Trong lúc Dịch Phong đang trên đường trở về, thì tại Thanh Sơn thôn lúc này bầu không khí đang cực kỳ căng thẳng. Hai tháng gần đây, phụ cận núi Thanh Sơn nổi lên một nhóm đạo tặc gọi là Hắc Lang trại. Bọn đạo tặc này, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, hơn nữa nghe nói hai vị đương gia "Hắc Lang trại" kia, cũng đều có thực lực Đấu Sư. Hung danh hai tên này gần đây có chút vang dội.
Tiếng vó ngựa rầm rầm vang lên, một đám bụi đất bụi mù xuất hiện phía trước thôn Thanh Sơn.
Các tráng hán trong thôn tập hợp thành đội ngũ hơn trăm người, tay siết chặt binh khí, lộ ra thần sắc căng thẳng. Thái Lão lưng đeo trọng kiếm, ánh mắt lóe lên.
Khi đám bụi đất đến gần, một lá cờ màu đen hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của đám người. Ở trên lá cờ có hình một con Hắc Lang đang giương nanh múa vuốt, lộ ra một khí thế huyết tinh, dữ tợn.
"Ha ha, người trong thôn nghe rõ đây, khôn ngoan thì giao hết của cải, phụ nữ ra đây, nếu không, gà chó không tha". Tiếng vó ngựa rầm rầm mang theo bụi bặm kia rốt cuộc chậm rãi ngừng lại ở bên ngoài Thanh Sơn thôn, một tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền vào, sau đó hai con ngựa đen từ từ tiến lên, và ở trên lưng ngựa có hai người đang cưỡi.
Người phía bên tay trái, thân hình khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, trên má hắn có một vết rạch dài kéo xuống tới miệng, người này thủ đoạn rất ư là hung tàn và tàn nhẫn, tên hắn là Hàn Mãnh.
Còn một người trông cực kỳ mập mạp, trên khuôn mặt không có gì đặc sắc ngoài một mắt bị chột được bịt lại và cái mồm cá ngạo, hắn chính là đại đương gia của Hắc Lang trại - Mục Thiết.
Hai người cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau bọn hắn ít nhất cũng là hàng trăm nhân mã Hắc Lang trại, từ từ khuếch tán ra, đao kiếm sáng loáng phản chiếu ánh sáng rét buốt, không khí giương cung bạt kiếm bao phủ lấy Thanh Sơn thôn.
"Ác đồ cút ngay, nếu không đừng trách lão phu hạ thủ vô tình". Thái lão rút thanh trọng kiếm sau lưng xuống, các tráng hán trong thôn ai nấy cũng cắn răng lộ vẻ quyết tuyệt.
"Hắc hắc. Lão già kia, khẩu khí thật lớn, lão tử cũng không phải dọa thôi đâu. " Mục Thiết cười quái dị một tiếng, đột nhiên trở tay rút ra trên lưng ngựa một thanh đao lớn, chân đạp nhẹ lưng ngựa, lập tức dữ dội phát ra Đấu Khí hùng hồn ngưng tụ lên trên thanh đao to lớn, một đạo đao mang tức thì bổ xuống về phía cửa lớn của Thanh Sơn thôn.
Nhìn thấy Mục Thiết động thủ, Thái lão hừ lạnh, tay phải cầm cự kiếm nâng lên, thân hình phóng ra nhanh như chớp, ở giữa không trung đón đỡ một đao kia.
"Đang, đang, đang!"
Ở giữa không trung, tia lửa bùng nổ bắn ra, kình phong bộc phát ác liệt, hai người liền bị đẩy lui ra.
"Ha ha, thật thống khoái. Không hổ là cao thủ Đấu Sư, ngươi có thể cản được ta nhưng không ngăn được những người khác. Hàn Mãnh, dẫn các huynh đệ xông lên cho ta". Mục Thiết ánh mắt lập lòe sát khí.
"Hắc hắc, các huynh đệ, theo ta xông vào trong thôi!". Khi nghe được lệnh, Hàn Mãnh cười khàn khàn, tay vung lên, xung trận tiên phong mang theo nhân mã của Hắc Lang trại, đằng đằng sát khí xông vào Thanh Sơn thôn.
"Phân ra một nửa bảo vệ phụ nữ và trẻ em, còn lại theo ta xông lên, vì Thanh Sơn thôn". Thái lão lớn giọng hô lên. Vung kiếm lao về phía Mục Thiết.
"Gϊếŧ", trai tráng trong thôn gầm lên đỏ mắt, xông vào đám ác tặc đang tới gần. Tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét vang lên khắp thôn.
Một đám tráng hán xông về phía Hàn Mãnh. Đấu khí hùng hồn từ trong cơ thể Hàn Mãnh bạo phát, hắn nhe răng vàng khè lộ nụ cười ác độc, cuối cùng tay vung một chưởng trực tiếp đem đám người họ đánh bay đi, máu tươi phun xối xả.
Lấy thực lực nhất tinh Đấu Sư của Hàn Mãnh mà nói, thì ở chỗ này, căn bản giống như hổ vào trong bầy dê, mà cũng chính vì như vậy, sĩ khí nhân mã Hắc Lang trại lập tức bạo tăng, ánh mắt đầy sát khí đối diện với các tráng háng trong thôn.
"Cạc cạc, một đám tôm tép mà dám cản lão tử sao". Hàn Mãnh cuồng tiếu, khuôn mặt lộ vẻ ngạo nghễ.
"Người xấu, mau mau dừng tay". Một tiếng quát thanh thúy vang lên. Hàn Mãnh xoay lại nhìn. Chỉ thấy Mạc Tuyết hai tay chống nạnh, lộ ra một vẻ phẫn nộ. Ánh mắt Hàn Mãnh lóe lên quang mang da^ʍ tà, hắn cười khả ố vung đôi tay lực lưỡng chụp tới Mạc Tuyết.
"Vù!"
Xong khi Hàn Mãnh sắp chụp tới thì một tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Hắn trở tay vung một trảo lên, một viên đá bị hắn chụp được. Hàn Mãnh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở trước mặt hắn không xa, một thanh niên thân thể thon dài, khuôn mặt thanh tú, trong nét thanh tú lại ẩn chứa vài phần kiên nghị, cương nhu hài hòa, trên mi tâm có ấn ký hình hỏa diễm tràn đầy yêu dị.