Dịch Phong ôm thân thể trắng nõn của Lệ Lị Ái Na (Liliana), nhẹ nhàng vuốt ve song phong mềm mại của nàng. Trong lòng hắn mang theo nghi vấn, trầm tư suy nghĩ, sau khi cùng nàng giao hoan, vô thanh vô thức tu vi của hắn từ bát tinh Đấu Sư đã mạnh mẽ tăng lên cửu tinh Đấu Sư đỉnh phong, chỉ còn kém một tia là sẽ chính thức tấn giai Đại Đấu Sư.
Bất quá Thanh Mai và hắn vốn là tâm thần tương thông, vì vậy rất nhanh đã giải đáp nghi vấn của hắn.
Nguyên lai bản thể của Lili tuy là Hỏa Diễm Hồ nhưng trong cơ thể lại tích tụ đại lượng nguyên âm khí, chính là chân âm thân thể. Nam nhân đầu tiên đoạt được tấm thân xử nữ của nàng sẽ có được một cổ lực lượng tinh thuần mà cường đại.
Cỗ lực lượng tinh thuần này khi đi vào thân thể vô thanh vô thức làm cho tu vi của Dịch Phong đột phá mà hắn không hề hay biết. Ngoài ra, cỗ lực lượng này không cần Dịch Phong phải luyện hóa, mà muốn mạnh mẽ luyện hóa với tu của hắn bây giờ cũng không được. Cỗ lực lượng này sẽ lắng đọng tại bên trong cơ thể hắn, rồi mới từ từ thẩm thấu dung nhập vào đan điền, dần dần bồi đắp nâng cao tu vi. Theo như lời Thanh Mai nói hiện giờ Dịch Phong mới chỉ hấp thu được một phần mười cỗ lực lượng thuần âm này mà thôi. Mới một phần mười mà tu vi đã đột phá không nhỏ như vậy rồi, vậy nếu hấp thu hoàn toàn sẽ hoàn toàn có thể tấn giai Đại Đấu Sư, thậm chí là cao giai.
Bất quá, cơ hội như vậy chỉ có một lần, sau khi phá thân sẽ không còn tác dụng. Hơn nữa việc này đối với Lili mà nói cũng không có hại gì, thậm chí tốc độ tu luyện của nàng ngày sau cũng sẽ tăng lên không ít.
Thấy Dịch Phong đang trầm ngâm suy nghĩ, Lili còn tưởng là Dịch Phong có nỗi khó xử đối với nàng, đôi mắt đẹp thoáng lộ ra nét u buồn.
- Phu quân, ngươi có tâm sự? Có phải là đã làm khó cho chàng hay không? Không sao cả, chuyện này là do thϊếp tự nguyện, kỳ thật Lili cũng không nhất thiết phải có danh phận gì cả.
Liliana nháy mắt nói.
Dịch Phong rung động mãnh liệt. Nữ nhân tốt a, ngàn vạn lần không thể khiến cho nàng ủy khuất. Danh phận chắc chắn phải cấp. Đã là nữ nhân của mình, một người cũng không thể thiếu.
- Lili, nàng yên tâm, ta nhất định quang minh chính đại lấy nàng làm thê tử.
Dịch Phong ôm chặt Lili thâm tình nói.
Lili trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng cũng có vài phần lo lắng:
- Phu quân, vậy Bạch Linh tỷ tỷ làm sao bây giờ, còn cả Sở Liên, Mạc Tuyết tỷ tỷ nữa?
Trong nhận thức của Lili, thê tử chỉ có một, nữ nhân còn lại chỉ có thể làm thϊếp. Đối với Dịch Phong hứa cho nàng làm thê tử, thâm tâm nàng cũng có hơi hoảng hốt. Dù sao ba nàng kia cũng quá môn trước, nhất là Bạch Linh, chẳng những xinh đẹp tuyệt luân mà thực lực còn cực kỳ cường đại.
Dịch Phong đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hiểu được ý tứ của Lili, vội vàng giải thích:
- Trong thế giới của Dịch Phong ta, các nàng đều là thê tử của ta, không phân thê thϊếp lớn bé.
Dừng một chút, Dịch Phong tiếp tục nói:
- Lili, mặc dù ta có chút vô sỉ, nhưng những gì ta đối với nữ nhân của ta đều là chân tình, ta đối với các nàng mỗi một người đều không phụ ai cả.
- Ân, phu quân ta biết rồi.
Thực sự, Lili cũng không phản cảm việc Dịch Phong có nhiều nữ nhân. Nàng tự nhiên biết nam nhân đại trượng phu tam thê tứ thϊếp là chuyện rất bình thường.
Huống hồ, nàng vẫn cho rằng, Dịch Phong là một nam nhân vĩ đại, không có khả năng chỉ có một mình nàng. Hắn có năng lực, hắn là cường giả, cho nên hắn vốn có tư cách có nhiều nữ nhân. Lili tự tin đối với chính mình, nàng tự nhận với nhan sắc chính mình có thể trong số đông đảo nữ nhân của Dịch Phong thì tệ nhất, nàng cũng có thể chiếm một chỗ ở trong lòng hắn.
Hắn là người có trách nhiệm, hơn nữa hắn cũng yêu thích nàng. Dịch Phong mỉm cười, hắn lấy ra một chiếc giới chỉ. Trong tay hắn hiện có khá nhiều không gian giới trạc, giới chỉ đã thu thập được từ nhiều kẻ thù.
Dịch Phong vung tay lên, trên tay xuất hiện một đoàn tử sắc hỏa diễm từ từ thiêu đốt chiếc giới chỉ kia trước ánh mắt tò mò của Lili.
Qua một lúc, chiếc giới chỉ trở nên sáng bóng hơn trước rất nhiều. Tiếp đó, hắn lấy loan đao tỉ mỉ khắc tên hai người lên bề mặt giới chỉ, sau đó đem giới chỉ đeo vào ngón tay thon dài của nàng. Chuẩn theo phong cách tỏ tình, đính ước giữa những đôi tình nhân của thế giới trước kia hắn sống.
Liliana hơi ngẩn ra, có chút mơ hồ hỏi:
- Phu quân, đây là...?
- Đây là vật chứng nhận tình yêu của ta dành cho nàng. Biển có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tình yêu của ta dành cho nàng thì vĩnh viễn bất diệt.
Dịch Phong vô cùng chân thành và sến súa nói. Thầm nghĩ phải làm thêm vài cái nữa trao cho mỗi nàng mỗi cái.
- Phu quân, ta yêu chàng!
Lili rưng rưng cảm động. Tình ý ở sâu bên trong trái tim nàng, có lẽ chỉ có dùng ba chữ đơn giản nhất mới có thể biểu đạt.
- Lili, ta cũng yêu nàng!
Dịch Phong đồng dạng thâm tình đáp lại lời âu yếm của nàng.
Lili vẻ mặt hạnh phúc nằm trong l*иg ngực Dịch Phong, ánh mắt lộ vẻ ngọt ngào. Bất tri bất giác, hai người lại xích͙ ɭõa dây dưa cùng một chỗ, Dịch Phong cường đại công kích bên dưới. Thân hình như ngọc của Lili nhanh chóng rung lên mãnh liệt, ở bên dưới Dịch Phong run giọng rêи ɾỉ, toàn thân vô lực.
- Phu quân, thật lớn, thϊếp thật thoải mái.
Lili động tình la lên da^ʍ ngôn đãng ngữ, mặt mày đỏ rực, ánh mắt mê ly, miệng không ngừng mấp máy, cảnh tượng đó thật sự là hấp dẫn. Nói xong nàng bặm môi, nhắm mắt xấu hổ, kỳ thật thì nàng cũng sẽ ngượng ngùng khi hét lên những lời đó. Bất quá không được bao lâu lại phát ra những tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn người.
Đến lúc hai người sắp đạt đến cao trào, đột nhiên cửa phòng kêu lên, hai bóng người thình lình tiến đến.
- Phong ca ca, huynh không sao chứ?
Dịch Phong cùng Lili nhất thời kinh hãi, một lần cả kinh, hai người cư nhiên đồng thời đạt đến đỉnh vu sơn.
Lili vội vàng kéo chăn mền qua che thân thể xích͙ ɭõa của mình, cúi đầu vào l*иg ngực của Dịch Phong che đi khuôn mặt đang thẹn thùng tới cực điểm.
Dịch Phong vô sỉ để thân thể xích͙ ɭõa, nhìn hai nàng nói:
- Ta không có việc gì, cùng Lili tham khảo nhân sinh một chút thôi.
Mạc Tuyết sắc mặt tựa hồ hờn giận, trong lòng âm thầm hối hận chính mình không nên tu luyện lâu như vậy.
Âu Dương Sở Liên lại có vẻ phi thường rộng lượng, dù sao nàng cũng là nữ nhân thành thục, tâm lý hiển nhiên là có phần trầm tĩnh hơn so với tiểu nha đầu Mạc Tuyết. Nàng đi đến, nhìn Lili thật sâu cũng nói một câu:
- Muội muội, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã chăm sóc phu quân!
Đã nói đồng hành chính là oan gia, Lili vốn trong lòng sợ hãi các nàng nổi giận, nghiễm tưởng rằng Sở Liên sẽ khó chịu đối với nàng. Không ngờ được nghe những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, Lili cười nói:
- Sở Liên tỷ tỷ khách khí, hắn cũng là phu quân của ta, hẳn là phải vì hắn nỗ lực.
- Nỗ lực sao. Tựa hồ buổi tối phải cố gắng nhiều hơn a.
Sở Liên phì cười nói. Nói xong nàng liền đi ra khỏi phòng, dù sao tình cảnh lúc này có chút kỳ quái.
Dịch Phong cười ha hả, thời đại này không phải đang thịnh hành chuyện nhất phu đa thê hay sao? Nhập gia tùy tục, ta cũng không phải là thánh nhân, chỉ là tục nhân, càng nhiều vợ càng tốt.
- Đại sắc lang!
Mạc Tuyết chu môi sẵng giọng, khẽ cau mày. Nàng là nữ nhân đầu tiên đến với hắn, chính mình cùng hắn từng có chút mờ ám, nhưng lại chưa có quan hệ thực sự, thậm chí còn không bằng cả người đến sau cùng như Lili. Nghĩ vậy trong lòng nàng không khỏi có chút ủy khuất, u oán mắng một câu rồi xoay người chạy đi.
Tâm tư của nữ hài tử mới lớn tự nhiên hắn cũng nắm được vài phần. Dịch Phong chỉ thầm cười khổ, sau đó hắn bế ngang Lili, cùng nhau đi tắm, nàng nũng nịu một tiếng, dụi mặt vào cổ hắn.
Buổi tối, Dịch Phong tiến vào phòng Mạc Tuyết, chậm rãi vạch bức rèm che được làm từ da ma thú ra, lập tức liền nhìn thấy một bóng người xinh xắn trong trướng màu hồng nhạt. Hiển nhiên kia đúng là Mạc Tuyết. Hắn nhẹ nhàng bước đến phía sau Mạc Tuyết, lập tức một mùi thơm xử nữ thoang thoảng lan tỏa vào trong mũi hắn.
Mạc Tuyết mặc một váy dài màu xanh lục, hai mắt khép chặt, đầu thì cúi xuống, nghe âm thanh kia dường như đang khe khẽ nức nở.
- Dịch Phong chết tiệt, Dịch Phong xấu xa.
Trong lòng Mạc Tuyết thì nhớ tới Dịch Phong, nhưng hắn lại không thèm ngó ngàng đến nàng, một bụng đầy oán khí đành nhỏ giọng hờn dỗi mắng mỏ.
Đột nhiên, một khí tức nam nhân quen thuộc hiện ra bên người nàng. Cả người run bắn, nàng lập tức liền đoán được là tên oan gia kia đã đến rồi.
- Dịch Phong hỗn đản, muội không bao giờ để ý đến huynh nữa.
Biết rõ nam nhân đã đến nhưng Mạc Tuyết lại cố ý mắng té tát tiếp, nàng muốn mắng tên nam nhân xấu xa vô lương tâm kia.
Dịch Phong âm thầm cười khổ, quả thật là mình đã xem nhẹ nỗi oán hận thầm kín của Tuyết nhi rồi. Nếu sớm biết như vậy thì đã vội vàng chạy tới dỗ dành, cưng nựng nàng liền a.
Dịch Phong cúi xuống nhẹ nhàng ôm nàng. Mạc Tuyết lập tức cảm thấy có một sự ôn nhu quen thuộc truyền đến. Trong một khắc vừa cảm thấy tủi thân, vừa có cảm giác ngọt ngào, cả người khẽ run lên. Nàng thầm nghĩ cứ được hắn ôm thật chặt vào trong lòng mà hảo hảo hưởng thụ hạnh phúc một chút thì tốt biết bao.
- Tuyết nhi, đừng tức giận, không phải là ta đã tới bên muội rồi sao?
Bàn tay của Dịch Phong vuốt ve mái tóc dài của Mạc Tuyết, cùng lúc đang nhỏ to khuyên giải, an ủi nàng.
- Đại phôi đản, đại sắc lang, huynh mà còn biết nói tới chuyện thăm ta?
Mạc Tuyết xoay người lại bổ nhào vào trong lòng hắn. Lập tức thân thể tựa như ôn hương nhuyễn ngọc dựa vào người. Dịch Phong không kìm nổi liền đưa tay vuốt ve thân thể nàng, bàn tay cũng vừa vặn chạm đến đồn bộ căng tràn của nàng.
Bị Dịch Phong ve vuốt một hồi, cả người Mạc Tuyết run lên, mắt thì đỏ hoe mà bắt đầu khe khẽ nức nở.
Dịch Phong càng ôm nàng chặt hơn, hai tay vẫn không ngừng xoa nắn. Hắn biết nữ nhân là cần dỗ dành, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng được bao lâu sau là Mạc Tuyết khẳng định sẽ lại cười toe.
- Đồ vô tâm, lâu như vậy không để ý đến người ta, vừa gặp mặt thì huynh lại trêu cợt muội.
Mạc Tuyết bị Dịch Phong khıêυ khí©h như vậy thì quả nhiên oán khí trong lòng vơi đi rất nhiều, bèn vung cánh tay mịn màng đấm loạn lên ngực hắn mà tuôn lệ châu từng dòng. Cuối cùng cũng ôm lấy cổ hắn nói đầy kích động:
- Phong ca ca, muội yêu huynh, muội thích huynh. Muội không thể không có huynh. Muội nghĩ huynh đã chán muội rồi.
Cúi đầu hôn lên giọt lệ trên má nàng, Dịch Phong thủ thỉ:
- Thực xin lỗi Tuyết nhi, là ta không đúng. Về sau ta sẽ không như vậy nữa.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân đã sưng đỏ lên, Dịch Phong không khỏi đau lòng mà thầm tự trách.
- Phong ca ca, đêm nay cũng đừng đi nữa mà ở lại được không?
Mạc Tuyết thấp thỏm hỏi mà vẫn sợ Dịch Phong từ chối mình.
Dịch Phong mỉm cười hôn phớt qua môi anh đào của nàng rồi nghiêm túc nói:
- Không đi nữa. Đêm nay ta sẽ nghỉ ở đây với muội.
Mạc Tuyết nghe vậy thì lập tức liền vui vẻ không thôi. Nàng đỏ mặt chủ động đưa môi tới. Dịch Phong liếʍ môi khô khốc, tiến lên ôm Mạc Tuyết, cúi đầu hôn lên môi ngọc của nàng. Một bên thỏa thích mυ"ŧ lưỡi nàng, mặt khác hắn bắt đầu xoa bóp bộ ngực nhô cao của nàng.
Thân thể nàng khẽ run lên, cảm giác khác thường đánh úp. Ngay sau đó nàng nhắm mắt lại, trở tay ôm lấy eo của Dịch Phong, động tình giãy dụa thân thể.
Dịch Phong nhẹ nhàng cởi y phục Mạc Tuyết, một cỗ hương thơm xử nữ nhất thời truyền đến, hắn hít sâu một hơi, nhất thời bị cổ hương thơm say mê.
Chậm rãi cởi thϊếp thân màu trắng, lập tức thân hình thuần khiết tuyệt mỹ của Mạc Tuyết liền hiện ra trước mắt Dịch Phong. Nụ cười trên gương mặt quyến rũ hiện lên vẻ thẹn thùng. Thân thể mềm mại với đường cong lả lướt, lồi lõm hấp dẫn động lòng người. Bụng bằng phẳng, da thịt trắng nõn. Một đôi tiểu bạch thỏ đáng yêu không quá lớn nhưng lại săn chắc dị thường, hai trái cherry ửng hồng phi thường dụ nhân. Đồn bộ tuy rằng không phải rất lớn nhưng lại vểnh đặc biệt cùng với lưng eo thon thả gây ra sự tương phản thị giác mạnh mẽ khiến cho người ta động lòng không thôi. Lui xuống chút nữa lại một đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp trắng mịn trong suốt. Thật sự là xinh đẹp khó lòng tìm thấy.
- Đẹp quá a!
Dịch Phong khô khốc nhìn qua người ngọc dáng người như ma quỷ trước mắt, du͙© vọиɠ trong lòng sôi trào, trong mắt dần dần tràn ngập du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.
Nghe được Dịch Phong khen mình, Mạc Tuyết thẹn thùng con mắt nhắm lại, nhẹ nhàng cắn môi, lông mi cong dài rung động, trong ánh mắt ánh lên vẻ chờ mong, lại có chút sợ hãi. Dù sao nàng bây giờ vẫn còn tấm thân xử nữ.
Dịch Phong chỉ cảm thấy dục hỏa không cách nào đè nén được từ bụng chạy khắp người. Dịch Phong đùa bỡn trước ngực nàng một lúc lâu, sau đó đôi bàn tay to từ ngực nàng tiến xuống vùng tiểu phúc, đi tới hai chân.
Mạc Tuyết mặc dù bị Dịch Phong làm cho thấy thoải mái, nhưng là khi tay hắn hướng tới đùi mình, nàng vẫn còn theo phản xạ kẹp chặt hai chân. Dịch Phong tự nhiên không buông tha, hắn dùng lực đem song thối của Mạc Tuyết tách ra, một tay vuốt ve, sử dụng kĩ xảo kí©h thí©ɧ nàng.
- Ưm!
Mạc Tuyết bị Dịch Phong sờ mó cấm khu, thân thể bắt đầu nhũn ra, trong miệng khó kìm rêи ɾỉ, gương mặt kiều diễm đỏ hồng lên.
Sau một lúc, hắn ôm thân thể trơn bóng như ngọc, hai thân thể kết hợp với nhau.
- A...!
Mạc Tuyết ôm chặt lấy thân thể Dịch Phong, phá thân đích thực đau đớn, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra.
Thấy vậy, Dịch Phong cúi đầu hôn lên môi hồng của nàng, đầu lưỡi nhất thời xâm nhập bên trong miệng nàng, tận tình đuổi bắt cái lưỡi đinh hương của nàng, một mặt vẫn không ngừng chuyển động thân thể.
Cảm nhận được sự ôn nhu của Dịch Phong, Mạc Tuyết thân thể run rẩy, hai tay gắt gao ôm lấy Dịch Phong, vẻ mặt hạnh phúc, phương tâm ngọt ngào.
Thống khổ chỉ là ngắn ngủi. Rất nhanh, theo thân thể Dịch Phong liên tục trùng kích, nàng cảm giác được vui sướиɠ sau thống khổ. Khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, trong mắt long lanh giọt nước tràn đầy xuân tình. Nàng thở hổn hển dường như đã rất khó chịu nổi nữa rồi.
Từng tiếng rêи ɾỉ thở dốc sung sướиɠ hòa lẫn vào nhau. Một đêm kí©ɧ ŧìиɧ, thẳng đến lúc ánh bình minh mới đình chỉ công kích.