- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vụ Đô Dạ Thoại
- Chương 7
Vụ Đô Dạ Thoại
Chương 7
Chẳng ai ngờ đươc
hai đứa bé lại lớn mật như vậy, lúc người lớn phát hiện ra, đã hơi trễ rồi.
Người đầu tiên phát hiện chuyện bất thường
là trưởng lão, y gõ cửa phòng ngủ của Xà vương, cẩn thận nhẹ nhàng ló đầu báo cáo: “Đại Vương, Tiểu Niên giờ này còn chưa trở lại…”
Xà vương đang quá chú tâm vào chương trình đêm khuya trên ti vi, mất hai giây mới phản ứng được, quay đầu nhìn bên ngoài.
“Còn biểu diễn sao?”
“Đã hát xong từ sớm rồi.”
Hạ Tiểu Niên là đứa bé không khiến người lớn phải lo lắng nhiều, mấy ngày nay ra ngoài chơi đều biết canh thời gian trở về. Nhưng hôm nay có chuyện gì xảy ra? Tuy nói là cuối tuần có thể đặc cách một chút, nhưng mà thời gian này hẳn là phải trở về rồi.
Trưởng lão có chút bất an: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Xà vương suy nghĩ một chút cũng không đoái hoài tới việc xem ti vi nữa, đứng lên nói: “Đi, ra tìm một chút.”
Hai người rất nhanh liền xuống lầu đi đến đại viện, do vừa mới dựng linh đường ở đây, trong viện so với thường ngày sáng sủa hơn, phần lớn người đã tản đi, nhưng vẫn còn bảy, tám bàn mạt chược đang chơi rất náo nhiệt.
Xà vương quét mắt nhìn xa xa một vòng, không thấy đứa bé nào, trên đường đi xuống cũng không phát hiện gì, lúc đang chuẩn bị đi ra cổng liền nhìn thấy trên đường nhỏ bên cạnh cũng có một bóng người đang tìm ai đó: “Trương Truyện Bích ——! Truyện Bích nhóc ở chỗ nào?”
Cái thân ảnh này, âm thanh này, cùng với cái tên cậu ta mới hô lên này, khiến cho Xà vương đứng lại, mà Trương Truyện Tỳ một đường hết nhìn đông tới nhìn tây cũng không đề phòng, suýt nữa đυ.ng vào trên người hắn.
“Ối, xin lỗi!” Bật thốt lên lời xin lỗi xong, cậu mới phát hiện thì ra là cái tên yêu tinh kia, ánh mắt hai người nhìn nhau, nháy mắt Xà vương mở miệng nói trước: “Cậu cũng không thấy em mình?”
Trương Truyện Tỳ sững sờ, không bỏ qua cái chữ “cũng” kia, lập tức phản ứng lại.
“… Đứa bé tên Tiểu Niên kia là người nhà của anh?”
“Ừ, cháu tôi.”
Trương Truyện Tỳ trong đầu đình trệ một chút, cháu của một con Xà yêu, vậy đó cũng là một con tiểu yêu hả? Vậy tại sao mắt của mình lại nhìn không ra…?
Bất quá vào lúc này việc cấp bách hiển nhiên không phải là vấn đề về người và yêu, Trương Truyện Tỳ lấy lại bình tĩnh, quyết định trước tiên cùng hắn đứng ở cùng một trận tuyến.
“Hai người bọn chúng chắc phải đi chung, trước đó chúng còn xin tôi tiền ăn đồ nướng——”
Trưởng lão vội nói: “Cửa hàng đồ nướng ở bên ngoài.”
“Tôi mới vừa đi qua, ông chủ nói bọn chúng căn bản không hề đến, không biết đã chạy đi nơi nào.”
Trưởng lão ở nhân gian sinh hoạt lâu hơn Xà vương, suy nghĩ một chút liền nói: “Có phải là đi đến khu trò chơi hay tiệm Internet chơi không?” Mấy đứa con nít có tiền trên tay thường hay đến những chỗ này.
Vì khả năng này rất lớn, những nơi tương tự trong vùng này cũng rất nhiều, Trưởng lão đứng ở cửa lớn liền kiến nghị nói: “Vương tổng, nơi này ngài không quen thuộc, không bằng đi về trước, tôi đi phía bên trái tìm một chút.” Trương Truyện Tỳ vội nói: “Vậy tôi tìm bên phải.” Một người một yêu liền chia thành hai đường.
Xà vương sẽ làm bé ngoan quay trở về sao, đứng ở chính giữa suy nghĩ một chút, hắn quyết đoán mà đi theo bên phải. Trương Truyện Tỳ đi mấy bước mới phát hiện hắn theo ở phía sau, nhất thời thấy không dễ chịu: “Anh đi cùng tôi làm gì?”
Xà vương cây ngay không sợ chết đứng: “Con đường này cũng không phải đường của Trương gia.”
Trương Truyện Tỳ nghẹn họng, trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác: Hầy, vậy thì cứ đi cùng đi.
Đi hết mấy tiệm cũng không tìm thấy bóng dáng hai đứa nhỏ, Trương Truyện Tỳ không khỏi có chút tức giận, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi, Xà vương ngưng thần lắng nghe, thấy cậu lầm bầm: “Da ngứa rồi chứ gì… Đừng để cho anh tóm được, tóm được sẽ để nhóc nếm mùi thế nào là đau khổ!”
Xà vương không khỏi mỉm cười, ho nhẹ một tiếng nói: “Cậu không phải đạo sĩ sao, không bằng tính toán một chút xem bọn chúng hiện tại ở nơi nào.”
Trương Truyện Tỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, đáp trả: “Vậy anh không phải yêu quái sao, không bằng anh dùng Thiên Nhãn nhìn một chút.”
Vừa dứt lời cậu liền có chút hối hận, đây chẳng phải không đánh mà tự khai mình biết được chân thân của hắn sao?
Quả nhiên, Xà vương hơi nhíu mày, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Trái tim Trương Truyện Tỳ nhất thời đập có chút nhanh, trộm dò xét liếc nhìn hắn một cái, cũng thức thời không có tiếp tục nói cái đề tài này nữa.
Hai người tìm một vòng, lúc tìm tới tiệm thứ bảy, Trương Truyện Tỳ thật sự không nén được tức giận: Đứa nhỏ chết tiệt này đến cùng đã chạy đi nơi nào!
Có lẽ bởi vì chưa biết rõ sự hiểm ác của nhân gian thời nay, so sánh với cậu, Xà vương có vẻ hơi bình tĩnh hơn: “Trở về đi, nói không chừng Xà Bí đã tìm ra bọn họ.”
Trương Truyện Tỳ bình tĩnh lại, cảm thấy khả năng này cũng rất lớn, liền gật đầu cùng hắn đi về. Nghĩ đến từ ‘Vương tổng’ lúc trước, Trương Truyện Tỳ không nhịn được lại tái phát tật tò mò, liếc nhìn nhìn thần sắc của Xà vương, nói: “Xà Bí rốt cuộc là tên gọi tắt của Xà thư ký hay là tên thật của anh ta?”
Xà vương mặt không đổi sắc nói: “Là chức danh, cũng là tên.” Loài rắn của bọn hắn đều rất lười, đối ngoại có thứ để xưng hô là được rồi, trưởng lão trước khi hòa nhập cùng con người đã chuẩn bị kỹ càng cho cái tên Xà Bí, có người hiểu lầm là tên hắn, nhưng cũng có người không nghĩ vậy, tóm lại đó vẫn là một bí ẩn, cứ để cho đối phương đoán đi thôi.
Sau đó hai bên gặp nhau tại cửa lớn, nhìn thấy bên người đối phương không có bóng dáng hai đứa nhỏ, mọi người lúc này mới thật sự bắt đầu lo lắng: Quán Internet và khu trò chơi đều không có, hai đứa bé rốt cuộc là chạy đi đâu rồi?
Báo cảnh sát nhất định là không thể được, không vượt quá thời gian cảnh sát sẽ không thụ lí, bảo bọn họ đợi trong 48 giờ, không nói đến chuyện Xà vương không phải là kẻ thích sự bị động, Trương Truyện Tỳ cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Thời điểm như thế này, khí chất lãnh đạo của Xà vương liền biểu lộ ra. Trầm ngâm một chút liền ra lệnh: “Lấy
xe ra.”
Vì vậy bé ngoan trưởng lão liền lĩnh mệnh mà đi, chỉ trong chốc lát một chiếc BMW màu đen chạy đến, Trương Truyện Tỳ nhìn chiếc xe kia đến mức đôi mắt sắp rớt ra ngoài: “… Anh biến ra?”
“Biến cái gì, là mua đó.”
Nghe hắn nói như vậy sắc mặt Trương Truyện Tỳ gần như xám ngắt, cái đạo lí gì đây!
“Lên xe.” Xà vương mới không thèm quản giá trị cừu hận của mình đang tăng lên, kéo mở cửa xe ngồi vào, Trương Truyện Tỳ tuy rằng đầy bụng bực tức, căm giận bất bình, mà cơ hội như thế tự nhiên cậu sẽ bỏ qua, vì vậy cũng rất không cốt khí mà lập tức lên xe.
Trưởng lão vốn tưởng rằng Xà vương muốn y lái xe loanh quanh một vòng tìm hai đứa nhỏ, không nghĩ đến Xà vương gõ gõ lưng ghế dựa, lại nói ra tên một địa điểm.
“Đi Phố Nam Tân.”
“A?”
Phố Nam Tân là một con đường chuyên bán đồ ăn, cách chỗ này của bọn họ một quãng khá xa, hai đứa bé sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới bên kia chứ? Trưởng lão trong lòng tràn đầy nghi hoặc cũng không biết trong hồ lô của Xà vương bán thuốc gì, nhưng nghĩ rằng hắn có đạo lý của mình, do dự một chút cuối cùng vẫn làm theo ý Xà vương.
Giờ khắc này đêm đã khuya, mấy cửa hàng bán lẻ ở phố Nam Tân hầu như đều đóng cửa, nói hầu như, bởi vì luôn có ngoại lệ, có một siêu thị vẫn còn hoạt động, ánh đèn sáng loáng chiếu lên bậc thềm trước cửa, từ xa nhìn lại đã thấy vô cùng bắt mắt.
Theo mệnh lệnh của Xà vương ngừng xe ở cửa, nhân viên thu ngân đang xem báo liền ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái. Trương Truyện Tỳ hiếu kỳ cực kỳ, cũng không thèm đợi, liền đi theo Xà vương bắt đầu truy hỏi: “Chúng ta tới đây
làm gì vậy?”
Xà vương cười nhạt nói: “Tìm một người bạn cũ.” Nói xong liền đi lên bậc thang tới chỗ nhân viên thu ngân: “Giám đốc văn phòng của cậu ở nơi nào?”
Nhân viên thu ngân nghi ngại
chỉ chỗ cho hắn, mấy người liền đi thẳng đến phòng quản lý. Xà vương đẩy cửa ra, phía sau bàn làm việc có một người vừa lùn vừa mập ngồi, đang vui vẻ cầm miếng bánh ngọt chuẩn bị cắn xuống, vì Xà vương bọn họ đột nhiên tiến vào, động tác của ông ta liền dừng ở đó, cái miệng há to duy trì một biểu tình ngạc nhiên, vô cùng tức cười.
Xà vương theo dõi ông ta, nhe răng nở nụ cười: “Nhiều năm không gặp nha chuột.”
Mập mạp kia lúc này mới phản ứng được, kinh hô lên, oành một tiếng nổ tung, bay ra một đám sương trắng, lúc nhìn lại trên bàn đâu còn bóng dáng mập mạp đó nữa, chỉ có một con chuột đang hoảng loạn chạy tới lui.
Trưởng lão giờ khắc này cũng nhận ra ông ta, cười nói: “À, tôi tưởng là ai, nguyên lai là hàng xóm cũ nhiều năm không gặp, ông cũng thành tinh.”
Con chuột kia không thể trốn đi đâu được chỉ ở trong phòng xoay quanh mấy vòng, mấy lần đυ.ng đầu vào tường đến choáng váng đầu óc. Ông ta cũng biết mình chạy không thoát, cuối cùng đành phải co vào một góc, hai móng vuốt nhỏ giật giật co rút lại tạo thành một tư thế cầu xin khoan dung.
Xà vương ngồi trên ghế dựa, tư thế chuẩn bị làm việc nên làm, chậm rãi cho ông ta một viên thuốc an thần.
“Không phải đến ăn ông, biến trở về hình người đi, tôi có lời muốn nói.”
Con chuột kia nghe, chớp chớp mắt nhỏ. Trên căn bản rắn đi tìm con chuột cũng hiếm lạ như chồn hôi đi chúc tết gà, mà Xà vương vừa rồi đã nói như vậy, hắn không tin cũng phải tin, đành phải niệm chú trước tiên biến trở về dáng người, biến thành người cũng mang một bộ mặt khóc tang, nhìn dáng dấp thực sự là rất sợ hãi bọn họ.
“Xà vương… Xà vương có dặn dò gì…”
Xà vương dặn dò rất đơn giản: “Tôi tìm không thấy người, ông tin tức linh thông, giúp tôi tìm xem.”
Lời này thật sự
không sai. Loài chuột đi
mọi ngóc ngách, nơi có người là có chuột, không chỗ
nào không có chuột, con chuột trước mắt này đã sống quá lâu, nghiễm nhiên trở thành lão tổ tông của loài chuột, để cho ông ta ra lệnh tìm người quả thật rất thuận tiện.
Tên chuột sầu mi khổ kiểm đáp: “Không biết người lạc có điểm gì đặc thù…?”
Xà vương ra hiệu cho trưởng lão, trưởng lão liền cặn kẽ nói: “Là hai đứa bé bảy, tám tuổi, một đứa trắng nõn thanh tú mắt to, vừa nhìn đã thấy bộ dáng ngoan hiền, một đứa khác ——” y cũng không biết Trương Truyện Bích dung mạo ra sao, liền ra hiệu cho Trương Truyện Tỳ nói, Trương Truyện Tỳ lúc này mới từ trong suy nghĩ “Nhân gian sao lại nhiều yêu quái như vậy, mình đang sống ở thế kỷ 21 à” lấy lại tinh thần, bận bịu tiếp lời: “Một đứa khác… Một đứa khác vừa nhìn sẽ thấy nó chính là một con khỉ, đôi mắt cũng rất lớn, chỉ là da dẻ hơi đen, đặc biệt hoạt bát hiếu động.”
Tên chuột nghe xong liền gật đầu nói: “Tôi lập tức truyền lời xuống, mấy vị chờ một chút.” Nói xong ông ta chạy ra cửa hệt như thoát thân.
Trưởng lão đánh giá đồ ăn vặt khắp phòng, cười nói: “Con chuột này đến chết cũng ham ăn như vậy, ông ta cũng thật khôn, cư nhiên chạy đến làm việc trong siêu thị.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vụ Đô Dạ Thoại
- Chương 7