Từ Thăng không hề nghĩ rằng khi anh ôm Thang Chấp lần nữa, lại là vì anh làm Thang Chấp khóc.
Anh rút một tờ khăn giấy, định lau nước mắt cho Thang Chấp, Thang Chấp cứ vùi mặt vào lòng anh không chịu ngẩng lên. Anh dùng ngón tay chạm vào gò má cậu, mặt cậu ướt đẫm.
Bờ vai tựa vào cánh tay anh khẽ run rẩy, Từ Thăng không biết nên làm thế nào.
Anh gọi tên Thang Chấp, nhưng cậu không để ý đến anh.
“Không phải không cho em hỏi.” Từ Thăng nói với Thang Chấp. Nhưng Thang Chấp vẫn chưa nguôi ngoai, Từ Thăng chỉ đành ôm cậu như thế, mãi cho đến một lúc lâu sau, anh ôm đến khi Thang Chấp cuối cùng cũng không nức nở nữa, đẩy nhẹ anh ra.
Thang Chấp dùng lực rất nhẹ, cũng không ngẩng đầu lên.
Áo sơ mi Từ Thăng ướt một mảng nhỏ, anh nhìn Thang Chấp đặt tay lên eo, chắc là muốn cài quần lại, nhưng mà tay vẫn cứ run, mãi không cài vào được.
Từ Thăng duỗi tay ra, đè cổ tay Thang Chấp xuống, nói “Để tôi”, rồi cài vào cho cậu.
Lúc cài nút quần, các đốt ngón tay Từ Thăng chạm vào làn da ở bụng dưới của Thang Chấp, sợ cậu không vui, không bao lâu đã tránh tay ra, rồi anh giúp cậu kéo vạt áo sơ mi xuống một chút, nói với Thang Chấp “Xong rồi”.
Thang Chấp không nói gì, ngước mắt nhìn anh.
Trong mắt cậu vẫn còn rơm rớm nước, vành mắt đỏ bừng, khiến Từ Thăng cảm thấy khó thở.
truyenfull ăn cắp đấy mấy con lòn ngu ngục
Từ Thăng không cách nào tự kiềm chế được, chợt cúi đầu, nói với Thang Chấp câu “Xin lỗi”, sau đó hôn lên mắt cậu, cũng nhịn không được mà hôn lên môi cậu.
echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp không còn sức kháng cự, cũng không đẩy anh ra được, sau hai tháng xa cách, Từ Thăng cuối cùng cũng lại cùng Thang Chấp trao nhau một nụ hôn rất dài, nếm trải mùi vị ngọt ngào trên cơ thể Thang Chấp.
“Từ Thăng.” Tay Thang Chấp đặt trên vai Từ Thăng, giữa lúc hôn, mơ hồ gọi tên anh, hơi thở dồn dập cũng giống như là đang rêи ɾỉ.
Từ Thăng không muốn để Thang Chấp nói chuyện, không muốn nghe thấy bất kì lời từ chối nào từ miệng Thang Chấp, nhưng mà anh không giỏi lấy lòng Thang Chấp, chỉ có thể giữ lấy lưng cậu, để Thang Chấp dính chặt vào mình hơn, học theo Tịch Mạn Hương gọi Thang Chấp “Cục cưng”, nghĩ như vậy có thể làm Thang Chấp vui vẻ.
Anh hôn Thang Chấp, nói với Thang Chấp: “Trước giờ anh chưa từng đối xử mờ ám với em. Chỉ có em cảm thấy đó là mờ ám.”
Từ Thăng cũng cảm thấy rất tiêu cực và tuyệt vọng, anh nghĩ Thang Chấp cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi anh như rời khỏi Từ Khả Du.
Đối với Thang Chấp mà nói, anh và Từ Khả Du không khác gì nhau.
Bọn họ đều có ham muốn cá nhân không thể cho ai biết, đều cho rằng bản thân tìm thấy tình yêu từ trong đôi mắt Thang Chấp, ảo tưởng sẽ có một ngày được Thang Chấp tỏ tình.
Chỉ là Từ Thăng có năng lực hơn Từ Khả Du, trong khi Từ Khả Du thu thập được vật phẩm cá nhân của Thang Chấp, còn Từ Thăng thì chiếm hữu được cơ thể của cậu.
Bàn tay Thang Chấp đang sờ vai Từ Thăng trượt xuống cánh tay anh, khẽ đặt lên đó, bàn tay cậu rất nóng, cũng rất mềm mại, khiến Từ Thăng mất đi tự tôn.
“Thang Chấp…” Từ Thăng giữ eo Thang Chấp, đẩy Thang Chấp ra một chút, để Thang Chấp ngồi trên mép bàn.
Anh nói với Thang Chấp: “Xin lỗi em.”
Từ Thăng chẳng biết phải yêu đương làm sao, làm sao để Thang Chấp vui, trước giờ anh chưa từng muốn chọc cho Thang Chấp khóc nhưng Thang Chấp vẫn khóc, anh cho rằng Thang Chấp thích anh, thích đến mức không cần cả tính mạng, cuối cùng vẫn là anh sai.
Anh hoài nghi trước giờ Thang Chấp ở bên anh chưa từng cảm thấy vui vẻ, nhưng sự ích kỉ và chủ nghĩa vị kỷ của anh luôn chiếm thế thượng phong. Anh muốn Thang Chấp, biết mình không thể nào từ bỏ cậu, vì thế anh lại học theo Tịch Mạn Hương, gọi Thang Chấp giống như là người thân với Thang Chấp nhất: “Cục cưng.”
Giống như gọi Thang Chấp như vậy, là có thể an ủi cảm xúc của cậu, làm Thang Chấp yêu anh như yêu mẹ của cậu.
“Anh thật sự nghiêm túc.” Từ Thăng nói, “Anh không hề mờ ám với em.”
Anh lùi ra phía sau một chút, để có thể nhìn rõ cả khuôn mặt cậu, nước mắt của Thang Chấp đã bay hơi đi bớt rồi, môi bị Từ Thăng hôn đến đỏ ửng, mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng trông có vẻ không tức giận như Từ Thăng nghĩ, chỉ là hình như có hơi căng thẳng, khiến Từ Thăng tìm lại được chút tự tin thường ngày.
“Thang Chấp…” Từ Thăng hôn lên trán Thang Chấp, quan sát biểu cảm của cậu, lại hôn lên môi cậu, dưới tình huống Thang Chấp không thể nào từ chối, anh hỏi, “Nếu em không ghét anh, có thể suy nghĩ về việc ở bên anh không.”
Thang Chấp không cho Từ Thăng đáp án ngay, giống như trong dự đoán của anh.
Cậu nói “Để tôi nghĩ thêm”, Từ Thăng nói được, hỏi Thang Chấp muốn nghĩ bao lâu, có lẽ Thang Chấp thấy Từ Thăng hơi phiền, nên không trả lời câu hỏi của anh.
Vốn dĩ sắp đến giờ ăn tối, bọn họ nên xuống lầu. Nhưng áo sơ mi của Từ Thăng bị Thang Chấp làm ướt, để lại một mảng vết tích rất rõ.
Thang Chấp cũng rất quen thuộc với quản gia, da mặt cũng mỏng, rất để ý Từ Thăng xuống lầu với bộ dạng này, nên cậu năn nỉ Từ Thăng đi thay đồ.
Khi Từ Thăng đi vào phòng thay đồ, Thang Chấp đi rửa mặt.
Cậu nhìn vào gương, phát hiện mắt mình vẫn còn rất đỏ, vừa nhìn đã biết là mới khóc, buổi tối về nhà chắc cũng không trốn được, cậu bắt đầu lo lắng sẽ bị Tịch Mạn Hương nhìn ra.
Thang Chấp thừ người ra suy nghĩ nên làm sao, không lâu sau, Từ Thăng thay đồ xong bước vào.
Từ Thăng treo áo sơ mi bị ướt lên móc treo đồ, hỏi Thang Chấp: “Sao thế?”
Thang Chấp vừa định nói mắt mình đỏ quá rồi, điện thoại của cậu liền vang lên, cậu lấy ra xem, là Tịch Mạn Hương.
Thang Chấp giật mình, có hơi nhạy cảm mà hắng giọng, cảm thấy giọng mình không ổn lắm, hỏi Từ Thăng: “Có nghe ra tôi vừa khóc không?”
Từ Thăng nhìn cậu, “ừm” một tiếng, hỏi cậu: “Dì gọi tới sao?”
Thang Chấp gật đầu.
“Anh nghe giúp em.” Từ Thăng nói.
Thang Chấp sững sờ, đưa điện thoại cho Từ Thăng.
Từ Thăng nhấn nghe máy, mở loa ngoài, Tịch Mạn Hương ở đầu bên kia nói: “Con yêu, buổi tối con không về nhà ăn cơm sao?”
“Chào dì, là con, Từ Thăng.” Từ Thăng nói rất trôi chảy, “Thang Chấp đang họp. Hạng mục cậu ấy nhận trước khi từ chức xảy ra vài vấn đề nhỏ, nên con chỉ có thể gọi cậu ấy tới xử lý.”
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, cảm thấy Từ Thăng thật sự rất giỏi nói dối. Tuy rằng lời nói dối giống như có một trình tự cố định, lần nào cũng là Thang Chấp đang họp, nhưng mà anh nói vô cùng đáng tin, Tịch Mạn Hương không hoài nghi chút gì, hoàn toàn xem là thật, thậm chí còn lo lắng: “Là vấn đề gì thế Từ tổng? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.” Từ Thăng nói chuyện với bà hết sức tự nhiên, “Nhưng mà tối nay chắc không thể về được.”
Thang Chấp hoảng hốt, giơ tay khẽ đẩy Từ Thăng, bị Từ Thăng bắt lấy cổ tay.
“Họp cả đêm sao?” Giọng điệu của Tịch Mạn Hương giống như là giật mình.
Thang Chấp giãy dụa, Từ Thăng nhìn cậu, ra hiệu cho cậu im lặng. Thang Chấp sợ bị mẹ nghe thấy, chỉ đành đứng im.
Đợi Thang Chấp im lặng, Từ Thăng mới mở miệng phủ nhận: “Không phải họp cả đêm. Tối nay nếu như không kịp thì sáng mai cần phải tiếp tục, có thể sẽ phải ngủ lại đây.”
“Dì yên tâm đi.” Từ Thăng an ủi bà lần nữa, “Không phải chuyện lớn đâu.”
Cúp điện thoại, Từ Thăng trả điện thoại lại cho Thang Chấp. Thang Chấp nhận lấy, hỏi Từ Thăng: “Ai nói tối nay tôi ngủ ở đây.”
Từ Thăng giơ tay sờ mặt Thang Chấp, tránh lời chất vấn của cậu, nói vòng vo: “Em thế này làm sao mà về.”
“Mắt thì sưng…” Từ Thăng thấp giọng nói, “Giọng thì khàn.”
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, Từ Thăng nói với cậu: “Nếu bà ấy phát hiện ra, em nói thế nào?”
Thang Chấp nghĩ một hồi, tự thấy bây giờ như vậy, quả thật không thể về nhà, đành nói: “Thôi được rồi.” Sau đó hỏi Từ Thăng, “Vậy tôi ngủ ở phòng nào đây.”
Từ Thăng đột nhiên im bặt.
Thang Chấp cảm thấy bộ dạng Từ Thăng im bặt rất buồn cười, cố ý nói: “Ngủ ở chỗ anh được không”
Từ Thăng lập tức nói “Được”, Thang Chấp liền ghé sát vào người anh, hỏi: “Vậy anh sẽ chạm vào tôi chứ?”
Thang Chấp chỉ khẽ chạm vào l*иg ngực Từ Thăng đã bị Từ Thăng giữ lại.
Từ Thăng luôn dùng sức rất mạnh để giữ lấy cậu, giống như là rất khó để kiểm soát sức lực vậy, thường làm Thang Chấp đau, nhưng cũng có khi làm Thang Chấp vui sướиɠ.
Thang Chấp dán vào người Từ Thăng, lại hỏi anh: “Hôm nay muốn làm không.”
Từ Thăng không trả lời cậu, cúi đầu hôn cậu, siết chặt eo Thang Chấp, đè Thang Chấp lên bức tường phía sau.
Mặt tường rất lạnh, Từ Thăng đỡ tay phía sau đầu Thang Chấp và mặt tường, vừa hôn Thang Chấp, vừa cởi nút quần Thang Chấp mà anh mới cài lại xong.
Lưng và bụng dưới của Thang Chấp đều thấy hơi lạnh, nhưng l*иg ngực và đôi môi được Từ Thăng áp vào thì rất ấm, cậu ngước mặt hôn Từ Thăng, duỗi tay chạm vào nơi mà Từ Thăng đang chọc vào cậu.
Từ Thăng rất cứng, Thang Chấp mô phỏng theo cách mà Từ Thăng làm cho cậu, cũng kéo quần Từ Thăng xuống.
Phòng tắm rất trống trải, Thang Chấp cảm thấy tiếng thở dốc của mình đang vang vọng lại.
Từ Thăng bôi trơn cho cậu, ôm lấy cậu, mặt đối mặt tiến vào trong cơ thể cậu. Thang Chấp cảm thấy hơi sâu, hơi đau, cậu túm lấy cánh tay Từ Thăng.
Mới đầu Thang Chấp cho rằng Từ Thăng tưởng nhầm cậu đang muốn hôn, nên anh tới gần, hôn lên môi Thang Chấp. Nhưng Từ Thăng chỉ hôn Thang Chấp một chút rồi tách ra ngay, bế Thang Chấp lên một chút, đi lùi về phía sau, để lưng Thang Chấp tách khỏi mặt tường lạnh băng.
“Có phải lạnh quá không.” Từ Thăng ôm lấy cậu, dịu dàng nói, “Lên giường làm đi.”
Từ Thăng vẫn không rút ra, Thang Chấp quàng tay qua cổ anh, chân vắt qua hông Từ Thăng, hai người mặt đối mặt ôm lấy nhau đi ra ngoài. Từ Thăng đi vài bước, Thang Chấp nhịn không được kêu lên một tiếng, Từ Thăng dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía giường.
Lên đến giường, Từ Thăng không còn dịu dàng như ban nãy, đè Thang Chấp lên tấm drap, không ngừng tiến vào rút ra.
Thang Chấp dạng chân ra, nghe thấy âm thanh Từ Thăng bắn trên cơ thể mình, đưa vào người Thang Chấp thứ chất ẩm ướt, bởi vì giao hợp nhiệt liệt mà vương vãi ra một chút, chất dịch nóng ẩm rơi cả xuống drap giường.
Cậu cũng nghe thấy tiếng của mình, không lâu sau Từ Thăng lại hôn cậu, giống như không muốn để cậu kêu lên, nhưng mà động tác lại trở nên mạnh hơn.
Thang Chấp nhắm mắt lại, hôn môi cùng Từ Thăng.
Lúc làʍ t̠ìиɦ, Thang Chấp cuối cùng cũng dám nghĩ lại lần nữa những lời Từ Thăng nói với cậu, Từ Thăng nói anh nghiêm túc.
Thang Chấp nghĩ cậu thật sự cũng không dám tin tưởng Từ Thăng, cảm thấy Từ Thăng chắc là cũng không thật sự thích cậu đâu. Bởi vì Thang Chấp chẳng có điểm nào tốt, là một người rất tệ hại, có rất nhiều lịch sử đen tối, Từ Thăng đều biết cả, cậu còn từng bị lừa rất nhiều lần, ra nhiều quyết định vừa tệ hại vừa sai lầm, lý lịch
từ nhỏ tới lớn
đầy những vết nhơ, Từ Thăng đều biết hết.
Khi Từ Thăng bắn, Thang Chấp cũng vào cao trào, cậu mở mắt ra, hơi phân tâm. Từ Thăng ôm cậu một lúc, rút ra khỏi cơ thể cậu, dùng khăn lông lau giữa hai chân cậu, giúp cậu tẩy rửa, tuy rằng rửa cũng không sạch lắm.
“Bảy giờ rồi.” Từ Thăng nằm với Thang Chấp một lúc, hôn lên trán Thang Chấp, hỏi cậu, “Em có đói không.”
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, lát sau nói không đói.
“Cũng phải ăn chút gì chứ.” Từ Thăng nói, “Anh xuống lầu xem thử, bảo đầu bếp làm rồi mang lên cho em.”
Thang Chấp không nói gì, Từ Thăng liền đi xuống lầu.
Thang Chấp mơ mơ màng màng muốn ngủ, nhưng mà cửa và đèn phòng thay đồ của Từ Thăng vẫn còn mở, hơi chói mắt. Cậu nằm một lúc, ngủ không được, liền đứng dậy, đi tới tắt đèn.
Trong phòng thay đồ đặt một cái thùng, giống như cái thùng dưới phòng khách, chắc là dùng để bỏ đồ khi chuyển nhà.
Những bộ đồ trong phòng vẫn chưa được dọn dẹp, công tắc đèn nằm ở bên cạnh cái thùng, Thang Chấp không vội tắt, cúi đầu xem thử, phát hiện Từ Thăng bỏ trạm vũ trụ không gian của anh vào trong.
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng trẻ con đến mức đáng yêu, cúi người sờ sờ, cầm lên một phi hành gia nho nhỏ.
Khi cầm lên, Thang Chấp bỗng nhiên phát hiện trên người phi hành gia có mắc phải một thứ, cho nên nó có hơi nặng hơn một chút, cậu nhấc lên, nhìn thấy trên sợi dây nối với cửa tàu không gian từng thiếu mất một phi hành gia, móc món đồ chơi mà cậu đã tìm cả một buổi chiều.
Là quà Từ Thăng tặng cậu, một con chim cánh cụt bằng nhựa rất khờ khạo và rẻ tiền.
Trên bụng con chim cánh cụt dán một tờ giấy nhắn của Từ Thăng, có viết chữ, đằng sau cũng viết.
Mặt trước viết “Phi hành gia”, mặt sau viết “Thang Chấp”.Trích một cmt: “Thang Chấp là phi hành gia của Từ Thăng, đưa Từ Thăng bay vào giấc mộng không được cho phép, đưa Từ Thăng vào vũ trụ chân chính.”