*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thang Chấp nảy sinh một nỗi sợ hãi hư vô, úp mặt vào l*иg ngực Từ Thăng theo bản năng.
Tay Từ Thăng ôm chặt lấy cậu, cho cậu một chút cảm giác an toàn.
Thang Chấp nghe thấy Giang Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại, đầu cúi thấp hơn nữa. cậu cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, nhưng không hề mạnh, giống như một cái lò xo đang đàn hồi trong môi trường không trọng lực, rung động rất nhẹ nhàng.
Từ Thăng hình như phát giác ra sự rụt rè của cậu, giơ tay sờ lên mặt cậu, thấp giọng nói: “Không cần sợ.”
Tay Từ Thăng rất lớn, ôm lấy nửa khuôn mặt Thang Chấp, cũng che bớt ánh đèn trong phòng. Hơi ấm từ tay Từ Thăng truyền đến gò má Thang Chấp, giống như bỏ Thang Chấp vào một cái túi áo ấm áp nho nhỏ an toàn.
Thang Chấp yên lặng ngước mắt nhìn Từ Thăng, Từ Thăng cũng nhìn cậu.
Khi Từ Thăng rũ mắt rất dễ tạo cho người ta ảo giác, rõ ràng không có kỹ thuật an ủi gì đáng khen, lời nói cũng rất đơn điệu, nhưng lại khiến Thang Chấp cảm thấy anh rất đáng tin.
Hai người chỉ nhìn nhau vài giây, Từ Thăng lại cúi đầu hôn Thang Chấp.
Từ Thăng nhắm mắt, sống mũi chạm vào má Thang Chấp. Nụ hôn của anh mang theo sự ngứa ngáy và ám muội, cũng mang theo sự dịu dàng không hề hợp với anh.
Thang Chấp cũng nhắm mắt, hơi hé miệng ra, phối hợp với Từ Thăng.
Nụ hôn tạo ra âm thanh khẽ khàng khiến Thang Chấp nóng hết cả mặt.
Bởi vì ngồi trên chân Từ Thăng, Thang Chấp có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của anh.
Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó Thang Chấp không thể nói rõ
——
có thể là tối qua Từ Thăng chia sẻ với Thang Chấp về món đồ chơi khi còn nhỏ, chia sẻ một phần bí mật của anh, cũng có thể là vì Từ Thăng khen Thang Chấp đẹp, cái thứ du͙© vọиɠ đang ở dưới thân thể mình đối với Thang Chấp mà nói dường như trở nên khác biệt với người khác.
Không còn thấy dơ bẩn và khó chấp nhận nữa, dần dần lộ ra một chút ngọt ngào không biết nguyên do.
Tay Từ Thăng lướt xuống dưới, chạm vào cổ, l*иg ngực và bụng của Thang Chấp.
Hôn được một lúc, Từ Thăng bỗng nhiên dừng lại.
Anh tách ra một chút, nhìn Thang Chấp, giơ tay giúp Thang Chấp cởi khuy áo, nói: “Về phòng đi.”
Thang Chấp cúi đầu, nhìn vào bàn tay Từ Thăng đang đặt trên khuy áo của mình, khẽ “Ừm” một tiếng, nhấc tay lên, áp lòng bàn tay mình vào mu bàn tay Từ Thăng, chậm rãi cởi khuy áo.
Da của cậu trắng hơn Từ Thăng một tông, tay gầy hơn Từ Thăng một vòng.
Từ Thăng nhìn cậu cởi ra hai khuy áo, gọi cậu một tiếng “Thang Chấp”, rút bàn tay đặt dưới tay Thang Chấp ra, hơi dùng lực giữ cổ tay cậu lại.
“Đừng lộn xộn.” Anh thấp giọng nói.
Thang Chấp không nghĩ có một ngày Từ Thăng sẽ ôm cậu trong tình huống chưa có chuyện gì phát sinh.
Thái độ Từ Thăng đối với cậu bình thường rất lạnh nhạt, hình như luôn muốn biểu đạt sự bất mãn về cậu, mở miệng ra là giáo huấn cậu. Dù là có sau khi làʍ t̠ìиɦ, dường như cũng chẳng chuyển biến tốt hơn chút nào.
Thang Chấp choàng qua cổ Từ Thăng, ngước mắt nhìn anh, trước khi Từ Thăng mở cửa, cậu cũng chưa kịp nghĩ gì, đã dán tới hôn lên mặt anh.
Thang Chấp hôn rất nhẹ, Từ Thăng dừng bước chân.
Anh cụp mắt nhìn Thang Chấp vài giây, không nói gì.
Thang Chấp cho rằng Từ Thăng bị mình đường đột mạo phạm, vậy mà anh lại không nói gì, để Thang Chấp ôm chặt hơn một chút rồi mới bỏ một tay ra mở cửa, sau đó bước về phía phòng ngủ.
echkidieu2029.wordpress.com
Trên hành lang, Thang Chấp nhìn vào cằm Từ Thăng.
Ánh đèn vô cùng mờ ám, lay động theo bước chân Từ Thăng.
Từ Thăng đặt Thang Chấp lên giường, rồi quay người khóa cửa lại.
Khuy áo sơ mi Thang Chấp đã cởi ra được hơn nửa, quần áo không chỉnh tề, ngồi dậy ngẩn người nhìn về phía cửa phòng ngủ, Từ Thăng quay lại.
Khi anh đến gần Thang Chấp không hề thấy rõ là đang vội vàng, Thang Chấp ngồi trên giường, ngẩng mặt nhìn anh ngày càng đến gần.
“Sao vậy?” Từ Thăng dùng giọng điệu có vẻ rất dịu dàng mà hỏi, sau đó đè người xuống, hôn Thang Chấp.
Anh đè Thang Chấp xuống giường, chậm rãi cởi sạch quần áo Thang Chấp, để da dẻ Thang Chấp phơi ngoài không khí, còn mình thì cởi mỗi áo khoác.
Lớp vải cọ vào bụng, vào ngực, và cả nơi mẫn cảm của Thang Chấp.
Thang Chấp không nhịn nổi mà nhấc tay lên, định giúp Từ Thăng cởϊ qυầи áo, nhưng vừa kéo cà vạt của anh đã bị anh giữ cổ tay, đè xuống chăn.
Từ Thăng tách ra một chút, tự giơ tay nới lỏng cà vạt, trên mặt không có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm Thang Chấp.
Đợi chừng vài ba giây, Thang Chấp nghe thấy tiếng dây nịt được cởi ra, tiếng ma sát của quần áo, lớp nệm dưới thân vì động tác của Từ Thăng mà hơi rung lên.
Sau đó có một thứ nóng ấm chạm vào miệng Thang Chấp, Thang Chấp nhanh chóng nhận ra, đó là ngón tay của Từ Thăng, cũng biết được ý đồ của anh.
Cậu hé miệng, mυ"ŧ ướt sũng ngón tay vào miệng mình.
Phòng ngủ không tắt đèn, vì thế dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được tia sáng màu da cam, Thang Chấp mυ"ŧ như mυ"ŧ kẹo, dùng đầu lưỡi liếʍ láp vật lạ, cố gắng nuốt vào.
Ngón tay không ở lại trong khoang miệng cậu quá lâu, nhanh chóng rút ra.
Từ Thăng dạng chân cậu ra, dùng ngón tay ướt đẫm đâm vào trong, mở rộng cơ thể cậu, tiến vào, chuyển động, sau đó bắt đầu hôn cậu.
Giống như mỗi khi thi hành hình phạt với cậu, hôn chính là thuốc gây tê.
Thang Chấp sợ hãi, cậu đã đón nhận nụ hôn và khuếch trương của anh, vươn tay ôm lấy lưng anh.
Từ Thăng vẫn chưa cởi đồ, Thang Chấp chỉ chạm được đến vải áo sơ mi, và hơi nóng truyền ra từ người anh.
Thang Chấp không muốn Từ Thăng không cởϊ qυầи áo mà làm cậu, liền mở mắt nhìn anh.
“Từ Thăng.” Trong nụ hôn, cậu mơ hồ nói.
Từ Thăng ngẩng lên một chút, nhìn cậu ở khoảng cách rất gần.
Vật cứng đặt giữa chân Thang Chấp, nóng đến mức dường như muốn tổn thương cậu, cũng sẽ nhanh chóng chiếm lấy cậu.
đọc truyenfull cho mau chết
“Anh có thể cởϊ qυầи áo không.” Thang Chấp hỏi Từ Thăng.
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, dừng một chút, nói được.
Cơ thể Từ Thăng rắn chắc, bờ vai rất rộng, là dáng người mà Thang Chấp thích. Anh cởi đồ xong, đè xuống hỏi Thang Chấp: “Được chưa?”
“Ừm.” Thang Chấp nói, “Được rồi.”
Dưới ánh đèn sáng rỡ, Thang Chấp bị đè rất thong thả, tỉnh táo dung nạp Từ Thăng.
Từ Thăng giữ eo Thang Chấp không ngừng tiến vào, chiếm lấy cơ thể và môi lưỡi cậu.
Đau đớn và bành trướng lấp đầy thân dưới của Thang Chấp, không phải rất đau, chỉ là giống như một khoảng không được chất đầy đồ.
Từ Thăng làm cậu rất nóng, Thang Chấp vừa lắc lư theo tiết tấu ra vào của Từ Thăng, vừa nghĩ.
Cậu mở miệng, muốn hít thở chút không khí lạnh, không cẩn thận phát ra tiếng rêи ɾỉ khẽ khàng.
Từ Thăng dừng một chút, đột nhiên dùng sức hơn, làm Thang Chấp đến nỗi cậu không ngừng bị đẩy lên trên, chân hơi đau, nhịn không được lại rên ra tiếng.
sstruyen là lũ ranh con trẻ trâu
“… Từ Thăng.” Thang Chấp vươn tay ôm chặt cổ Từ Thăng, dán bên tai Từ Thăng, cầu xin anh, “Nhẹ thôi.”
“Anh dùng sức quá rồi đấy.” Thang Chấp nói.
Tay Từ Thăng đang đặt trên eo cậu siết càng chặt hơn, nhưng mà đã dừng lại.
Anh dường như không biết nên tiếp tục thế nào, nhẹ nhàng tiến vào một chút, cũng dán lên người Thang Chấp, mấy giây sau, anh kéo cánh tay cậu, ôm cậu dậy, để cậu ngồi lên chân mình.
“Vậy được không?” Anh hơi ngẩng đầu, nhìn Thang Chấp.
Trên mặt Từ Thăng tràn ngập du͙© vọиɠ, nhưng dường như anh càng để ý đến việc Thang Chấp có khó chịu hay không, anh hôn lên cằm, lên má và môi Thang Chấp, Thang Chấp đặt tay trên vai anh, hơi quỳ lên, tự mình hoạt động.
Thang Chấp cảm thấy khi làʍ t̠ìиɦ, cậu rất đau khổ, giống như đang phản bội trái tim sạch sẽ duy nhất của mình, trầm mê trong du͙© vọиɠ, là thấp hèn, là xấu xí, là độc ác, là gian tà.
Nhưng cũng lẫn với một chút ngọt ngào tuyệt diệu dường như không hề có, giống như dư vị của kẹo trước khi uống thuốc đắng, sa vào nụ hôn và cái ôm của Từ Thăng.
Thang Chấp vừa hoạt động vừa ôm chặt Từ Thăng.
Cậu rất muốn hỏi Từ Thăng sau này có khả năng sẽ thích cậu không, nhưng vì cảm giác không có khả năng đó, cũng sẽ mất hứng, nên cuối cùng cậu không hỏi.
“Từ Thăng.” Cậu làm nũng với anh, “Tôi hoạt động rất mệt.”
Từ Thăng dừng lại, vuốt ve mông và lưng cậu, hỏi: “Giờ còn đau nữa không?”
“Không đau nữa.” Cậu khẽ nói, “Có thể mạnh hơn một chút.”
Tuy rằng Thang Chấp nói như vậy, nhưng khi Từ Thăng thì không làm mạnh lắm, nhưng chắc là vì nhịn không dùng sức, cho nên cứ làm mãi không ngừng.
Thang Chấp bị anh làm tới mức bắn ra, trên bụng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cuối cùng anh cũng không phân nặng nhẹ nữa, nói vài câu mà đối với anh chúng không quá sạch sẽ, đè Thang Chấp lên tường, làm Thang Chấp và cả phòng ngủ đều trở nên hỗn loạn bề bộn.
TruyenHDMột chiếc fanart xinh xinh, sau này hoàn rồi Ếch sẽ đưa link tổng hợp fanart cho các bạn