đây vừa sinh thêm một đứa nhỏ, con mua sắm một ít đồ vật định qua đó thăm hỏi rồi nhìn đứa nhỏ một chút.”

Hoàng Thu Hà bán tín bán nghi vừa cẩn thận nhìn một chút đồ vật bên trong túi nói: “Tại sao lại mua nhiều như vậy? Hơn nữa ở đây còn có quần áo cho cả nam lẫn nữ?”

Lâm Tiêu gật đầu: “Đúng rồi! Nhà đó sinh ba lận, con nít tương đối nhiều có cả nam lẫn nữ nên con mới mua như vậy.”

Hoàng Thu Hà nghe xong sinh ba lập tức sửng sốt một chút.

Dạo gần đây từ này mình nghe quá thường xuyên rồi, nhưng mà sinh ba không phải là xác suất rất là thấp sao?

Chẳng lẽ người sinh ba này, cùng với người mình lúc trước gặp là một người?

Hoàng Thu Hà cảm thấy khả năng này là có thể lập tức hỏi: “Người bạn này của con có phải sau khi sinh thì nằm ở phòng VIP của trung tâm ở cữ phải không?"

Tại sao mẹ mình lại biết được phòng VIP trong trung tâm? Thì Hàm lúc trước chính là ở căn phòng đó.

Lâm Tiêu không dám nhiều lời, chỉ có thể thừa nhận nói: “Đúng rồi mẹ! Chỗ đó là tốt nhất ở Thượng Hải rồi.”

“Mẹ! Con không nói chuyện với mẹ nữa gần tới giờ cơm trưa rồi, mà con lại tới nhà người ta làm khách đến muộn sẽ không tốt, con đi trước đây.”

Lâm Tiêu sợ nếu nói thêm gì nữa lập tức lộ ra gì đó thì thảm, nên nhanh chóng kiếm cớ rồi chuồn đi.

Hoàng Thu Hà nhìn bóng lưng của con gái càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Đúng lúc này điện thoại di động của bà vang lên, người gọi chính là Phương Nhã Nhàn.

“Thu Hà có đang bận gì không? Mình hôm nay vừa mới nghiên cứu ra một loại canh…”

“Nhã Nhàn! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hoàng Thu Hà cắt đứt lời nói.

“Chuyện gì vậy?” Phương Nhã Nhàn hỏi.

“Mình cùng bạn đi dạo phố thì vô tình gặp Tiêu Tiêu, nó mua hai bao đồ cho trẻ sơ sinh rất to rồi lại nói với mình là một người đồng nghiệp vừa sinh con.”

“Chuyện đó không phải bình thường sao? Tiêu Tiêu bây giờ cũng không còn nhỏ, đồng nghiệp bên cạnh kết hôn sinh con không phải là chuyện rất bình thường sao.” Phương Nhã Nhàn cười nói.