Lúc Lưu Chương bị lũ bạn kéo tới quán bar ven đường, đầu óc vẫn như tên ngốc mơ mơ hồ hồ.
Bọn họ như cũ tụ tập ăn uống, lúc uống đến cao trào có người đề nghị chơi trò Truth or Dare. Mặc dù trò này đã lỗi thời nhưng có vẻ đối với một đám người đã uống say, nó vẫn còn chút giá trị.
Lưu Chương nói hắn chẳng có bí mật gì cả, chỉ về hắn, hắn sẽ luôn trả lời thật. Chơi vài lần mọi người liền cảm thấy không thỏa mãn, cảm thấy chơi như vậy không thú vị nên bắt Lưu Chương phải thực hiện một thử. Lưu Chương không từ chối nổi bọn họ, rốt cuộc mới xảy ra một màn dở hơi không thể tin nổi.
Vỗ mạnh vào trán cho tỉnh táo, Lưu Chương vừa đi về phía trước vừa nhớ lại thử thách được giao, hình như là bảo hắn đóng giả kẻ lang thang để xin tiền ở ngã tư trước mặt? Sau đó sẽ tỏ tình với người đầu tiên cho hắn tiền.
Ai lại nghĩ ra cái ý tưởng tồi tệ này chứ.
Mặc dù Lưu Chương luôn biết mình là một tên côn đồ không làm nên trò trống gì, nhưng hắn cũng không muốn đang vui lại ở trên đường phố náo nhiệt gây sự. Nhìn ra đằng sau thấy có hai tên trong đám đi theo quay phim, hắn cũng hết cách.
Đến ngã tư, hắn tùy tiện ngồi xuống bên đường, lấy chiếc mũ lưỡi trai đang đội ném xuống đất, bắt đầu rêи ɾỉ xin xỏ: "Quý ông quý bà có ai bố thí cho tôi chút tiền".
Chính trong hoàn cảnh này, là lần đầu tiên Lưu Chương gặp được Lưu Vũ.
Hắn đã ngồi ở ngã tư này rất lâu, có rất nhiều người quay đầu lại nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng tăng tốc độ rồi vội vàng rời đi.
Không ai để lại cho hắn dù chỉ một xu.
Lưu Chương có chút cáu kỉnh, chủ yếu là hắn cảm thấy thật mất mặt.
Hai tên đi theo giám sát hắn cũng đã cất điện thoại từ lâu, lâu như vậy cũng không có ai đến, bọn họ đang gọi người trong quán để bàn bạc, coi như là quên cái thử thách này đi.
Ngay khi Lưu Chương chuẩn bị đứng dậy, 100 tệ được đặt vào nón của hắn.
Lưu Chương sửng sốt một chút, đầu tiên là cảm thấy ngón tay người này thật thon dài, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người ta.
Một thiếu niên thanh tú, mái tóc đen ngắn tinh nghịch, mặc một chiếc quần jeans cùng á phông trắng đơn giản mà sạch sẽ, cậu giống như đang mỉm cười nhưng đáy mắt lại tràn ngập bi thương.
Hai têng giám sát trong đám phản ứng nhanh hơn hắn, bắt đầu lôi điện thoại ra quay video.
Lưu Chương ngây người nhìn Lưu Vũ một hồi. Ồ, lúc đó hắn còn chưa biết cậu tên Lưu Vũ.
Có thể là biểu hiện của hắn quá mức buồn cười, khóe miệng Lưu Vũ nhếch cao: "Sao lại nhìn tôi như thế? Không cần sao? Vậy trả lại đây." Vừa nói, cậu vừa thò tay lấy lại 100 tệ trong nón.
Lưu chương lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng giật lấy chiếc mũ cùng 100 tệ. Mắt liếc đến hai tên vẫn còn đang nhiệt tình quay video đằng sau, bực bội xoa xoa gáy, bất đắc dĩ ngước nhìn Lưu Vũ:""Tôi thích em.""
Lưu Vũ kinh ngạc mở to hai mắt làm hắn cảm thấy cái biểu tình này chính là đang muốn hỏi hắn, anh có bệnh à.
Hắn muốn bỏ chạy, dường như mỗi giây ngồi trước mặt Lưu Vũ đều khiến hắn cảm thấy chật vật xấu hổ hơn, nhưng hai tên đằng sau lại ra hiệu ý bảo hắn nói quá nhỏ, video không thu lại được. Lưu Chương rốt cuộc liều mạng, mà bản thân hắn cũng đã quá quen với cái loại chuyện này, hắn đội lại mũ, phủi thẳng quần áo, lúc này mới hướng Lưu Vũ nói lớn:""Tôi thích em.""
Hắn nghĩ Lưu Vũ sẽ mắng hắn là đồ điên, quay người bỏ đi hoặc gọi cảnh sát báo cáo hắn là một tên biếи ŧɦái, giống như những lần trước. Nhưng không ngờ, Lưu Vũ chỉ nghiêng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, sau đó cười nói:""Cảm ơn, đây là tin tức tốt nhất hôm nay tôi nghe được."
Lưu Chương rốt cuộc không diễn tả được tâm trạng hiện tại của hắn, lúc này đây hắn cảm giác được đêm tối bỗng nhiên biến thành ban ngày, mặt trời chiếu rọi, thậm chí xung quanh cũng nở đầy hoa, còn có thể thoang thoảng ngửi thấy hương thơm từ đó.
Hắn nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy khẩn trương kì lạ, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được bản năng thôi thúc:""Em...em có thể hẹn hò với tôi không?"" Nói xong liền nắm chặt hai ống quần, rồi lại lúng túng cố gắng vuốt thẳng những mép nhăn trên đó.
""Phụt""
Lưu Chương nghe thấy người đối diện cười một tiếng, trong lòng chợt lạnh lẽo. Hắn lúc này mới nhớ ra bản thân mình là ai - hắn là một tên côn đồ, nhưng vẫn là một tên côn đồ có tự trọng. Hắn không thể, cũng không nên như vậy. Lưu Chương lập tức quay đi, cố gắng che giấu đôi tai đang đỏ bừng của mình, có lẽ hắn đã uống quá chén rồi, nếu không sao hắn có thể làm ra một việc đáng xấu hổ như vậy.
Nhưng mà người kia... người kia cười rất đẹp, tựa như một thiên sứ.
"Này, đừng đi!" Thấy hắn rời đi, Lưu Vũ vội vàng ngăn cản.
Thực ra cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn ngăn cản người xa lạ này. Nhưng tâm trạng của cậu bây giờ rất bình tĩnh, ít nhất là bình tĩnh hơn nhiều so với hơn mười phút trước.
Lưu Vũ nghĩ, điều đó cũng tốt, phải không? Cậu tình cờ gặp được hắn ngay khi cậu vừa ra khỏi bệnh viện, có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận.
"Tôi chưa biết tên của anh? Tên tôi là Lưu Vũ, Vũ trong vũ trụ.""
"Tôi tên Lưu Chương." Hắn lấy tay gãi gãi mặt có chút ngượng ngùng, "Là.. giấu đầu lòi đuôi Chương."
"Phải không, thật sự là một cái tên hay." Lưu Vũ cười nói, "Rất vui được gặp anh, vậy thì từ hôm nay anh sẽ làm bạn trai của tôi!""
Lưu Chương chậm rãi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn. Hắn đang nằm mơ à? Hắn vội vàng tát vào mặt mình một cái, tiếng ""bốp"" chát chúa vang lên.
"Anh làm sao vậy?" Lưu Vũ buồn cười nắm lấy tay hắn.
Lưu Chương nhìn cánh tay mình đang bị giữ chặt, bên má quả thật có cảm giác đau rát.
Đây không phải là mơ.
Đây là thực.
Nhưng... làm sao đây không phải là một giấc mơ?
Lưu Chương nhớ tới chuyện sau khi tốt nghiệp cấp ba liền lăn lộn ngoài đường, theo các "đại ca" trong thị trấn, ngày nào cũng thu tiền bảo kê, sau đó ăn uống vui chơi, hát hò Karoke hay nhậu nhẹt chơi bời thâu đêm suốt sáng. Bốn năm nay, hắn sống mà không có một xu dính túi, hắn đã luôn sống một cuộc sống không cần biết ngày mai.
Trước giờ hắn chưa từng dám mơ đến những điều tốt đẹp xảy ra với mình.
Ngay cả sau khi tốt nghiệp trung học, đã không có điều gì thật sự tốt đẹp đến, và có thể sẽ không bao giờ đến kể từ khi cha mẹ hắn qua đời vì một tai nạn xe hơi khi hắn vừa tròn 9 tuổi.
Gia đình không giàu có, cha mẹ không dư dả gì, dựa vào chút tiền ít ỏi từ họ hàng chật vật học hết cấp ba, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc học đại học. Một là không có học phí, hai là không có ước mơ.
Cha mẹ hắn đã làm việc rất vất vả cả đời, cuối cùng lại ra đi một cách bất ngờ mà không được hưởng số tiền mình kiếm được, vậy tại sao hắn phải sống vất vả như vậy? Không phải cuối con đường đều là cái chết sao? Nếu mỗi ngày hắn đều tận hưởng, vậy thì hắn có thể bớt hối tiếc khi chết, đúng không?
Hắn đối với tín ngưỡng này, hắn sống đến ngày hôm nay, trong lòng đột nhiên có chút hối hận.
Lưu Chương nghĩ, thiếu niên đẹp như thiên thần này khác hẳn với mình. Nếu hắn học hành chăm chỉ và thi đỗ đại học, bây giờ còn kịp không?
Thấy Lưu Chương không đáp lại lời nói của mình, vẻ mặt lại có chút thê lương, cũng không biết vì sao lại tự tát mình thật đau, Lưu Vũ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn nhẹ nhàng hỏi: "Đau không? "
Lưu Chương mơ hồ cảm nhận sự dịu dàng cậu, lại nhịn không được nhớ đến người mẹ yêu thương đã mất của mình. Con khát nước sao? Con có muốn ra ngoài chơi không? Kể từ khi bà mất, trên đời này chưa bao giờ có một giọng nói dịu dàng và vòng tay ấm áp đến thế. Nghĩ đến đây, hắn bất giác chảy một giọt nước mắt.
Giả sử... Bây giờ có cơ hội nào không?
Lưu Vũ sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại, "Đau như vậy sao? Có muốn đi khám bác sĩ không?"
Lưu Chương lắc đầu, dùng tay áo thô lỗ lau đi vết nước mắt trên mặt, chỉ để lại hốc mắt hơi ửng hồng, kiên định nhìn Lưu Vũ.
"Cho tôi một cơ hội," Lưu Chương khẩn cầu nói, "Cầu xin em."
Lưu Vũ đắc ý nhìn vào mắt hắn, có thể là ba giây, năm giây sau, lộ ra nụ cười ngọt ngào, sáng lạn nói: "Được."
Hắn sắp được chuộc tội, Lưu Chương nghĩ như vậy, liền mỉm cười hạnh phúc, có lẽ cuối cùng hắn cũng thoát khỏi vòng xoáy mang tên "dĩ vãng", làm một người bình thường.
Đoạn video tỏ tình bừa của Lưu Chương trên đường phố đã được đăng lên vòng bạn bè. Hắn trở nên nổi tiếng ở cái phố bar
KTV này.
Lưu Chương vẫn chưa biết chuyện này.
Từ khi trở về nhà, hắn đã thức trắng đêm, nhìn ánh mắt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên trần nhà, hắn mới từ trong kích động hoàn hồn trở lại. Sau đó ngủ thẳng một giấc đến 6 giờ chiều.
Không giống như Lưu Chương, Lưu Vũ đi làm rất sớm, giống như mọi ngày làm việc khác. Sáu giờ là giờ tan ca, nhưng công ty tăng ca là chuyện bình thường nên cậu vẫn luôn bận rộn mãi. Nếu muốn hỏi về có gì thay đổi, thì có thể là một số điện thoại mới được thêm vào danh bạ tối qua chăng?
Lưu Chương say rượu lại thức cả một đêm, đầu đau như búa bổ. Hắn rời giường, rót cho mình một cốc nước vừa đi vào bếp vừa uống. Sau đó từ trong tủ lạnh mang một vỉ sủi cảo ra hấp.
Bật lửa lên, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa.
Lưu Chương dùng tay táp nước lên mặt, cẩn thận nhìn bản thân trong gương.
Lông mày rậm và đen tuyền; mắt to và sáng; mũi thẳng và thanh mảnh; miệng, ừm, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ cần nó không cười nhếch mép thì trông vẫn rất đáng tin cậy.
Nghĩ vậy, Lưu Chương hít một hơi thật sâu và bắt đầu nghiêm túc đánh răng, mất năm phút để làm sạch hầu hết mọi ngóc ngách trong miệng. Đánh răng rửa mặt xong, hắn lại chuyển sang cạo râu.
Bình thường hắn không thích cạo râu lắm, cứ mặc kệ nó muốn dài bao nhiêu thì dài, vài tuần mới động tới một lần. Kỹ thuật cạo của hắn cũng không tốt, hôm nay trong đầu còn đang bận nghĩ tới chuyện khác, không cẩn thận làm xước một nhát, máu chảy ra.
Lưu Chương tùy tiện tìm khăn giấy lau đi, thấy trên bàn rửa mặt còn có một cái băng cứu thương, liền dán lên mặt.
Hắn đã quá quen với việc một tên côn đồ trên người có vài vết thương.
Sau khi cạo râu, Lưu Chương lục lọi trong tủ đồ nghèo nàn của mình một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo thể thao hợp thời trang. Đó là của một nhãn hiệu quần áo thể thao mà hắn đã mua giảm giá ở một cửa hàng năm nay, hắn tự thấy bản thân có sức sống hơn hẳn.
Sau khi mọi thứ được thu xếp ổn thỏa, Lưu Chương trịnh trọng ngồi trên ghế sofa, mở danh bạ điện thoại, ấn xuống dòng chữ "Lưu Vũ" mới được thêm vào.
Lưu Chương hồi hộp chờ cuộc gọi được kết nối.
Khi Lưu Vũ nhận cuộc gọi, cậu vừa làm xong tài liệu trên tay, nhìn thấy ID người gọi hiện lên "Lưu Chương", cậu vẫn sửng sốt một giây không biết là ai.
Cũng may cuối cùng cậu vẫn nhớ ra, cười một tiếng rồi bắt máy:
"Ừ?"
"Chào em, tôi là Lưu Chương." Người bên kia đầu dây tựa hồi hơi xấu hổ.
"Tôi biết, có ID người gọi."
"À."
Người này thật là ngốc, Lưu Vũ nghĩ.
"Ăn gì chưa?" Lưu Vũ chủ động hỏi.
Lưu Chương liếc nhìn mấy cái sủi cảo đã hấp trong bếp, nói: "Vẫn chưa."
"Ừ..." Lưu Vũ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Có muốn cùng nhau ăn cơm tối không? Tôi cũng chưa ăn."
Lưu Chương từ trên sô pha đứng dậy, hai mắt sáng lên: "Muốn! Muốn!"
"Tôi sẽ gửi cho anh địa chỉ chỗ tôi làm, đến nơi thì gọi tôi nhé. Tôi sẽ giải quyết một chút việc nữa rồi xuống ngay lập tức."
"Không sao!" Lưu Chương hưng phấn nhảy cẩng lên, vội vàng nhét vào trong túi ba trăm tệ, miếng sủi cảo nửa chín nửa sống vừa lấy ra bị hắn ném sang một bên, vội vàng thay giày rồi đi ra ngoài.