Chương 7: Uy hϊếp (1)
- Thân phận thiếu gia mình nhặt được này đúng thật quá bi thảm đi…
Nhìn các bác gái đang giặt giũ y phục phía dưới, La Dật cười khổ lắc đầu… Trong trí nhớ còn có không nhiều lắm cảnh tượng tại sân nhà các dòng chính. Phòng ốc s với bên này không những cao rộng hơn, trong đó cũng là một đám thị nữ xinh đẹp như hoa… Mặc dù không thể nói mỗi người đều giống như tiên nữ, nhưng đều là tuổi thanh xuân xinh đẹp nhất. Chỉ cần nhìn thôi cũng là một kiểu đại hưởng thụ rồi.
- Tiện phụ nhà ngươi, nói ngươi giặt thì ngươi giặt, sao còn nhiều lời như vậy?
Đúng vào lúc này, dưới cầu đọt nhiên truyền đến một tiếng quát lớn kèm theo vài phần tức giận. La Dật không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cách hắn không xa, một gã gia nô diện đồ đen, đội mũ đen đang quát lớn người nào đó. Mà phía sau lưng hắn là một nữ tử tuổi đôi mươi, có vài phần tư sắc. Trên trán nữ tử hiện đang toát ra một cỗ khí tức cao ngạo, nhìn xuống người bị quát, mặt hiện vẻ kiêu căng, lên giọng mỉa mai.
Mà những bác gái xung quanh đan giặt quần áo, đại đa phần đều có vẻ hả hê nhìn lại, miệng cười hi hí. Chỉ rất ít phụ nhân lộ ra một vài phần không đành lòng… Nhưng cũng không ai tiến lên cản trở.
- Nhưng, ta đã hoàn thành công việc ngày hôm nay được giao… Ta còn muốn về nhà đun thuốc… Lương tổng quản, cầu ngươi buông tha lão nhân đi…
Một thanh âm mệt mỏi mang theo thần tìn sợ hãi. Nhưng La Dật nghe được tiếng cầu xinh này liền ngẩn ra, đơn giản là vì hắn rất quen thuộc.
- Hừ, công việc của ngươi đã hoàn thành rồi?
Gã gia nô diện đồ đen được gọi Lương tổng quản cười lạnh một tiếng:
- Công việc của ngươi là do ta an bài. Ta nói hoàn thành mới hoàn thành, ta nói chưa xong, chính là chưa xong… Khi nào tới phiên ngươi định hạn công việc?
- Nhưng, nhưng…
Vị phụ nhân kia vẫn còn muốn xin lời, nhưng đã bị Lương tổng quản không chút khách khí ngắt lời:
- Vị này chính là Hồng Nhi cô nương hầu hạ cho Lục phu nhân. Đây là quần áo và đồ dùng hàng ngày của Lục phu nhân cần phải giặt giũ… Ta nghe nói trước kia nhà ngươi từng phụng dưỡng vị tiểu thư đã chết kia, nói vây đối với những thứ quần áo này cũng không xa lạ… Nếu là có vật gì bị làm sao… Hừ, ta liền cho ngươi biết thủ đoạn của ta!
Nói xong lời này, không thèm nhìn thêm phụ nhân, quay sang, khuôn mặt hiện lên vài phần nịnh nọt cười lấy lòng với nữ tử kia:
- Hồng Nhi cô nương, an bài như vậy ngươi thấy thỏa mãn không?
- Được.
Vị Hồng Nhi cô nương kia khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ kiêu căng quan sát vị phụ nhân đang cầu xin kia, cũng không nói thêm gì nữa.
- Thế nhưng… Thế nhưng thương thế Dật thiếu gia chưa lành, lão thân còn phải về nhà đun thuốc a!... Này, này…
Người phụ nhân bị quát một lần nữa vội vã cầu xin, hi vọng đối phương có thể hiểu cho nỗi khổ trong lòng mình.
Nhưng tiếng vị phụ nhân vừa dứt, nét mặt vị Hồng Nhi cô nương lại hiện lên vẻ hờn giận:
- Lời này của ngươi là sao? Ý nói Lục phu nhân còn không bằng tên thiếu gia phế vật nhà ngươi?
Dứt lời, sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống.
Nghe tới đây, La Dật nào còn không hiểu, người bị quát kia, chính là Xuân di của hắn?
Một cỗ tức giận nhất thời nổ tung lên trong đầu. Dáng cười trên mặt La Dật dần dần biến mất, trở nên lạnh dần. Nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía giữa sân. Hai tay cũng hơi run lên… Đây chính là do ý niệm còn lưu lại của vị ‘Dật thiếu gia’ quấy phá. Đối với vị ‘Dật thiếu gia’ kia mà nói, Xuân di chính là người quan trọng nhất trong lòng hắn… Cũng có thể nói, Xuân di chính là nghịch lân của ‘Dật thiếu gia’.
Long có nghịch lân, động vào là gϊếŧ! Chỉ bất quá, La Dật coi như giữ được bình tĩnh… Hắn quan sát tình thế phát triển. Không cần phải nói, hắn có thể không phải ra tay chính là tốt nhất, dù sao hắn hiện tại đang cần ẩn nhẫn.
Sắc mặt Xuân di rốt cục đã đỏ lên.
Nhiều năm qua, đối với chuyện khó dễ mà Lương tổng quản và đám nô bộc làm ra, nàng chỉ cắn răng chịu đựng, mặc kệ bọn chúng, lui một bước là trời cao biểu rộng, ngoài nguyên nhân không muốn tăng thêm phiền toái cho Dật thiếu gia, cũng không muốn vì mình tỏ thái độ lại cổ vũ thêm trò ác cho bọn chúng.
Trước nay nếu có giao thêm việc cho nàng, nhịn thêm một chút là được… nhưng hôm nay, Dật thiếu gia còn nằm trên giường, chờ mình về đun thuốc cho hắn uống, bọn họ cư nhiên còn làm khó dễ mình?
Dật thiếu gia là cốt nhục của nhị gia, hắn cũng là cốt nhục của La gia, vì sao lại rơi vào tình cảnh này? Khiến cả đám tiểu nhân cũng dám nhục mạ? Thậm chí thân chịu trọng thương cũng không người hỏi thăm tới, cư nhiên còn gây thêm khó dễ nữa?
- Ngươi, các ngươi khinh người quá đáng!
Giọng nói Xuân di run run, tay chỉ về phía Lương tổng quản và Hồng Nhi cô nương, rốt cục đã phát nộ.
Sắc mặt Hồng Nhi trong nháy mắt đại biến, khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh:
- Lớn mật!
Vừa nói, bàn tay nhất thời giơ lên, định tát tới.
Hồng Nhi này chính là tỳ nữ hầu hạ Lục phu nhân, đi theo bên người Lục phu nhân, há phải nữ tử tầm thường? Một thân thực lực nàng ta đã được tầng bốn ‘Liệt Viêm Qyết’. Chỉ thấy nàng giơ lên ngọc chưởng đỏ bừng, ẩn ẩn có tia hồng quang phát ra. Một chưởng này đánh tới, dù là người có chút thực lực cũng phải chịu thương… Càng đừng nói tới người trói gà không chặt, thân thể càng gầy yếu đến thương cảm như Xuân di…
Nàng ta, đang muốn gϊếŧ người!
Oanh!
Khi Hồng Nhi giơ tay lên, lửa giận trong l*иg ngực La Dật cũng không thể áp chế nữa. Chỉ nghe trong đầu oanh lên một tiếng, hai mắt hóa thành một mảnh huyết sắc.
Hồng Nhi kia đang định đánh xuống, một tiếng rống rận trầm thấp chợt nổ vang.
- Tiện tỳ, muốn chết!
Một luồng khí khổng lồ lạnh lẽo đến cực điểm bỗng phóng lên cao, trong nháy mắt tập trung về phía tay chưởng của Hồng Nhi.
Sắc mặt Hồng Nhi trong nháy mắt đại biến, không kịp nhìn lại xem là người phương nào, vốn bàn tay muốn đánh về phía Xuân di chợt lộn lại, hướng về phía luồng khí lạnh lẽo đang đánh tới, một bàn tay mang theo lam sắc quan mang đã đánh tới gần.
Oanh!
Lực lượng băng hàn cường đại nhất thời xuyên thấu qua chưởng lực của Hồng Nhi, tiến vào cơ thể khiến sắc mặt nàng ta bỗng nhiên trắng bạch. “Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình càng bị hất tung len, bay về phía sau hơn mười thước.
Một tiếng trầm muộn, thân thể Hồng Nhi nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Chỉ thấy trên khuôn mặt kinh hãi đến tột đỉnh của nàng đã tràn ngập một tầng sương trắng.
- Triều Tịch Quyết?
Hồng Nhi kinh hãi gần chết, ngẩng đầu nhìn lại. Nhưng khi thấy người đứng giữa sân, đôi mắt đẹp bỗng trợn to lên.
Đứng tại giữa sân, người thiếu niên với vẻ mặt băng lãnh, mang theo một cỗ tức giận thâm trầm tới cực điểm.
- Dật thiếu gia!...
Xuân di là người thứ nhất phản ứng qua, nhất thời há miệng kêu lên, không dám tin tưởng nhìn về phía người thiếu niên. Cùng lúc đó, những người xung quanh bao gồm cả Lương tổng quản lúc này cũng lấy lại tinh thần. Nhưng tất cả đều trợn mắt há mồm, thần thái càng lộ ra vẻ khó có thể tin được.