Chương 11: Anh là bá vương ư, dựa vào cái gì mà người khác phải nghe mệnh lệnh của anh
Sơ Vũ kinh ngạc nhìn bà , cô chớp mắt mấy cái nhưng vẫn không nhìn rõ . Khuôn mặt này đã mười bảy năm không có gặp, gặp lại nhau như cách cả một thế hệ. Cô chậm rãi lướt nhìn qua khuôn mặt trang điểm kĩ càng cùng với chiếc váy sang trọng, hình ảnh trước mặt thật chói mắt. Sơ Vũ biết bộ dạng của mình lúc này rất thê thảm, tóc bay rối tung, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, trái tim chua chát từ từ mở ra, tựa như cơn từng cơn sóng thủy triều ùa vào.
Ánh mắt lạnh lẽo như sao đêm mùa đông, không có tiêu cự đang nhìn về phía cô. Bà mím môi, tay cầm quả cam hơi run run, nhanh chóng đi đến bên cô.
“Sơ Vũ, ta…” Nam Thư Mân nhìn cô lại phát hiện mình mất đi ngữ khí để nói chuyện.
Sơ Vũ nắm chặt chiếc túi trong tay, hít sâu một hơi mới kiềm chế được tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đi lướt qua xe của Nam Thư Mân, hờ hững liếc nhìn biển số xe, lòng đau thắt, cô cố gắng thẳng lưng bước đi.
Nam Thư Mân nhìn Sơ Vũ, dáng người gầy yếu lại mang túi to. Bà bước lên phía trước, mỗi bước đi như từng nhát dao cứa vào tim, bà che miệng lại, cuối cùng nhìn bóng cô khuất dạng ở đầu con hẻm mới cô đơn quay người lên xe.
Đêm đó trong nhà hàng nghe được tên của cô ấy, cái tên kia bất ngờ đến phá tan đi cuộc sống tốt đẹp của bà. Nhiều năm qua, bà vẫn thường mơ thấy bộ dáng vừa mới sinh nhiều nếp nhăn của cô bé, bộ dáng bi bô tập nói nũng nịu gọi “Mẹ… Mẹ…” Nhưng bà không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ.
Đôi mắt Nam Thư Mân đỏ hoe về nhà, sững sờ ngồi trong phòng khách. Một lát sau, con trai bà về nhà.
“Mẹ, sao lại ngồi ở đây thế?” Tống Hạo Vũ đã được nghỉ đông, bình thường hay ra ngoài đi chơi cùng bạn bè.
Nam Thư Mân nhanh chóng lau khóe mắt, giọng nói mang theo âm mũi: “Tiểu Vũ à, sao giờ mới về.”
“Mẹ, mẹ khóc à.” Tống Hạo Vũ lập tức đi tới:”Đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”
“Lúc chiều coi một bộ phim điện ảnh, có một số cảnh cảm động quá.” Bà nở nụ cười: “Đã ăn chưa con?”
“Rồi ạ, con đã ăn ở bên ngoài với bạn rồi .” Tống Hạo Vũ đến ngồi sát bên cạnh bà, cố ý chọc mẹ cười: “Ngoan, cười lên một cái coi nào.”
Nam Thư Mân “Xì” cười: “Học ai cái thói không đứng đắn kia đấy.”
“Mẹ, con nói với mẹ chuyện này.” Cậu ta dừng một chút: “Con không muốn vào quân đội, mẹ hãy giúp con nói với ba đi.”
Nam Thư Mân nhíu mày: “Việc này mẹ không biết, con hãy tự thương lượng với ba đi.”
“Con không dám nói với ba, cũng không dám xin ba . Mẹ, con không muốn làm quân nhân.”
“Con cũng không phải không biết, ba chỉ có con là đứa con trai duy nhất, chỉ trông cậy vào mình con để ông được hãnh diện .”
“Con không làm quân nhân cũng có thể làm cho ba hãnh diện mà.”
Nam Thư Mân cười cười, nhìn vào đôi mắt con trai, bỗng dưng nhớ đến ánh mắt kia của Sơ Vũ, không kìm được lòng nâng tay lên sờ mặt Hạo Vũ.
“Mẹ, sao lại nhìn con như vậy?”
Nam Thư Mân rút tay lại, khóe miệng cong lên: “Mẹ chỉ muốn vậy thôi, con trai mẹ đã mười bảy tuổi rồi nhỉ .” Bà lại sau mười bảy năm mới gặp lại con gái, mười bảy năm qua, chưa bao giờ quan tâm chăm sóc con bé.
Sơ Vũ kinh hồn lạc vía về nhà, Lý Tú Vân nhìn thấy cô cầm túi lớn túi nhỏ về, vẻ mặt vui cười hớn hở: “Tiểu Vũ, mua nhiều đồ như vậy à.” Đi đến mở túi to ra thấy bộ đồ ấm: “Cái này con mua cho ai thế?”
“Cho mẹ và ba, mỗi người một bộ, trên quảng cáo nói rằng hiệu này rất tốt lại ấm nữa. Lát nữa mẹ mặc vào thử xem xem có hợp không.” Cô bình tĩnh nói.
Lý Tú Vân mừng rỡ, tuy đứa con này không phải bà sinh ra nhưng rất hiếu thảo với bà.
“Aizza, để mẹ đi mặc thử xem.” bà hớn hở nói.
“Mẹ …” Sơ Vũ gọi lại, tiếng mẹ này làm lòng cô bỗng dưng chua xót.
“Con có mua cho mẹ một cái khăn nữa .”
Lý Tú Vân vui vẻ ra mặt, đi đến đón lấy chiếc khăn.
Sơ Vũ đem đồ đạc thu dọn gọn gàng, Lý Tú Vân quàng khăn đi ra, đôi mắt cong vυ"t: “Tiểu Vũ, con nhìn xem thế nào?”
Sơ Vũ đặt đồ xuống, kinh ngạc nhìn, chiếc khăn của người phụ nữ kia quàng cũng không khác lắm so với chiếc này, nhưng cô biết chiếc khăn kia đắt chừng nào, mà cái này cô mua có mấy chục tệ. Vẻ mặt Lý Tú Vân mừng rỡ tươi cười. Sơ Vũ từ từ bình tĩnh lại, khẽ nở nụ cười. Người nào dễ dàng thõa mãn , họ sẽ rất vui vẻ, ví dụ như mẹ kế của cô. Thật ra, đơn giản như vậy mà sống cũng là một loại hạnh phúc.
“Rất hợp với mẹ.”
“Cũng là con có mắt thẩm mỹ.” Lý Tú Vân đứng trước gương nhìn nhìn, lát sau nói: “Mẹ đi ra ngoài khoe với mọi người đã.”
Giao thừa năm nay, không khí của Hàn gia rất vui vẻ. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, Sơ Vũ cùng ba uống một chút rượu, chiều ba mươi Hàn Đức Quần mới từ ngoài tỉnh về lại, đi cả một đường dài mệt mỏi, nhưng may vẫn có thể về kịp đón năm mới, ông cũng rất vui.
Buổi tối người một nhà quay quần trong phòng khách cùng nhau xem chương trình năm mới, Hàn Đức Quần phát lì xì cho cả ba người .
“Ba, năm nay tăng không ít nha.” Hàn Thần vui cười hớn hở mở bao lì xì ra đếm.
“Lần này chạy xa, cũng được nhiều.”
“Ông Hàn à, sau này đừng chạy đường dài nữa , lần trước nghe người ta nói, trên đường hay có cướp, bọn chúng còn mang theo cả dao súng , ông đi mấy ngày mà tôi lo gần chết.”
Sơ Vũ rất ít khi nghe được Lý Tú Vân nói chuyện với ba mình như thế, thật ra cô biết, mặc dù Lý Tú Vân hay cằn nhằn, nhưng bà ấy thật lòng với ba cô.
“Chạy một lần nhưng cũng kiếm được bằng hai tháng lái taxi đấy, cũng đáng.” Hàn Đức Quần vui vẻ nói. Sơ Vũ nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt ba, trong đầu bỗng dưng nhớ đến khuôn mặt trang điểm tinh tế của Nam Thư Mân .
Năm tháng làm cho tất cả đều thay đổi, mà rõ ràng nhất là lòng người.
Cô chăm chú xem chương trình hài kịch trên ti vi, các diễn viên đang cố gắng mang lại tiếng cười cho khán giả, nhưng hình như Sơ Vũ không cảm thấy được gì, một chút buồn cười cũng không có.
“Mấy năm nay chương trình năm mới càng ngày càng không có ý nghĩa .” Hàn Thần bĩu môi nói.
Sơ Vũ gật đầu. Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, thấy tin nhắn chúc mừng nên không vội đọc . Không ngờ điện thoại lần này lại rung lên không ngừng, Sơ Vũ đang cầm túi chườm ấm trong tay, vội đưa cho Hàn Thần, lấy điện thoại ra. Là một dãy số lạ, cô do dự có nên nhận hay không.
Hàn Thần nhìn thấy, nói: “Haizz zaa? Chị, sao lại không nhận, là đối tượng của chị à? Trước mặt cả nhà ngại ngùng xấu hổ phải không?”
“Em thì biết cái gì.” Sơ Vũ liếc em trai với vẻ khinh thường rồi quay về phòng. Căn phòng trống trãi lại không có hơi người làm cô bất giác cảm thấy lạnh run.
“Alo , Ai đấy ạ?”
Im lặng vài giây.
“Là tôi.” Tịch Hạo Trạch đang tham gia tiệc liên hoan ở doanh trại.
Sơ Vũ ngẩn ra.
“Không có gì để nói ư ?” Tịch Hạo Trạch hỏi.
“Năm mới vui vẻ.”
Chỉ là một câu đơn giản mà cũng phải miễn cưỡng nói như vậy, kiểu như anh đang bức cô vậy.
“Tôi nói này , Hàn Sơ Vũ lúc trước bảo em suy nghĩ chuyện đó, em đã suy nghĩ thế nào rồi?” Lúc tối Tịch Hạo Trạch có uống chút rượu nhưng anh vẫn còn rất tỉnh táo, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong vắt đầy sao.
Sơ Vũ xoắn xoắn ngón tay, vốn tưởng rằng chuyện đó đã qua rồi, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ, cô không trả lời.
“Tôi không ở đấy mấy ngày, xem ra em vẫn chưa có suy nghĩ.” Xem ra đã quên anh từ lâu.
Sơ Vũ vẫn im lặng, Tịch Hạo Trạch có chút phát cáu: “Được lắm, chuyện của bạn em, tôi sẽ tự quyết định .”
Sơ Vũ hít vào một hơi, không khí lạnh làm cô run lên, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hát to rõ, buổi tiệc liên hoan đêm giao thừa trong doanh trại đang rất náo nhiệt.
Đầu năm đầu tháng ai không muốn mọi điều tốt đẹp, Sơ Vũ thật không may mắn mà, thầm oán anh ta, hít một hơi rồi nói: “Anh là bá vương ư, dựa vào cái gì mà người khác phải nghe mệnh lệnh của anh. Anh cho ai cũng là lính của anh chắc, anh là sếp của tất cả mọi người chắc! Nếu tối nay anh đang rãnh rỗi, bây giờ, lập tức chạy vòng quanh sân mấy vòng đi, đừng có làm phiền người khác đang vui vẻ đón năm mới!” Cô nói vèo một hơi rồi nhanh chóng dập máy, tắt nguồn, rút pin.
“Cút đi!” Cả đời này cô chưa bao giờ cảm thấy mắng người lại thoải mái như vậy.
Một tràng tuông dài đổ vào tai Tịch Hạo Trạch, anh kinh ngạc nghe tiếng “tít tít” trong điện thoại. Bóng cây lay động, anh đưa tay ngắt một nhánh thông, suy nghĩ hỗn loạn. Lúc đi ra ngoài buổi tiệc, không hiểu sao anh lạimuốn gọi điện thoại cho Sơ Vũ, cô nhóc này trông vậy mà tính tình cũng thật là nóng nảy. Nghĩ đến bộ dáng chán nản của cô, khóe miệng anh vô thức nhếch lên. Chờ anh về, anh cũng không tin sẽ không thu phục được cô.
Anh khẽ cười, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, đúng là Tịch Chính Hồng, anh đưa tay chào theo nghi thức: “Chào Thủ trưởng!”
Tịch Chính Hồng lạnh lùng nhìn anh: “Tối nay không về ư?”
“Báo cáo thủ trưởng, không về.”
Tịch Chính Hồng tức giận, đứa con trai này với ông thì nề nếp đâu ra đấy: “Hừ!”
Tiểu Chu theo sau, đi ngang qua bên người Tịch Hạo Trạch vội vàng báo cáo: “Đội trưởng, thủ trưởng và phu nhân bảo anh đêm nay phải về nhà, thủ trưởng đặc biệt đến tìm anh .”
“Uhm, cậu mau đi đi.” Tịch Hạo Trạch gài lại áo khoác.
******
Qua năm mới mấy ngày nay là ngày thăm người thân.
Thân thích Hàn gia không nhiều lắm, ông nội Sơ Vũ qua đời lúc Sơ Vũ tám tuổi. Hai ngày sau, Hàn Đức Quần mang con về nhà mẹ đẻ Lý Tú Vân.
Ngày bé Sơ Vũ cũng có vài lần qua đó, sau lại không đến nữa, thật ra cô vẫn còn bà ngoại ở trong một thị trấn nhỏ ở miền Bắc. Tính tình bà cụ rất mạnh mẽ, từ chối tất cả những sự giúp đỡ, chỉ cô đơn một mình sinh sống. Lúc học năm hai Sơ Vũ từng đến thăm bà, mà bà đã sớm không còn nhớ đến đứa cháu ngoại này rồi.
Cô thường nghĩ rằng duyên phận giữa người với người đã được sắp xếp cả rồi, giống như cô và Nam Thư Mân, tuy là mẹ con nhưng là duyên ngắn, tình cảm mẹ con cũng chỉ nửa vời.
Lúc Hàn Đức Quần đi, trong tay mang theo mấy hộp mỹ phẩm, ánh mắt sáng nhìn Sơ Vũ. Sơ Vũ cười: “Ba, ba nhanh đi đi. Bằng không qua giữa trưa mới có thể đến, bên kia sẽ phải đợi lâu.”
“Tiểu Vũ, vậy con ở nhà phải chú ý an toàn đấy, có chuyện gì gọi điện thoại cho ba.”Môi Hàn Đức Quần hơi run .
Sơ Vũ cười cười thúc giục: “Mẹ ở trong xe chờ sốt ruột rồi , ba đi mau đi .” Cô ngóng nhìn bóng dáng họ khuất dần, nụ cười trên môi dần biến mất.
Cô giả vờ bình thản, giả vờ như không nhìn thấy, giả vờ như tất cả đều gió êm sóng lặng, nhưng thật ra cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Trong lòng cô có trách cứ, nhưng cô lại không có dũng khí, không dám trút ra những tủi thân trong lòng, bởi vì cô vẫn còn muốn tiếp tục cuộc sống của mình.