Chương 3: Âm mưu

Sau buổi chiều hôm ấy, Ngụy Gia Linh liền cảm thấy sợ hãi, nàng không ngờ rằng một tên thái giám lại có thể làm ra chuyện như vậy, mà còn là thái giám giả mạo,khiến nàng thực tức giận, đang định quay lại hỏi cho ra nhẽ thì đột nhiên phía trước là kiệu liễn đi tới, không khó nhận ra trên bảng đính kèm cạnh kiệu là của Thận Vương Phủ - Thận Vương gia Lạc Hành là em trai ruột của Hoàng đế bệ hạ, nghe nói là rất được cưng chiều,lại văn võ song toàn nên từ nhỏ đã được xuất binh đánh trận, 15 tuổi đã làm chủ soái của cả thành Sơn Miêu phía Tây , 20 tuổi được cử giữ chức Đô đốc ngự sử ở triều đình, quả là tiền đồ vô hạn, nhưng nghe đồn ba người vương phi mà hắn lấy đều chết thảm ở vương phủ, mặc dù ai cũng nghi ngờ nhưng lại e ngại Hoàng thượng nên các đại thần trong triều cũng ko dám dị nghị nhiều. Nghe nói Tể tướng Đương triều mới gả đích tiểu thư cho hắn, mối hôn sự này khiến Hoàng thượng vô cùng hài lòng .Trên kiệu liễn là một nam nhân mặc nam bào màu xanh, đai lưng khảm ngọc thạch thắt gọn ở eo, gương mặt anh tuấn, làn da màu nâu đồng khỏe khoắn do chinh chiến lâu năm, đặc biệt là đôi mắt đào hoa , khiến cho mấy cung nữ đi ngang qua phải trộm liếc nhìn vài lần.

Ngụy Gia Linh đối với vị vương gia này cũng chỉ mới nghe danh , đây là lần đầu gặp mặt nhưng cũng không quan tâm mấy, nàng định hành lễ xong rồi đi. Ai ngờ vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nam tính phát ra ở đằng sau.

-" Không biết là mỹ nhân phương nào hạ phàm xuống đây a, dừng lại cho ta gặp mặt chút đã"

Nam nhân vừa nói xong liền nhảy xuống kiệu, đứng chắn trước mặt nàng

-" Nô tì tham kiến vương gia"

Sự việc đột nhiên xảy ra làm Ngụy Gia Linh phản ứng ko kịp, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Nam nhân trước mặt hứng thú nhìn khuôn mặt hoảng hốt của nàng liền cười nhẹ

-" Lâu lắm ta mới vào cung, không ngờ trong cung đã xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc thế này"

Nghe giọng điệu đùa cợt của hắn khiến nàng rất bất mãn, khuôn mặt nhỏ tỏ ra khó chịu, liền đáp lời

-" Nô tì vào cung chỉ để mua vui, đâu xứng đáng nhận được lời khen ngợi của vương gia. Cũng không còn sớm, nô tì xin phép trở về không để ma ma đợi".

Nói xong định rời đi nhưng nam nhân trước mặt lại cố tình mặt dày chắn trước mặt

-" Người ta nói gặp được nhau ắt hẳn phải có duyên, cớ sao ngươi lại tìm cách chạy thoát bản vương gia "

Lần này nàng cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng lần đầu gặp nhưng nghe giọng điệu bỡn cợt này của hắn cũng khiến nàng chán ghét

Ngụy Gia Linh thực sự phải quay trở về nếu không nàng sẽ bị phạt, nhưng tên vương gia cứng đầu này nhất quyết làm khó nàng.

-" Phu quân, chàng đi đâu vậy, làm ta chạy đi tìm chàng suốt"

Tiếng nói mềm mại dễ nghe của nữ tử từ phía xa vọng lại, từ phía cổng cung là một nữ nhân ăn mặc quý phái chạy lại, có vẻ đây là Thận Vương Phi Kiều Mẫn - đích tiểu thư nhà Tể tướng.

Quả là sinh ra trong hoàng tộc, khí chất cũng khác người thường, nữ nhân trang điểm rất mỹ lệ, váy áo nàng làm từ tơ lụa đắt tiền từ Tô Châu, bên ngoài là áo lông ngũ sắc , tóc được búi cao cùng bộ diêu phượng hoàng điểm đá quý và mã não đỏ, nhìn là biết tiểu thư nhà quý tộc. Nữ nhân chạy lại phía Ngụy Gia Linh cùng Thận vương gia đang đứng, thấy bên cạnh phu quân là một nữ nhân liền tò mò liếc nhìn

-" Đây là....."

-" Nô tì là tiện đường đi qua gặp vương gia nên dừng lại hành lễ"

Ngụy Gia Linh cẩn thận đáp lời, Kiều Mẫn thấy vậy cũng không nói nhiều rồi ra lệnh cho nàng về trước. Ngụy Gia Linh như được đại xá vội vàng chạy về phía cổng cung, trong lòng thầm nghĩ hôm nay xui xẻo mới gặp phải tên vương gia này.

Nghe nói Thận vương gia lập công lớn trong trận đánh vừa rồi nên được Hoàng thượng ưu ái, cho về Hoàng cung dự yến tiệc sắp tới. Nàng chính là không muốn gặp lại hắn trong yến tiệc sắp tới

Nói mới nhớ Ngụy Gia Linh vẫn chưa tập xong bài " Dạ Khuynh Thành" chuẩn bị cho yến tiệc, nàng vội vàng trở về Cẩn Hoa Cung.

Liễu Ánh Nguyệt thấy nàng trở về cảm thấy rất chướng mắt, nàng ta quyết tâm phải chiếm trọn tài năng trong buổi biểu diễn sắp tới nên thực sự muốn Ngụy Gia Linh không được tham gia, nếu không nàng ta sẽ chiếm trọn hào quang của nàng mất, vậy coi như công sức của nàng đổ sông đổ bể hết