Chương 1: Một bài toán nan giải
Thật là vô duyên, Hannibal Jones kêu lên. Một thằng bé mười tuổi cũng tìm ra được lời giải của trò chơi ô chữ này.
Do không muốn tỏ ra kiêu căng quá, anh bạn mười bẩy tuổi của ta không nói thêm rằng nếu là mình, mình đã giải được lúc năm tuổi.
Peter Crentch, đang suy nghĩ một bản khác của cùng trò chơi ô chữ như thế, thì không thấy bài toán dễ chút nào. Làm sao một thằng bé năm tuổi có thể biết tên “vợ của Dagobert”. Nhân vật Dagobert 1 có gợi nhớ cho Peter một điều gì đó, nhưng rất mơ hồ. Còn vợ hắn, thì khỏi nói đến!
Bob Andy miểm cười đặt hai cẳng dài lên bàn viết. Bob đã giải xong câu đố về Dagobert rồi. Sai khi viết đáp số vào ô chữ, Bob chuyển sang định nghĩa sau: “Không đứng yên”. Hai chữ bắt đầu bằng chữ Đ. “Đi”.
Ba Thám Tử Trẻ đang tập họp trong bộ tham mưu, ngay giữa sân kho bãi đồ linh tinh của ông bà Jones; Thiên Đường Đồ Cổ nằm ở Rocky, bang Californie, một thành phố nhỏ cách Los Angeles vài cây số về phía bắc theo xa lộ dọc bờ biển.
Ba bạn đang bước sang tuần nghỉ hè thứ nhì.
Lẽ ra Hannibal có thể đang ngâm mình dưới biển. Mỗi ngày bơi lội mười lăm phút, để khỏi phải tăng trọng. Dù sao, Hannibal cũng hy vọng như thế.
Lẽ ra Peter có thể đang lướt ván song hoặc dẫn bạn gái Kelly Madigan đi chơi trong chiến xe MG mui trần; Peter đã mua được chiếc xe cũ này và đã bỏ ra mấy tuần để sửa máy.
Lẽ ra Bob có thể đang dự buổi nhạc rock ngoài trời. Có lẽ với một, hai hay ba cô nàng thường bám theo Bob khắp nơi. Bob làm việc bán thời gian cho một ông bầu trong vùng và luôn lấy được vé mời.
Nhưng từ ba ngày nay, dự báo thời tiết ở truyền hình đã không ngừng dự báo mưa rào rải rác. Theo Hannibal, nếu ở trong nhà, thì hầu như không thấy có mưa bụi nhỏ, nhưng nếu lỡ ra ngoài, thì chắc chắn sẽ bị ướt sũng.
Hannibal bực bội ghi thêm ba chữ khác vào ô, rồi bỏ viết và tờ giấy ô chữ đã điền xong xuống bàn.
- Ba chữ, từ dung để thúc ngựa, Hannibal đọc lại định nghĩa. Họ giỡn mặt ta! Con chuột cũng nghĩ ra được đáp số.
- Mình tìm ra rồi! Peter mỉm cười kêu. Đáp số là “Tắc!”.
Hannibal lượm tờ quảng cao in trò chơi ô chữ, liếc nhìn chỉ dẫn in ở trang sau và đọc lớn tiếng:
- Cuộc thi này chỉ dành chon am sinh trung học tuổi từ mười bốn đến 17 tuổi – Không có phí tham gia.
Hannibal ngước mát lên:
- Peter, cậu lượm được cái này ở đâu vậy?
- Người phát ở siêu thị trong thành phố, Peter giải thích. Đáp số rất dễ đối với cậu, Hannibal à. Cậu sinh ra với một bộ óc siêu đẳng. Nhưng “dung để che mắt, có cán cầm gắn với khung vải, có thể giương ra cụp vào. Là sao?
- Nước, Bob nhún vai nhắc.
Hannibal đọc tiếp:
- Giải nhất là một chuyến đi, bao mọi chi phí, tại một trang trại tuyệt đẹp ở miền bắc Mehico. Trang trại có nhiều điểm giải trí như đi ngựa, câu cá trong hồ nước ngọt, cắm trại, thịt bò nướng than…
- Đừng đọc nữa, Peter xen vào. Mình sẵn sàng nhận giải này!
Peter áp mặt vào cửa sổ xe lán dung làm bộ tham mưu cho nhóm thám tử. Những giọt mưa to vỗ lách tách trên mái tôn của kho.
- Và có khi ở Mehico thời tiết tốt hơn, Peter nói thêm. Mình có thể lướt ván song dưới trời mưa. Nhưng làm sao lướt ván sóng, nếu không có sóng? Biển phẳng như sân đá bóng.
Hannibal không nghe tiếng Peter lẫn tiếng mưa. Thám tử trưởng đang tỷ mỷ xem xét chỉ dẫn in sau lưng tờ gấp:
- Câu trả lời không được viết thành văn, Hannibal tiếp tục đọc. Phải ghi âm trên băng cassette. Hãy đọc vào micoro đáp số theo hang ngang trước.
- Hannibal ngưng nói, ánh mắt lướt nhanh phần còn lại trên giấy.
- Kỳ quá, Hannibal kêu.
- Cái gì kỳ? Bob hỏi.
Hướng dẫn có vẻ rất đơn giản. Đơn giản giống như câu trả lời cho đĩnh nghĩa: “Gần hơn đó”.
“Đây”, Bob cặm cụi ghi vào trước khi lắng nghe lời phàn nàn của Hannibal.
- In tờ gấp quảng cáo như thế này, tốn tiền lắm.
Hannibal đăm chiêu nói. Hai tuần lễ ở một trang trại bên Mehico, cũng không phải là miễn phí. Tại sao có kẻ lại bỏ ra bao nhiêu tiền vào một cuộc thi ngốc nghếch như thế này?
- Bởi vì đây là một chuyện quảng cáo – Bob giải thích với đầu óc thực tế.
- Họ muốn buộc cậu đi mua máy ghi âm. Và băng cassette.
Hannibal đồng tình.
- Cũng có lý. Nhưng không thấy nêu tên cửa hang để mua máy và băng. Cũng không thấy ghi gì về nhãn hiệu nên dùng.
- Họ phân phát tờ bướm này ở siêu thị - Peter nhắc lại.
Có thể siêu thị đang hạ giá mặt hàng này hay điều gì đó đại loại như thế.
- Nếu cậu dùng mắt vào việc khác hơn là lo nhìn Kelly Madigan – Hannibal nói với Peter, thì cậu sẽ để ý rằng siêu thị Rocky không bán mặt hàng này. Máy tính bỏ túi cũng không có bán.
Hannibal nhìn lại tờ bướm.
Hai tuần lễ ở một trang trại bên Mehico để cưỡi ngựa và câu cá không hẳn là giải độc đắc như trong mơ của cậu. Nhưng cuộc thi ô chữ đã khêu gợi sự tò mò của Hannibal. Ai tài trợ cho cuộc thi? Và để làm gì?
- Có lẽ họ đã phân phát những tờ quảng cáo này ở khắp vùng Los Angeles – thám tử trưởng thông báo sau một hồi suy nghĩ. Và đáp số quá hiển nhiên đến nỗi họ sẽ nhận được hàng trăm câu trả lời đúng. Vậy họ sẽ phải chọn ra một người trúng thưởng. Dù sao ta cũng có ba đứa. Cùng nhau ta sẽ gấp ba lần cơ hội trúng giải.
Bob ngạc nhiên nhìn Hannibal:
- Bộ cậu thật sự định thử giọng với bọn này à? Bob hỏi.
- Dĩ nhiên. Tại sao lại không?
Hannibal chau mày. Cái tật của Bob hay dùng từ ngữ của nhạc sĩ đôi khi làm Hannibal thấy khó chịu. Và mặc dù gần đây, Bob đã hơi xa hai bạn để đi tán tỉnh giới biểu diễn ca nhạc, nhưng Hannibal vẫ tin tưởng vào bộ ba.
Hannibal không chờ đợi thêm, lấy máy ghi âm ra khỏi bàn viết, đút một băng cassette trắng vào, rồi đưa cho Peeter cùng với bản trả lời.
- Peter đọc trước đi, Hannibal ra lệnh. Bắt đầu dòng chữ hàng ngang.
Trước khi bật máy ghi âm lên, Peter liếc qua ô chữ của Hannibal rồi bực bội nói khẽ:
- Nếu câu trả lời cho “điều ta làm nếu không đi” là “ở lại”, thì tại sao không viết đơn giản là “không đi”?
Một tiếng sau, Ba Thám Tử Trẻ đã nhét ba cuộn băng cassette chứa những câu trả lời chính xác vào phong bì có viết địa chỉ ở Santa Monica trên tờ quảng cáo. Ba bạn cũng cho biết tên và địa chỉ đúng theo nội quy cuộc thi.
Tiếng mưa rơi lách cách trên mái nhà đã dứt.
- Có lẽ ta nên đi gửi trước khi trời mưa lại – Bob vừa nói vừa nheo mắt.
Bob đã tháo kính sát tròng ra và đang loay hoay làm vệ sinh cho kính bằng dụng cụ đặc biệt.
- Hay ta chạy xe đến Santa Monica rồi trao băng cassette tận tay, Hannibal đề nghị.
- Ở Santa Monica có gì đâu? Peter hỏi. Ngoài mấy tấn cái ướt?
- Bọn mình có thể đi chơi, Bob trả lời rồi đeo kính sát tròng trở vào. Dừng đâu đó ăn pizza. Xem thời tiết, không khí ở đó thế nào. Xem ở đó có gì.
Peter đang đói bụng và gật đầu. Còn Hannibal giữ im lặng. Hannibal đã thề là không ăn thức ăn nhanh nữa. Loại thức ăn này làm cậu ta mập thêm. Và Hannibal biết rõ ở đó sẽ có gì: đám con gái.
Không phải là Hannibal không thích bọn con gái. Cậu cũng quan tâm đến con giá không thua gì hai bạn mình. Những điều phiền phức là dường như đám con gái lại không quan tâm đến Hannibal. Nhất là khi có Bob lảng vảng gần đó.
Nhưng Hannibal thật sự muốn đi Santa Monica. Cậu muốn kiểm tra địa chỉ ghi trên tờ quảng cáo. Tấm bảng trên cửa có thể cho Hannibal hiểu cuộc thi này là gì.
- Đồng ý, ta đi đi, Hannibal nói và có linh cảm về một vụ bí ẩn.
- Bọn mình lấy xe nào? Peter lo lắng hỏi. Mui xe MG của mình bị lủng và mình chưa kịp sửa.
- Không thể lấy xe mình được, Hannibal buồn bã tuyên bố.
Chiếc Honda Civic của Hannibal đã bị hư hẳn sau một vụ điều tra của Ba Thám Tử Trẻ. Và Hannibal chưa để dành đủ tiền để mua xe mới.
- Hiểu rồi, Peter càu nhàu, bọn mình lại phải chen chúc nhau trong chiếc xe Con Cóc.
Bob mỉm cười tinh ranh đấm vào cánh tay Peter trong khi cả ba bước đến chiếc Volkswagen đỏ của Bob. Hannibal ngồi phía trước với Bob. Peter chui ra phía sau, hai chân để trên yên ghế. Ở tuổi mười bảy, Peter cao một mét tám mươi lăm và có đôi chân phù hợp với chiều cao. Peter không thể nào ngồi ở phía trước mà không chạm đầu gối vào xe.
Khi xe chạy ra xa lộ, trời mưa phùn trở lại.
- Không bình thường, Peter rêи ɾỉ và nhìn bờ biển dưới trời mưa.
- Đúng, Bob thừa nhận và hiểu ý nghĩ của Peter. Không phải như ở San Francisco. Ở đó trời mưa là chuyện bình thường!
Bob đã đến thành phố đó nhiều lần vì công việc. chủ của Bob, ông Sax Sendler, đã giao cho Bob làm thợ máy cho những buổi hòa nhạc do ông tổ chức.
Khi đến Santa Monica, Ba Thám Tử Trẻ nhanh chóng tìm ra con đường cần tìm trong một khu phố buôn bán ở trung tâm. Hannibao nhìn theo số nhà.
- Đây! Hannibal đột nhiên la lên và chạm vào tay Bob. Kìa, phía trước, chỗ đám người…
Hannibal không cần nói thêm. Một đám đông đã tập hợp phía trước một cửa hàng trên con đường này. Hai xe cảnh sát với đèn xoay đang đậu dọc theo lề đường.
- Đi!
Hannibal mở cửa xe ngay khi xe dừng.
- Chính chỗ này! Cậu la lên. Địa chỉ mà lẽ rat a phải gửi phiếu tham dự thi. Ta hãy đến xem có chuyện gì.
Ba bạn rẽ vào đám đông. Hai viên cảnh sát đang vừa gõ vào ô kính cánh cửa vừa nhìn vào bên trong. Rõ rang họ sẵn sàng đập cửa vào.
Hannibal chăm chú nhìn tòa nhà. Không thể nào biết được cửa hàng này bán gì. Kính đã được sơn trắng từ bên trong, trong khi biển “Bán” được dán khắp nơi.
Không ai trong những người mà Hannibal hỏi có vẻ biết chuyện gì xảy ra. Thám tử trưởng chỉ khẳng định được một điều: nếu có người toan lẻ vào trong cửa hàng, thì họ đã không mở được cửa. Có thể chuông báo động đã bật lên trước khi họ kịp vào bên trong.
Bỏ Bob và Peter, Hannibal băng qua đường, bước vào một cửa hàng bán đồ tạp hóa để mua tem ở một máy bán tự động. Sau khi bỏ ba phong bì có băng cassette vào thùng thư bên cạnh, Hannibal trở ra với đám đông trước cửa hàng trống không, đưa mắt tìm Peter và Bob.
Hannibal thấy Bob ngay. Chàng Bob đào hoa đang say sửa trò chuyện với một cô gái tóc đen xinh đẹp đứng gần xe cảnh sát. Loại con gái hay nhăn mũi, Hannibal để ý. Nhưng phải công nhận cô bé rất dễ thương.
Chẳng bao lâu Peter đến Hannibal và mặc dù đang nóng lòng, nhưng thám tử trưởng buộc phải chờ Bob tán tỉnh cô gái cho xong. Cuối cùng anh chàng chạm vào cánh tay cô gái thân thiện rồi đi. Cả ba trở lên xe.
- Nàng cho cậu số điện thoại nhà hả? Hannibal hỏi hơi ganh tị trong khi xe chạy đi.
Bob lắc đầu.
- Nàng sưu tập các đĩa hát cũ của Judy Garland, Bob giải thích và nhăn mặt. Không thuộc típ mình!
Có thể thói quen này là nguyên nhân của cái tật nhăn mũi, Hannibal nghĩ bụng. Có lẽ cô gái đã bắt chước cái tật này khi xem các bộ phim có Judy Garland, chiếu buổi tối trên truyền hình.
- Tại sao cậu phải mất đến mười phút mới phát hiện rằng nàng không thích nhạc Rock? Peter hỏi trong khi xe trở ra xa lộ. Mình tưởng cậu nhanh lắm mà.
- Bọn mình chỉ nói chuyện âm nhạc lúc đầu, Bob đáp. Suốt phần thời gian còn lại, nàng kể cho mình nghe về vụ cướp, hay đúng hơn là vụ toan cướp.
- Cậu đi thẳng vào vấn đề đi chứ! Hannibal bực mình.
Nhiệm vụ của ba thám tử là moi thông tin chứ đâu phải tán gái.
Theo những gì nàng kể - Bob nói tiếp, thì lúc nàng đang bước từ quán cà phê phía bên kia đường, chợt chuông báo động của cửa hàng đó vang lên. Đúng lúc đó nàng thấy một phụ nữ bỏ trốn từ cửa hàng, nhảy lên một chiếc xe xanh rồi chạy thật nhanh.
- Nàng có nhìn thấy mặt người phụ nữ đó không? Hannibal hỏi ngay.
- Tóc vàng. Mảnh khảnh. Khoảng tứ tuần. Màu mắt: không biết. Người phụ nữ đeo kính.
- Kính râm à! Peter thốt lên. Với thời tiết xấu như thế này, thì chắc kính phải gắn thêm đồ chùi kiếng!
- Ừ, Hannibal đồng tình. Người phụ nữ tóc vàng tứ tuần này có vẻ hơi bí ẩn đấy.
Hannibal im lặng suy nghĩ một hồi:
- Bà ấy toan lẻn vào một cửa hàng trống không… để tìm cái gì?
Không ai nói gì.
- Một cái gì đó quý báu đến nỗi bà đã mạo hiểm dù biết có thể bị tóm, Hannibal nói tiếp. Các cậu ơi, cuộc thi này vô cùng bí ẩn!
Chú thích:
1: Dagobert là nhân vật truyện tranh Mỹ