Chương 37: Con gái, con thích kiểu con trai như thế nào?

Nói xong, hắn ngồi vào bàn ăn ở vị trí đối diện, cùng Tô Thi Hàm đối mặt.

Đang định ngồi xuống, chợt nhìn thấy Tô Thi Hàm động tác hắn bống nhiên khựng lại.

Trịnh Phi Vũ đứng dậy nói với mấy người bạn của mình: “Gặp một người bạn cùng lớp, tôi đi chào hỏi một chút.”

Nói xong, Trịnh Phi Vũ bước tới trước mặt Tô Thi Hàm mỉm cười chào hỏi: “Tô Thi Hàm! Thật sự là cậu sao? Tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm.”

Tô Thi Hàm nhìn người thanh niên trước mặt, trong đầu nhớ lại một chút. Cô chợt nhớ ra đây là hội trưởng hội sinh viên đại học Thượng Hải, người này học cao hơn cô một lớp, hiện tại là năm ba đại học.

Lúc trước hai người từng làm việc cùng hướng dẫn viên cho nên có gặp qua.

Tô Thi Hàm cũng không muốn rắc rối, cho nên chỉ khẽ gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Trịnh Phi Vũ thấy cô không nói gì, bèn quay sang Phương Nhã Nhàn lễ phép chào hỏi: “Tô Thi Hàm, vị này là?”

“Đây là mẹ tôi.”

“Chào dì! Cháu là bạn học của Tô Thi Hàm, cháu tên là Trịnh Phi Vũ.” Trịnh Phi Vũ lập tức nhã nhặn chào hỏi, động tác cùng cử chỉ rất lễ phép, nụ cười trên môi sớm đã luyện tập cực kỳ tốt. Chính là vì cho “Mẹ vợ tương lại” lưu lại một ấn tượng tốt với hắn.

Phương Nhã Nhàn nhẹ nhàng gật đầu cũng không có lên tiếng.

Trịnh Phi Vũ thấy như vậy đương nhiên cũng không ở lại làm phiền: “Tô Thi Hàm! Vậy tôi không quấy rầy cậu cùng dì dùng cơm, khi nào về trường chúng ta lại gặp mặt.”

“Ừ!” Tô Thi Hàm thản nhiên lên tiếng đáp.

Trịnh Phi Vũ quay về chỗ ngồi của mình, trong lúc ăn cơm ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn một chút Tô Thi Hàm ở đối diện.

Tô Thi Hàm không hề nhìn hắn chút nào, cô vừa ăn vừa nói chuyện với mẹ của mình dáng vẻ ngọt ngào xinh đẹp, khiến Trịnh Phi Vũ không thể nào tưởng tượng nổi.

Quả nhiên là nữ thần trong lòng của hắn, 9 tháng không gặp mà hiện tại khi gặp lại càng nhìn càng thấy đẹp!

Hôm nay nữ thần còn trang điểm khiến hắn thực sự cảm thấy hôm nay đúng là ngày may mắn!

Đáng tiếc là nữ thần vẫn lạnh lùng như vậy, khiến người ta không thể nói thêm vài lời.

Tuy nhiên, kế hoạch hôm nay diễn ra suôn sẻ. Quan trọng không phải ở nữ thần mà là ở mẹ của nữ thần bên cạnh.

Trịnh Phi Vũ hướng mấy người bạn bên cạnh liếc mắt ra dấu một cái, mấy tên nam sinh lập tức hiểu ý lập tức lên tiếng.

“Anh Phi! Xe mới của anh đúng là quá dữ, chắc không hề rẻ đúng không?”

Trịnh Phi Vũ lộ ra vẻ khiêm tốn nói: “Cũng không phải quá đắt, để lăn bánh chỉ tốn hơn 1,9 triệu thôi.”

“Quá trâu! 1,9 triệu mà còn nói là không đắt, xem ra anh Phi gần đây kiếm được không ít tiền nha!”

“Anh Phi gần đây kiếm được nhiều khoản thu nhập lắm đấy! Luận văn phát biểu tại Design360° cả anh ấy được trả rất nhiều thù lao. Ngoài ra, gần đây anh Phi còn tham gia sản xuất một bộ phim hoạt hình cũng đang hot, tên là cái gì nhỉ...”

“Vũ Khánh Ký! Bộ phim hoạt hình này gần đây rất hot, anh Phi có thể tham gia cùng đoàn đội của họ chế tác, sau này nhất định sẽ rất thành công.” Một tên bên cạnh nhanh chóng bổ sung.

“Anh Phi! Anh chính là truyền thuyết ‘Con nhà người ta’. Vừa mới lên năm ba đại học đã lợi hại như vậy, chờ đến khi tốt nghiệp nhất định sẽ một bước lên trời. Sau này mấy tiểu đệ đây cũng đều dựa hết vào anh đó nha!”

Nhóm thanh niên trò chuyện sôi nổi, Trịnh Phi Vũ vẫn biểu hiện một mực khiêm tốn và rộng lượng. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng vụиɠ ŧяộʍ nhìn lén Tô Thi Hàm, thì hắn một điểm biểu diễn sơ hở cũng không có.

(.......................)

Sau bữa ăn tối, Phương Nhã Nhàn cùng Tô Thi Hàm cùng nhau đi về đại học Thượng Hải.

Phương Nhã Nhàn trò chuyện vui vẻ: “Thi Hàm! Cái cậu họ Trịnh kia là sinh viên trong trường của con sao?”

“Dạ! Là sư huynh năm ba.” Tô Thi Hàm nói.

“Nghe mấy bạn của cậu ta trò chuyện, mẹ thấy cậu ta rất ưu tú. Thi Hàm! Mẹ thấy cậu ta lúc ăn cơm luôn nhìn trộm con, lúc chúng ta rời đi còn cố tình đến chào hỏi dường như cậu ta có ý với con thì phải?” Phương Nhã Nhàn nói.

“Mẹ! con cùng cậu ấy không có quen biết.”

“Thi Hàm! Mẹ và bố con đều cảm thấy, hiện tại ở độ tuổi này của con không thích hợp yêu đương. Chờ khi con tốt nghiệp đại học trưởng thành hơn một chút, chúng ta sẽ ngồi lại tính đến chuyện đó.”

“Tuy nhiên, mẹ cũng biết các con đều là người trẻ tuổi đối với tình yêu sẽ có chút ao ước. Cậu nhóc lúc này cũng xem như không tệ, nhưng mà hiện tại nói chuyện yêu đương vẫn còn quá sớm. Chuyện này tốt nhất nên đợi sau khi tốt nghiệp đại học rồi suy nghĩ thêm cũng không muộn. Đây cũng là dịp để khảo nghiệm đối phương một chút, xem cậu ta đối với con có phải là thật lòng hay không.”

Tô Thi Hàm nghe mẹ mình nói như vậy, lập tức dừng bước lộ vẻ nghiêm túc nhìn Phương Nhã Nhàn nói: “Mẹ! mẹ đừng suy diễn nhiều như vậy, con không thích hắn!”

Phương Nhã Nhàn cảm thấy con gái mình đang thẹn thùng, bà nói: “Tốt tốt tốt, mẹ không nói nữa.”

“Con gái! Mẹ là người từng trải, những chuyện này mẹ đều hiểu. Các con ở độ tuổi này đều hướng tới chính là tình yêu lãng mạn. Xem ra cậu nhóc khi nãy hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, là sinh viên giỏi dáng vẻ trông cũng được.”

“Năm ba đại học mà vẫn chưa có yêu đương, đối với chuyện tình cảm thì nghiêm túc một lòng. Dạng bạn trai như thế con không thích vậy con cùng mẹ nói một chút, con thích loại bạn trai thế nào?”

Tô Thi Hàm nghe mẹ nói vấn đề này, trong đầu không tự chủ hiện lên dáng vẻ của Tần Lãng.

Cô chậm rãi nói: “Con thích... Người không cần có quá nhiều tiền nhưng phải có tinh thần trách nhiệm. Chỉ cần hắn biết kiếm tiền nuôi gia đình, cũng không cần quá tuấn tú đẹp trai có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau là tốt rồi. Chỉ cần hắn đối với con một lòng một dạ, không được lăng nhăng. Thành tích học tập cũng không cần quá giỏi bởi vì con là người có năng lực học tốt. Hắn chỉ cần có thể cân bằng giữa gia đình và công việc của bản thân, chỉ như vậy thôi là tốt lắm rồi.”

Phương Nhã Nhàn vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ rằng con gái mình lại trả lời cụ thể như vậy.

Bà thật sự bất ngờ, ngây ngẩn một lúc.

Con gái chưa từng yêu đương, theo lý mà nói thì đối với chuyện tình cảm một nửa cũng là ngây thơ và mộng tưởng. Làm thế nào con gái lại nói ra mẫu bạn trai cụ thể như vậy. Giống như là con gái đã trải nghiệm qua cuộc sống vợ chồng, dựa theo một nửa kia mà nói ra hình mẫu bạn trai.

Tô Thi Hàm nói xong, vừa quay đầu lại nhìn lập tức thấy Phương Nhã Nhàn lộ vẻ kinh ngạc. Trong lòng cô thầm nghĩ không ổn vội vàng nói tránh sang chuyện khác: “Mẹ! mẹ đêm nay ở chỗ nào? Còn ở bên nhà di Hoàng sao? Bố gần đây vẫn ở nhà một mình phải không ạ, mấy năm nay đều là mẹ ở nhà chăm lo không biết bố lần này ở một mình có tự chăm sóc bản thân tốt không. Mẹ! mẹ dự định lúc nào thì trở về?”

Phương Nhã Nhàn thấy con gái lộ vẻ tự nhiên, bà lắc đầu đánh bay những suy nghĩ. Con gái của mình từ nhỏ đến lớn đều không nói chuyện yêu đương, làm sao có thể cùng người khác trải qua cuộc sống vợ chồng. Không chừng gần đây con gái đọc tiểu thuyết hoặc xem phim truyền hình nên rút ra được chút kinh nghiệm.

Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói: “Bố con làm sao tự lo được, mấy ngày nay chắc buổi tối ăn mì tôm cho qua bữa. Khi nãy gọi video trông ông ấy có vẻ ốm lại, cho nên tối hôm nay mẹ sẽ quay về. Vốn dĩ lần này đến thăm con dự định ở lại ba ngày, nếu không phải vì muốn gặp mặt con gái bảo bối mẹ đã sớm quay trở về rồi.”

Nói đến chồng mình, Phương Nhã Nhàn trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tưởng nhớ cùng đau lòng.

Tô Thi Hàm biết rõ, những năm nay mẹ một mực ở nhà chăm lo cho gia đình. Sinh hoạt hằng ngày của bố đều được mẹ chăm lo, hai người tình cảm cực kỳ khắn khít và cũng rất ỷ lại đối phương.

“Mẹ! Bố ở nhà một mình con cũng không yên tâm, vậy con không giữ lại mẹ nữa. Đêm nay mấy giờ mẹ lên máy bay, một lúc nữa con cùng đi với mẹ.” Tô Thi Hàm nói.

Phương Nhã Nhàn lắc đầu nói: “Không cần! Mẹ 10:00 đêm sẽ lên máy bay, sân bay lại cách trường học con xa như vậy. Trễ như vậy ra ngoài sẽ không vào lại được ký túc xá. Hơn nữa, mẹ cũng không yên tâm con trở về một mình như thế, một lát nữa tự mẹ đi sân bay một mình. Con mới từ cố đô quay về, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.”