Chương 5: Bước đến đường cùng sau khi mọc ra hoa huyệt, nắm lấy tay bạn cùng bàn ấn vào hoa huyệt xin giúp đỡ

Chẳng biết từ đâu trên người lại thừa ra một "Vết thương", Lâm Thanh Trì chưa từng gặp chuyện này bao giờ liền dọa cậu khóc ngay tại chỗ.

Dùng ánh đèn điện nhỏ tìm kiếm, ngón tay cẩn thận moi vào khe thịt và cúi đầu xuống nhìn.

Bởi vì tư thế này làm cậu không thể thấy hết hoàn toàn được, nhưng mà trong lòng cảm thấy sợ tới mức chỉ nhìn một lần cũng không dám nhìn kỹ lại lần nữa. Sau đó cậu dùng khăn giấy nhẹ nhàng ấn vào chỗ kia đem chất lỏng lau đi rồi đưa lên trước mắt nhìn.

Không có máu, là chất lỏng trong suốt và cũng không có thêm mùi hương kỳ lạ.

Lâm Thanh Trì triệt để mơ hồ, hoàn toàn không biết được đây là cái thứ gì, cả người cậu run lên, trên lưng đều là mồ hôi lạnh.

Cậu nhắm mắt lại thầm niệm ở trong lòng: Đây nhất định là mơ, nhất định là mơ....Trở về ngủ nào, sau khi tỉnh thì mọi thứ sẽ lại tốt thôi.

Cậu chỉ có thể tự an ủi mình như thế, đem quần áo mặc vào và bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, cậu không muốn phát ra quá nhiều tiếng động quấy rầy đến giấc ngủ của các bạn cùng phòng, cậu dùng sức cắn chặt môi nuốt tiếng khóc vào nhưng mà không có cách nào làm cho nước mắt ngừng được, không kìm nén được má cứ thế tuôn rơi.

Cậu dùng tay áo lau đi, leo lên giường, đắp chăn thật kỹ và tiếp tục thôi miên bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Thôi miên không có hiệu quả, thật vất vả mới ngủ được nhưng lại gặp phải ác mộng, sau khi tỉnh giấc cậu run rẩy dùng tay tiến vào chăn chạm vào giữa chân.

Vẫn còn.

Ô ô ô tại sao vẫn còn ở đây a.

Nước mắt Lâm Thanh Trì lại tuôn rơi, khóc ướt chiếc gối.

Trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy của Hổ Tử, đột nhiên có chiếc giường rung chuyển vang tiếng kẽo kẹt.

Có người xuống giường.

Lâm Thanh Trì giống như thỏ con nơm nớp lo sợ, lập tức nhắm mắt lại, tay nắm chặt chăn che gần hết khuôn mặt.

Cậu dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe phương hướng, đoán rằng đó là Tấn Phong ở giường bên cạnh.

Tiếng bước chân rất nhẹ nhưng không có đi đến phòng vệ sinh, ngược lại là đang đến gần phía cậu, sau đó dừng lại trước giường của cậu.

Hô hấp của Lâm Thanh Trì gần như ngừng lại.

Cậu cảm nhận được có một bàn tay khô ráo ấm áp đặt trên trán, động tác mềm mại giống như mây.

Cảm giác rất quen thuộc, là Tấn Phong đang kiểm tra nhiệt độ của cậu.

Lâm Thanh Trì nhớ tới đêm qua, trong lúc mơ cậu thấy ấm áp giống như bàn tay của mẹ.

Cũng là Tấn Phong sao?

Sau khi Tấn Phong kiểm tra cơ thể vẫn ấm, liền theo ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào phát hiện ra cái gì đó, lẩm bẩm một câu: "Làm sao khóc...."

Trái tim Lâm Thanh Trì theo bản năng căng thẳng, mắt nhắm lại chặt hơn, một giọt nước mắt khác từ khóe mắt rơi xuống dưới thấm ướt vào gối.

Cậu lặng lẽ khóc, chăn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt và màu sắc lông mi càng dày đậm khi dính ướt giống như là một bàn chải nhỏ dày yên tĩnh che đi đôi mắt. Khiến ai nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

Tấn Phong lại chú ý tới tư thế ngủ nằm cuộn mình lại của cậu, nhìn rất không có cảm giác an toàn và trông thật yếu ớt nhỏ bé.

Mơ thấy ác mộng sao?

Tấn Phong ngẩn người một hồi, bàn tay đặt trên trán cậu di chuyển xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, lực đạo rất dịu dàng giống như chỉ cần mạnh tay hơn một chút sẽ làm trầy làn da mềm mại của cậu.

Sau khi lau xong tay hắn lại ở trên người Lâm Thanh Trì nhẹ nhàng vỗ về.

Trong lòng Lâm Thanh Trì tràn đầy sự kinh ngạc và cảm động.

Cậu biết Tấn Phong là một người tốt nhưng cậu không ngờ tới hắn lại có thể tốt đến mức này.

Lúc người khác không biết hắn liền lặng lẽ truyền hơi ấm và sự an ủi, nửa đêm cố ý xuống giường kiểm tra nhiệt độ xem bạn cùng phòng bệnh đã tốt hơn chưa và khi phát hiện bạn cùng phòng gặp ác mộng liền vỗ về dỗ ngủ.

Tại sao lại có người phải che giấu lòng tốt của mình sâu đến như vậy....Lâm Thanh Trì hoàn toàn không hiểu được.

Thời điểm ban ngày gặp mặt Tấn Phong còn ra vẻ lạnh lùng không muốn nói chuyện với cậu.

Thật thần kỳ, chỉ với một lần chạm nhẹ an ủi khiến cho trong lòng Lâm Thanh Trì dần bĩnh tĩnh trở lại, cậu trong vòng tay ấm áp của hắn yên bình chìm vào giấc ngủ.

---

Cơn sốt cao của Lâm Thanh Trì đã khỏi hẳn hoàn toàn nhưng "Bệnh" ở giữa hai chân vẫn chưa có hết.

Vấn đề ở trên người chưa giải quyết được khiến cho trái tim Lâm Thanh Trì không thể bình tĩnh lại.

Trong giờ giải lao, cậu chần chừ đến cửa phòng y tế mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí bước vào.

Này khó khăn quá....

Nếu đi vào cậu nên nói như thế nào với giáo y? Lúc đó còn phải cởϊ qυầи cho giáo y xem....Lâm Thanh Trì đã đọc qua sách nhưng không thấy trường hợp nào giống như cậu.

Nói không chừng chính mình sẽ bị người ta cho rằng là quái vật và bắt lại, lúc đó sẽ có vô số bác sĩ đứng trước giường bệnh của cậu và thực hiện nghiên cứu đối với "Vết thương" của cậu.

Những tưởng tượng lung tung khiến cho Lâm Thanh Trì lạnh cả người, cậu thất hồn lạc phách cho tới tận tiết thể dục chiều nay.

Sắc mặt cậu quá kém dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, giáo viên thể dục thấy vậy liền lệnh cho cậu đứng qua một bên nghỉ ngơi.

Lâm Thanh Trì ngoan ngoãn ngồi ở dưới tàng cây, ngơ ngác nhìn hoạt động của mọi người, bộ dáng vô hồn khiến mọi người khó mà không chú ý đến.

Trong lớp đã có vài người tới hỏi han cậu nhưng cậu chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, cảm ơn, thật sự cảm ơn các cậu. Thật xin lỗi đã làm mọi người lo lắng"

Lời cảm ơn của cậu còn thêm sự áy náy, cậu còn nghĩ đứng lên muốn cúi đầu với các bạn học khiến mọi người sợ tới mức vội vàng đỡ lấy, xua tay không cần.

"Thật ngại quá, tớ....tớ muốn đi vệ sinh" Lâm Thanh Trì lau lau mồ hôi trên trán, xoay người bước đi khó khăn tới nhà vệ sinh.

Tất cả các bạn học đều có vẻ mặt lo lắng của một người mẹ khi nhìn đứa con phải đi xa.

"Cậu ấy thật sự không sao chứ....Có vẻ là vấn đề gì nghiêm trọng rồi a"

"Cậu ấy còn sốt sao?"

"Đệt, có khi nào cậu ấy bị người ta bắt nạt không? Người từ nông thôn đến giống như Lâm Thanh Trì, đã vậy cậu ấy lại có bộ dạng xinh đẹp nên rất dễ bị người khác ức hϊếp"

"Không được, chúng ta phải đi theo sau canh chừng mới được"

...

"Tôi đi" Giọng Tấn Phong xen vào, những người khác không có phản đối.

Hình tượng đáng tin cậy của hắn thật sự rất vững chắc, không có ai lo lắng khi giao việc cho hắn.

---

Lâm Thanh Trì trở về phòng học, cậu suy nghĩ trước khi đến nhà vệ sinh vẫn nên trở về phòng học lấy khăn giấy.

Bởi vì cậu cảm nhận phía thân dưới có chút ẩm ướt.....Chuyện này thật là làm người ta khó chịu, chỗ dưới thân kia vẫn xao động không thôi giống như là có thứ gì đó cuộn trào mãnh liệt, nước tích tụ lại chảy ra rất nhanh như là tiểu ra quần vậy.

Lâm Thanh Trì sợ sẽ có dấu vết trên quần nên vội vàng cầm khăn giấy đi ra phòng học, cậu lơ đễnh không kịp phản ứng lại cái đầu cứ thể đυ.ng vào ngực người ta.

Cơ ngực của đối phương cứng đến mức khiến cậu bị đau.

Lâm Thanh Trì che cái mũi bị đau lại, thanh âm nghẹn ngào nói một tràng xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ không cố ý, thật xin lỗi"

Cậu nói xong vùi đầu bỏ chạy, trưng ra bộ dáng vô cùng hoảng hốt.

Tấn Phong bị đυ.ng trúng có hơi ngạc nhiên.

Nếu là bình thường thì Lâm Thanh Trì sẽ không nói xin lỗi xong rồi bỏ chạy, khẳng định đã có chuyện gì rất lớn xảy ra.

Cẩn thận nhớ lại trạng thái hôm nay của cậu có gì đó không ổn, Tấn Phong lập tức chạy nhanh theo sau.

Hắn đuổi tới cửa nhà vệ sinh, gọi cậu một tiếng: "Lâm Thanh Trì"

Lâm Thanh Trì vẫn còn che cái mũi, cậu quay đầu lại ngơ ngác nhìn hắn: "Ách, cậu, cậu cũng đến phòng vệ sinh sao? Thật là trùng hợp......"

Tấn Phong đi tới nâng cằm cậu lên.

Lâm Thanh Trì chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ: "?"

Tấn Phong gỡ tay che mũi ra, sau khi cẩn thận kiểm tra xác nhận là không sao mới thu hồi tay lại: "Đυ.ng trúng người liền bỏ chạy?"

"Hả?" Lâm Thanh Trì phản ứng lại: "Vừa nãy là đυ.ng vào cậu sao, thật sự, thật sự xin lỗi...."

Tấn Phong không muốn tiếp tục nghe câu xin lỗi nên ngắt lời cậu: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thanh Trì: "....."

"Không thể nói cho tôi biết sao?"

"Không phải, tớ....Tớ không có xảy ra chuyện gì cả, ừm, tớ chỉ là vội vã đi vệ sinh thôi, tớ vào trước nhé" Lâm Thanh Trì căn bản không che dấu sự kích động của mình, cậu lao nhanh vào phòng vệ sinh.

Phản ứng tránh né của cậu quá rõ ràng, lông mày của Tấn Phong nhăn lại thành hình chữ "Xuyên" rất sâu, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực giống như có tảng đá đè lên vậy.

*Là chữ này nè 川.

Hắn tự mình cố ý hỏi tới mà sao cậu ấy giống như là đang trốn chạy mãnh thú và nước lũ vậy?

---

Lâm Thanh Trì sau khi thu dọn trong phòng vệ sinh xong thì tiết học thể dục cũng đã kết thúc và mọi người đã trở lại phòng học.

"Cả ngày hôm nay cậu đều chau mày, làm sao vậy?"

Ngồi phía trước là một nam sinh mới học xong tiết bóng đá nên cả người đều là mồ hôi, cậu ta vuốt mái tóc ướt của mình, tay gõ trên mặt bàn Lâm Thanh Trì.

Lông mi Lâm Thanh Trì run lên, hơi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ không sao, cảm ơn cậu, Lục Dữ"

Lục Dữ vẫn còn lo lắng, hỏi: "Thật sự là không có việc gì chứ? Có phải bệnh còn chưa hết hay không? Hay là tớ thay cậu nói một tiếng với giáo viên cho cậu tiếp tục trở về nghỉ ngơi"

Nữ sinh ngồi bên cạnh cậu ta bật cười: "Yo, từ trước đến nay tớ chưa từng thấy cậu quan tâm đến như vậy?"

"Tránh ra!" Lục Dữ có làn da đen nên lúc mặt đỏ lên vì ngượng ngùng cũng không bị phát hiện ra, nhưng ánh mắt né tránh của cậu ta lại biểu lộ ra một chút "Khụ, tóm lại tớ sẽ tìm giáo viên giúp cậu"

"Thật sự không cần, tớ hết bệnh rồi" Lâm Thanh Trì đối với cậu ta nở ra một nụ cười cảm kích, giọng nói nhẹ nhàng: "Thật sự cảm ơn cậu"

Lục Dữ vừa nhìn thấy cậu đối với mình nở nụ cười nên cậu ta cũng cười theo, cười có chút ngốc nhưng xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú của cậu ta trông có vẻ rất đơn thuần như ánh mặt trời, đó là một người con trai rất tốt.

Nữ sinh thấy vậy phát ra tiếng thích thú "Chậc chậc".

"Là vì tâm trạng không tốt sao? Cậu có thể nói với tớ, dù gì tớ là con gái so với tên Lục Dữ trai thẳng đáng ghét này vẫn hiểu biết hơn" Nữ sinh cũng có chút lo lắng cho Lâm Thanh Trì, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Cậu như vậy khiến mọi người rất lo lắng nha"

Lâm Thanh Trì nhớ tới khi mình sinh bệnh mọi người đã tặng rất nhiều quà thăm hỏi, trong lòng bỗng ấm áp lên, sắc mặt cũng tốt lên một chút: "Tớ chỉ là có hơi đói bụng, thật sự là không có việc gì, cảm ơn cậu đã quan tâm"

"Không có gì, chỗ tớ có đồ ăn ngon nè, tới đây tới đây!" Nữ sinh vừa nghe vậy liền lập tức từ trong ngăn bàn lấy ra một đống đồ ăn vặt "Hẳn là cậu bị tụt huyết áp đi? Cậu nên ăn nhiều đồ ngọt một chút"

Lục Dữ cũng từ ngăn bàn của mình tìm kiếm, lục lọi nửa ngày mới từ trong đống đồ lộn xộn tìm thấy một viên kẹo không biết đã có từ bao lâu rồi, cậu ta có chút ngượng ngùng đặt ở trên bàn Lâm Thanh Trì: "Là vị dâu tây, mong là cậu thích nó?"

Lâm Thanh Trì không nghĩ tới chính mình tùy tiện tìm một cái cớ lại có thể biến thành như vậy, vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, cười nói: "Cảm ơn"

Lục Dữ lại cười ngây ngô: "Hì hì"

Tấn Phong nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh Lâm Thanh Trì vùi đầu viết bài, đột nhiên chuyển động, tầm mắt từ đề thi di chuyển đến trên mặt Lục Dữ, ánh mắt rất lạnh lùng.

Lục Dữ nhướng mày: "?"

"Vào học" Tấn Phong nói.

"Ồ, vào học rồi" Lục Dữ quay người lại.

Tấn Phong liếc nhìn Lâm Thanh Trì, hừ lạnh một tiếng.

Đối với hắn thì trốn trốn tránh tránh không hé một lời, giờ lại đối với người khác cười nói, cười vui như vậy làm cái quái gì chứ?

Tấn Phong dùng đầu bút đẩy viên kẹo vị dâu tây sang một bên, giọng điệu máy móc nói: "Trước ăn chocolate đi, giáo viên sắp vào rồi"

Phản ứng của Lâm Thanh Trì chậm vài giây mới biết được câu này của Tấn Phong là nói chính mình, cậu đáp lại hắn, ngoan ngoãn cầm lấy viên chocolate bỏ vào miệng.

Sau đó, Tấn Phong không còn chủ động nói chuyện với Lâm Thanh Trì nữa.

Tuy rằng trong lòng không còn vô cùng tức giận nữa nhưng hắn vẫn biểu lộ khuôn mặt lạnh lùng, ăn không ngon, cơm chiều ăn không quá hai muỗng liền ném sang một bên, trong tiết tự học tối hắn cáu gắt chơi game, mắng đồng đội là đồ đầu heo.

Lâm Thanh Trì trộm lén nhìn hắn một cái, muốn nói cái gì đó nhưng thôi, tiếp tục cúi đầu nhìn đề. Lòng cậu rối như tơ vò, hoàn toàn không nhìn hiểu được.

Tấn Phong đã nhận ra nhưng không quan tâm.

Từ trưa đến tối hôm nay, hắn vẫn biết Lâm Thanh Trì luôn liếc nhìn qua muốn nói lại thôi, nhưng trong lòng đang tức giận nên giả vờ như không nhìn thấy, nhất định không chủ động mở miệng.

Tiếng chuông vang lên thông báo kết thúc giờ tự học tối.

Game trên tay Tấn Phong còn chưa đánh xong, hắn vẫn tiếp tục chơi.

Trong lớp học các bạn học đã lần lượt rời đi, Lâm Thanh Trì vừa chầm chậm thu dọn đồ đạc vừa lặng lẽ theo dõi diễn biến trò chơi của Tấn Phong.

Rất nhanh Tấn Phong đã chơi xong, hắn đeo cặp sách lên và rời đi, không quan tâm đến cậu.

Hắn có thể cảm nhận được người phía sau vẫn chậm rãi theo sau nhưng lại không nói lời nào, khiến cho sự kiên nhẫn của hắn sắp hết.

Rốt cuộc là có chuyện gì khó mở miệng nói với hắn sao? Hay là muốn nói xin lỗi chuyện xảy ra hôm nay?

Thấy sắp đến ký túc xá, người phía sau rốt cuộc không nhịn nữa đuổi theo gọi hắn: "Tấn Phong!"

Tấn Phong dừng bước, quay đầu lại, yên lặng nhìn cậu.

"Tớ.....Tớ...." Lâm Thanh Trì khó mà mở miệng, ngón tay quấn lấy dây đeo cặp sách, hơi thở gấp gáp, hai má ửng đỏ: "Tớ có chuyện muốn tìm cậu...."

"Chuyện gì? Có việc gì nói đi, không phải bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian nghe hoặc là cậu có thể đi tìm Lục Dữ" Tấn Phong lạnh lùng nói, bản thân không nhận ra được giọng nói của chính mình không được tự nhiên và có vị dấm chua.

Nhưng Lâm Thanh Trì không nghe ra được, thành khẩn nói: "Tớ chỉ muốn tìm cậu...."

Tấn Phong sau khi nghe thấy sắc mặt có hơi dịu đi, nhếch môi, sau một lúc lâu mới "Ừ" một tiếng.

"Cái kia...."Lâm Thanh Trì một lòng rối rắm không biết nói ra vấn đề của bản thân như thế nào, nói ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

Tấn Phong nói: "Tôi trở về ký túc xá"

"Chờ một chút!" Lâm Thanh Trì gọi hắn dừng lại "Tớ....Chúng ta đi qua bên kia được không?

Tấn Phong thấy cậu chỉ tới một chỗ đó là một khu rừng nhỏ yên tĩnh và tối đen, hắn ngẩn ra một lúc sau đó mới gật đầu.

Hai người một trước một sau đi đến nơi đó.

Tấn Phong: "Được rồi, chỗ này đi, có chuyện gì?"

"Tấn, Tấn Phong, tớ sinh bệnh"

"Lại là phát sốt sao?" Tấn Phong nhướng mày, không nghĩ ngợi nhiều liên nâng tay kiểm tra nhiệt độ.

Lâm Thanh Trì sững sờ.

"Không phát sốt, nhưng để phòng ngừa tôi vẫn nên đưa cậu đi đến phòng y tế"

Lâm Thanh Trì dùng sức lắc đầu: "Tớ....Tớ không phải phát sốt, không phải không thoải mái, mà là.....Căn bệnh này có thể giáo y không chữa được, ừm, các bác sĩ khác cũng không chữa khỏi được. Tớ nghĩ....Để cậu giúp tớ xem thử trước"

Lời nói cuối của cậu mang theo âm thanh run run giống như là khóc. Lúc khuôn mặt ngẩng lên nhìn thấy trong đôi mắt có mang theo nước mắt tựa như là đến bước đường cùng, rất là lo lắng và kích động, ngoài ra cậu còn nắm lấy ngón út của hắn trông như đang làm nũng vậy.

Tấn Phong nhất thời cảm thấy cả người tê dại giống như đang có dòng điện xẹt qua, hắn nhanh chóng rút ra khỏi tay cậu. Trên mặt của hắn xuất hiện một tia đỏ ửng, yết hầu bất giác nuốt xuống.

"Tấn Phong....."Lâm Thanh Trì bị hành động của hắn làm cho tổn thương, nước mắt trong ánh mắt lung lay sắp rơi xuống.

Tấn Phong chửi một tiếng thô tục trong lòng, đôi mắt nhìn loạn xung quanh, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn ra được trong lòng hắn đang vô cùng hoảng loạn: "Tôi bề bộn nhiều việc, có bệnh thì đi khám bác sĩ"

"Tớ giống như là mắc phải một căn bệnh nan y hiếm gặp" Lâm Thanh Trì đã suy nghĩ cả một ngày hôm nay và cũng đã sốt ruột cả một ngày, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cậu có thể xin giúp đỡ từ ai đây?

Người thân không có ở bên cạnh, cậu một thân một mình ở trong trường học xa lạ, cậu cũng không thể hoàn toàn mở lòng với giáo viên hay giáo y được.

Nghĩ tới nghĩ lui xem ra chỉ có Tấn Phong là người được chọn tốt nhất......Hắn tốt như vậy nhất định có thể giúp chính mình.

Cậu cực kỳ sợ hãi, trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ cực đoan.

"Thật xin lỗi, tớ cũng không nghĩ muốn mặt dày quấn lấy cậu nhưng thật sự là tớ không có biện pháp nào khác, tớ cũng chỉ có thể tìm cậu, tớ thực sợ hãi"

Nước mắt Lâm Thanh Trì rơi xuống, đôi mắt phản chiếu ánh trăng sáng rực rỡ, nước gợn rung động, trông xinh đẹp đến mức không giống người phàm trần. Khi cậu khóc như vậy những giọt nước mắt giống như rơi xuống nơi mềm mại nhất trong trái tim con người, khiến cho người ta cảm thấy trái tim mình sẽ tan vỡ.

Tấn Phong nhận thấy tim hắn dường như đang ngừng đập, dù bị Lâm Thanh Trì nắm lại lần nữa cũng chưa phản ứng lại.

Sự việc đã đến mức này rồi.

Lâm Thanh Trì cảm thấy chính mình không thể tiếp tục sợ hãi rụt rè nữa, nếu nói không nên lời vậy có thể dùng hành hành động là tốt nhất......

Cậu nhìn xem bốn phía xác nhận là không có ai liền nhắm mắt lại và khẽ cắn môi, nghẹn ngào một tiếng, nắm lấy tay Tấn Phong ấn vào quần của chính mình.

Cậu sợ người khác nghe thấy, nên ghé vào bên tai Tấn Phong khóc nói: "Tấn, Tấn Phong, này rốt cuộc là cái gì nha ô ô ô"

Cả người Tấn Phong choáng váng.

Tay đang chạm vào một khối mềm mại như đóa hoa, hắn choáng váng nhìn một trận trước mặt, không nói được lời nào.

Con mẹ nó muốn mạng mà.

Tác giả có lời muốn nói:

Vì có rất nhiều người bình luận nên tôi sẽ cập nhật lại trong tuần này!

Bản số liệu này thật lạnh lùng.....Ô ô, tôi cảm thấy nội dung cốt truyện này có vẻ lạnh lẽo cho nên mong mọi người bình luận nhiều vào, cái này rất quan trọng nha! (Trực tiếp công khai bày tỏ)

Nội dung cốt truyện của những chương sau cũng thơm ngon rất nhiều đầu tiên là sờ sờ hoa nè, hiểu về hoa nè, hôn nhẹ cọ cọ, rồi đến bước khám phá sự kỳ diệu của hoa~ Kiểu thăm dò, khai phá, dạy dỗ mới chính là yếu tố thơm ngon nhất tuyệt diệu nhất hắc hắc!

Ellie009: Chúc mọi người trung thu vui vẻ nha~