Nhưng nếu mẹ tôi không đến Thượng Hải, thì mẹ đã không tự dưng nói ra câu này.
Sau khi suy nghĩ, cô ấy ngập ngừng hỏi: "Mẹ, bây giờ mẹ đang xem TV và sơn móng tay ở nhà phải không?"
"Không có, haha mẹ đang ở Thượng Hải!"
Sự phấn khích của mẹ trong điện thoại như một tiếng sấm dữ dội, khiến Tô Thi Hàm không nói nên lời.
Mẹ thực sự đã đến Thượng Hải!
Mẹ đã đến Thượng Hải, lại cố ý gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là muốn đến gặp mặt!
Vậy bây giờ phải làm gì đây!
Lúc này cô đang ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé!
Còn sinh ra ba đứa nhóc!
Chuyện của bọn nhóc làm sao để giấu đây?
Nhưng mà nếu mẹ mà biết chuyện cô lên năm 2 đại học sinh con, cô không hình dung được hậu quả sẽ như thế nào!
Bởi vì bố mẹ từ nhỏ đã cấm cô yêu đương, chứ đừng nói đến chuyện lên đại học sinh con.
Tuyệt đối không được cho mẹ biết được chuyện sinh con, bằng không bố mẹ sẽ đánh chết cô!
Bố mẹ cô rất nghiêm khắc với cô từ khi còn nhỏ, không được phép yêu đương, học đại học cũng đã dặn dò. Con gái nên tập trung vào việc học và sự nghiệp, không được phép yêu đương ở đại học.
Nghĩ đến đây Tô Thi Hàm cảm thấy cả người phát run, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
Cô cười hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến Thượng Hải đột ngột như vậy?"
Phương Nhã Nhàn cười nói: "Mẹ tới đây dự tiệc rượu đầy tháng của dì Vương và cháu gái. Vừa vặn mẹ cũng muốn đến Thượng Hải, cho nên mẹ đến trước một ngày, định đến gặp con!”
"Cha con vốn dĩ cũng muốn đến, nhưng đây không phải là dịp nghỉ lễ nên không đi được, vì thế nên phái mẹ làm đại biểu tới thăm con. Lúc nãy mẹ đã đến ký túc xá của con, hiện tại đang đi về phía cổng trường đây."
Nghe vậy, điện thoại di động của Tô Thi Hàm suýt chút nữa rơi xuống đất.
Mẹ đã đến ký túc xá của cô? Mẹ sẽ không phát hiện chuyện cô xin phép nghỉ dài hạn với nhà trường chứ?
Không đúng! Trong giọng điệu của mẹ hình như vẫn chưa biết gì hết, nếu không mẹ cũng không nói chuyện cười đùa như vậy với cô, hơn nữa...
Chuyện cô mang thai, bạn cùng phòng không ai biết, vì khi cô biết chuyện mình mang thai nên đã nhanh chóng học hết tín chỉ trong học kỳ, trong vỏn vẹn có một tháng, khi bụng có dấu hiệu to lên cô đã dọn ra bên ngoài ký túc xá.
Trước đây cô chuyển ra khỏi ký túc xá cũng là vì cân nhắc đến việc sinh viên mang thai trong trường sẽ bị tọc mạch, cho nên cô đã suy tính rất kỹ lưỡng.
“Nhóc con, bạn học ở phòng đối diện nói con cùng các bạn đã ra ngoài ăn. Các con đang ở chỗ nào để mẹ đến, mẹ mua rất nhiều đồ cho con, mau gửi cho mẹ địa điểm nào!”
Tô Thi Hàm nắm chặt điện thoại, sau mấy giây suy nghĩ, siêu cấp học bá não lớn xoay chuyển viện ra vô số lý do để đối phó.
Cuối cùng, cô nói với mẹ qua điện thoại: “Mẹ, hôm nay mẹ đến không đúng dịp rồi, con hôm nay không có cùng bạn ra ngoài ăn. Con được nhà trường phái đi tham giao lưu, hiện tại đang ở cố đô Tây An cùng bạn học giao lưu về vấn đề học thuật.”
(cố đô Tây An là một trong bốn kinh đô ngày xưa của Trung Hoa gồm: Bắc Kinh, Tây An, Lạc Dương, Nam Kinh)
“Hả?” Phương Nhã Nhàn sững sờ.
Tô Thi Hàm nói với vẻ tiếc nuối: "Mẹ, lần sau mẹ có thể gọi điện báo trước cho con không, để con sắp xếp thời gian một chút, nếu không hai chúng ta lại bị lỡ dịp gặp nhau.”
Phương Nhã Nhàn nghe nói con gái không ở Thượng Hải mà đến thủ đô, nhưng bà rất tự hào khi biết con gái mình đến đó để giao lưu học thuật, bà cười và hỏi: “Con gái, khi nào con về? "
Tô Thi Hàm ước tính thời gian lần này mẹ cô đến ăn tiệc đầy tháng, sau đó nói: ”Mẹ, con mới đến Tây An hôm qua, lần này giao lưu khoảng một tuần.”
“Giao lưu một tuần à, vậy cũng tốt. Con gái ngoan ở bên đó cố gắng học hỏi cho thật tốt nhé.”
"Vâng, con biết bố và mẹ rất nhớ con, nhưng mẹ đừng yên tâm. Kỳ nghỉ đông năm nay con nhất định sẽ về ăn Tết Nguyên Đán. Đến lúc đó, gia đình chúng ta một nhà lại đoàn tụ."
Phương Nhã Nhàn hỏi: "Kỳ nghỉ đông con mới trở về sao? Kỳ nghỉ hè thì sao? hai tháng nghỉ hè, vì sao không trở về nhà?"
Tô Thi Hàm liếc nhìn ba tên tiểu bảo bối trong nôi.
Bây giờ đã là tháng Năm, còn hai tháng nữa là kỳ nghỉ hè đến, khi đó các bé đều còn nhỏ, chắc chắn cô không thể rời đi được.
"Mẹ, chuyện nghỉ hè còn chưa chắc được, trường học có lẽ sẽ sắp xếp. Nhưng nếu có thời gian con chắc chắn sẽ về nhà, mẹ đừng lo lắng nữa.”
Phương Nhã Nhàn không suy nghĩ nhiều, bà nghĩ thầm nếu con gái không về trong kỳ nghỉ hè, bà sẽ đưa chồng đến Thượng Hải sống một thời gian. việc học và sự nghiệp của con gái chính là quan trọng nhất.
Tô Thi Hàm không muốn mẹ dẫn dắt cái chủ đề này, nên khéo léo nắm quyền chủ động, cô cũng sợ mình sẽ lỡ miệng nói điều gì sai, nên nhanh chóng xoay chuyển đề tài khác hỏi: “Đúng rồi, mẹ nói đến đây dự tiệc đầy tháng của cháu dì Vương sao? Con trai của dì Vương có con rồi sao? Cũng nhanh quá đi.”
Phương Nhã Nhàn mỉm cười trả lời: "Đúng đó! Mẹ cũng ngạc nhiên khi nhận được điện thoại, lúc đó con mới vào đại học. Con trai dì Vương lúc đó cũng vừa kết hôn, lúc mẹ đưa con tới trường học, mẹ và cha con cũng tham gia đám cưới của hắn. Không nghĩ mới đó mà đã đến tiệc đầy tháng của đứa bé rồi.”
“Con bây giờ đang học năm hai, thời gian cũng không có dư nhiều. Gia đình dì Vương vừa có được tôn nữ, chắc hiện tại đang rất vui phải không mẹ?” Tô Thi Hàm vừa trở thành mẹ, biết trong dòng họ cũng có người sinh con nên cô cũng rất vui.
Phương Nhã Nhàn vui vẻ nói: "Rất vui, hôm đó dì Vương gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện hơn nửa giờ, trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng nghe dì con nói, con trai và con dâu của dì phải mất hơn một năm mới có thể mang thai. Phải sử dụng nhiều biện pháp mới có thay được.”
“Con dâu của dì con lớn hơn con trai dì ấy đến ba tuổi, có lẽ tuổi tác cao nên khó đậu thai, vì thế lần này sinh được đứa bé, cả gia đình dì con rất là vui vẻ.”
Phương Nhã Nhàn đang nói chuyện phiếm với con gái, đột nhiên nhớ tới tờ giấy khai sinh hôm nay bà vô tình nhìn thấy ở bệnh viện, lại nghĩ tới lời vừa nói, vội vàng hỏi: "Nhưng con gái à, mẹ cảm thấy chuyện phụ nữ sinh con cũng không cần phải gấp gáp. Tuy nói con dâu dì Vương kết hôn hơi trễ, nhưng chuyện có con không phải cũng đã giải quyết xong rồi sao? Cho nên, tốt nhất chuyện sinh con nên để muộn một chút.”
"Con gái à, con mới là sinh viên năm hai thôi, đừng nghĩ đến chuyện hẹn hò, giai đoạn này con nên tập trung vào việc học. Mà này, con ở trong trường có yêu đương với ai không?”
Tô Thi Hàm liếc nhìn Tần Lãng bên cạnh có chút áy náy, cắn môi dưới xấu hổ nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì đó."
Phương Nhã Nhàn cho rằng con gái mình mắc cỡ, bà thở phào nhẹ nhõm nói: "Ha ha, con gái! Mẹ chính là hỏi như thế, chuyện này con không cần xấu hổ, dù sao con bây giờ cũng đã là người trưởng thành. Hai mẹ con chúng ta tâm sự những chuyện này cũng là bình thường thôi mà.”
"Mẹ rất quan tâm đến con, con gái. Con bây giờ còn nhỏ, chuyện yêu đương phải suy nghĩ cho thật tốt.”
“Lúc trước mẹ có xem một đoạn tin tức, có một nữ sinh viên năm nhất được bố mẹ nuông chiều. Trường đại học thì ở xa, bố mẹ không thể thường xuyên ở bên cạnh. Sau đó cùng nam sinh trong trường yêu đương, lại đột nhiên sinh con, vì thế mà phải bỏ học.”
"Sau khi mang thai, cô gái ở nhà tập trung dưỡng thai, sinh xong không có thời gian đi học lại. Phải ở nhà toàn thời gian chăm sóc con, nhưng mà chồng của cô thì vẫn đang học ở trường.“
“Cô gái vượt qua thời gian hai năm ở nhà chăm sóc con, chồng cô lúc này cũng đã tốt nghiệp. Trước đây ai cũng có lúc tuổi trẻ dại khờ, một thời gian chồng cô đi làm quen được cô gái khác. Trở mặt không ưa gì người vợ chưa tốt nghiệp đại học của mình, chỉ biết suốt ngày nghĩ đến bọn trẻ, thế là hắn lừa dối cô đi tìm cô gái khác.”