Buổi tối trước khi đi ngủ, có người gõ cửa phòng, người đầu tiên mà Từ Thăng nghĩ đến thật ra là Thang Chấp.
Chắc là vì trong tiềm thức Từ Thăng, tại căn nhà này, chỉ có Thang Chấp là vô ý thức mới đi gõ cửa phòng người khác vào nửa đêm.
Nhưng ngay sau đó, Từ Thăng nghe được giọng nói ấp úng của Từ Khả Du: “Anh hai, anh ngủ chưa?”
Từ Thăng mở cửa, Từ Khả Du đứng bên ngoài, bất an nhìn anh: “Em quấy rầy anh nghỉ ngơi phải không?”
Trong ấn tượng của Từ Thăng, đây là lần đầu tiên Từ Khả Du chủ động tìm anh, anh cúi đầu, dịu dàng hỏi cô: “Anh vẫn chưa ngủ, có gì không?”
“Em có thể vào phòng nói không?” Từ Khả Du do dự hỏi.
Từ Thăng nói được, lùi một bước, Từ Khả Du bước chậm vào phòng.
Mặt cô tái nhợt, mái tóc xoăn xõa trên đầu vai, cô nhìn Từ Thăng, dáng vẻ vô hại mà bất lực khiến Từ Thăng dường như muốn hoài nghi người con gái cắt cổ tay, gào thét với Giang Ngôn đòi kết hôn với Thang Chấp là diễn viên đóng thế mà Từ Khả Du tìm tới.
“Anh hai…” Cô ngồi xuống sô pha trong phòng Từ Thăng, khẽ nói, “Em… muốn nhanh chóng đăng ký kết hôn với Thang Chấp.”
Từ Thăng nhíu mày, hơi sững sờ một lúc, hết sức kiên nhẫn hỏi cô: “Tổ chức hôn lễ rồi tính sau không được sao?” Sau đó nói: “Em có bàn bạc với cậu ta chưa?”
“Thang Chấp nói là tùy em, thế nào cũng được…” Từ Khả Du tỏ vẻ ngại ngùng, “Anh ấy bảo em tới hỏi anh.”
Từ Thăng im lặng nhìn cô, không nói chữ nào.
Anh không biết vì sao Thang Chấp đột nhiên thông suốt, nói với Từ Khả Du những câu lời ngon tiếng ngọt này, nhưng mà không nói toạc ra, chỉ xác nhận với cô lại lần nữa: “Cậu ta nói như thế sao?”
“Vâng ạ…” Từ Khả Du xấu hổ gật đầu, “Thang Chấp rất chiều em.”
Giọng điệu và cách dùng từ của Từ Khả Du khiến Từ Thăng cảm thấy có chút không thoải mái. Bởi vì anh nhớ mấy tiếng trước, lúc Thang Chấp đối mặt với Từ Khả Du có những biểu cảm và lời nói hoàn toàn khác khi đối mặt với anh.
Miễn cưỡng tiêu cực, và cám dỗ nông cạn.
Qua loa và dung tục.
“Từ Khả Du…” Anh nhìn Từ Khả Du, cuối cùng vẫn phải hỏi, “Em thích cậu ta ở điểm nào?”
Trong mắt Từ Thăng, Thang Chấp giống như một bán thành phẩm
(*), thậm chí còn không bằng bán thành phẩm. Cậu chán chường, khiếm nhã, ngang tàng, lỗ mãng; có một khuôn mặt được coi là đẹp, nhưng lại đẹp một cách rẻ tiền và dung tục.
(*) bán thành phẩm: sản phẩm chưa chế tạo xong hoàn toàn, phải qua một vài khâu gia công nữa mới thành thành phẩm.
“Anh ấy rất lương thiện…” Từ Khả Du mím môi, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói với Từ Thăng, “Cũng rất lợi hại.”
Từ Thăng cảm thấy mình thật sự không thể bước vào thế giới của người bệnh tâm thần, chỉ có thể hy vọng thông qua việc chữa trị, Từ Khả Du có thể thoát ra được ảo tưởng của bệnh trạng, nhìn cho rõ con người Thang Chấp, nhìn rõ chính mình.
Đến lúc đó, cô vẫn là Từ Khả Du của nhà họ Từ.
“Có được không anh? Em muốn đăng ký kết hôn với Thang Chấp…” Từ Khả Du nhìn Từ Thăng vẫn chưa cho cô câu trả lời, giống như ngày càng sốt ruột hơn, lại hỏi anh lần nữa, “Anh hai?”
Từ Thăng lại nhìn cô, rồi mới nói: “Em tự quyết định đi.”
Từ Khả Du nở nụ cười vui sướиɠ, nói cám ơn với anh rồi chúc ngủ ngon, rời khỏi phòng anh.
Sau khi vào giấc ngủ, Từ Thăng nằm mơ một giấc mơ liên quan đến thời thơ ấu.
Mẹ anh vác cái bụng to sáu tháng, dẫn anh rời khỏi cha anh, lên chuyến bay đến phía nam.
Anh và mẹ, ngồi trên chuyến bay dài hơn bốn tiếng đồng hồ, đáp xuống sân bay Tân Cảng, cũng đổi luôn họ, chính thức từ một con trai độc tôn thế gia hoành hành bá đạo người người che chở trong đại viện thủ đô, trở thành một người bình thường trong những người kế thừa di sản của doanh nhân Từ Hạc Phủ tại Tân Cảng.
Từ Thăng trong giấc mơ rất lạnh lùng, trên xe ô tô đang lái vào khuôn viên nhà, anh chạm vào bụng mẹ, cảm nhận những động đậy rất nhỏ của Từ Khả Du, hỏi mẹ: “Con sắp làm anh hai rồi sao?”
Mẹ anh nói: “Phải đó, con sẽ trở thành anh trai xuất sắc nhất trên thế giới này, còn mẹ sẽ là người mẹ có trách nhiệm nhất.”
Nửa trước giấc mơ là thật, nửa sau là giả.
Bây giờ anh muốn làm một người anh càng có trách nhiệm hơn nữa, nhưng không biết có còn kịp không.
echkidieu2029.wordpress.com
Hôm sau, ông ngoại muốn Từ Thăng cùng ông tham gia một bữa tiệc tối rất quan trọng.
Bữa tiệc được tổ chức ở phía nam Tân Cảng, kết thúc rất muộn, Từ Thăng gần một giờ mới về đến nhà.
Chiếc xe chạy qua nhà chính, cảnh quan khu vườn sau bờ tường thấp lướt qua, Từ Thăng nhìn thấy đèn bên đường mòn bật sáng.
Nhưng tài xế không dừng lại mà chạy thẳng, chở anh về nơi anh ở.
Quản gia còn đứng ở huyền quang sáng đèn đợi cửa, nhận lấy áo khoác của anh.
Phòng khách đốt nến thơm hỗn hợp mùi chanh, bạc hà và cỏ roi ngựa, đây là mùi hương mà mẹ Từ Thăng thích nhất.
Từ Thăng ngửi nó gần ba mươi năm, có lúc thậm chí còn cảm thấy chỉ nơi nào có mùi hương này, thì nơi đó mới gọi là nhà.
Anh bước lên nền đá hoa cương màu trắng xuyên qua hành lang, bước lên lầu, tay vịn cầu thang được lau chùi sáng bóng, màu đen và màu trắng, ánh đèn ấm áp và những tấm ảnh trên cầu thang, xua tan đi những mỏi mệt của anh.
Bước vào phòng ngủ, Từ Thăng vừa định đóng cửa, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau có người khẽ gọi anh.
“Từ tổng.” Từ Thăng quay đầu lại, nhìn thấy một cánh tay nhợt nhạt nhưng thon dài giữ cạnh cửa, hơi đẩy cửa ra một chút, Thang Chấp với bộ quần áo không được chỉnh tề liền xuất hiện.
Thang Chấp lười biếng tựa vào khung cửa, cằm hơi hất lên, nhìn Từ Thăng, áo ngủ mỏng manh giống như một lớp da khác bên ngoài, dán chặt vào l*иg ngực trắng nõn của cậu.
truyenfull reup là chó
“Hôm nay về muộn như vậy, chắc là chơi thỏa thích lắm nhỉ…” Khóe môi Thang Chấp nhếch lên, cười híp mắt hỏi, “Anh đã chơi những gì thế? Trên người toàn mùi khói thuốc.”
Từ Thăng mặt không chút biểu cảm nhìn cậu, không nói gì.
Giọng Thang Chấp khàn khàn rất đặc biệt, lúc thấp giọng nói chuyện còn mang theo một chút quyến rũ không lành mạnh, giống như một chai nước ngọt có ga bị sản xuất cẩu thả, ngoại trừ vị ngọt của đường hóa học, thì không còn gì nữa.
Nói chính xác thì Thang Chấp không phải loại hình Từ Thăng thích, cũng không phải loại hình Từ Thăng ghét, mà cậu là loại hình Từ Thăng vốn dĩ không bao giờ nhìn tới.
Có lẽ Từ Khả Du rất thích giọng nói này của cậu, Từ Thăng cảm thấy thẩm mỹ của em gái mình quá tệ, cần phải uốn nắn lại.
Nếu như không phải Từ Khả Du cứ đòi kết hôn với Thang Chấp, Từ Thăng cũng chẳng thèm nhìn cậu một cái.
Thang Chấp không biết Từ Thăng đang nghĩ cái gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu, cậu giữ Từ Thăng vào lúc tối muộn như thế này, là muốn hỏi anh chút chuyện, chỉ là nhìn thấy Từ Thăng giống như mới trở về từ một nơi cuồng hoan trụy lạc, nên muốn mở miệng khıêυ khí©h.
“Hôm nay tôi sống không được yên ổn lắm…” Thang Chấp thở dài với Từ Thăng, “Em gái anh ——“
Cậu vốn định nói vài ba chuyện Từ Khả Du quấy rối mình, nhưng chưa bắt đầu đã bị Từ Thăng ngắt lời.
“—— Thang Chấp.” Trên mặt Từ Thăng không có cảm xúc gì, bình tĩnh hỏi cậu, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Giống như đang ám thị nếu Thang Chấp không có gì để nói thì hãy lập tức cút về phòng cậu đi.
“Có chứ…” Thang Chấp cũng sợ Từ Thăng sập cửa, nên lập tức đứng thẳng lên, vào vấn đề chính.
“Hôm nay trợ lý Giang nói với tôi, Từ tiểu thư hy vọng ngày mốt có thể đi đăng ký kết hôn, đã hẹn trước trên mạng rồi, Từ tổng biết chuyện này chứ?”
“Biết.” Từ Thăng nói gãy gọn.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, biểu cảm của anh rất hờ hững, rất giống với hôm nói đồng ý cho Thang Chấp và Từ Khả Du kết hôn, khiến Thang Chấp thấy đau đầu.
Thang Chấp cười nửa miệng, đối mặt với Từ Thăng một lúc, thấp giọng hỏi: “Có thể không đăng ký không?”
Từ Thăng nhìn cậu mấy giây, từ chối: “Không thể.”
“Tại sao?” Thang Chấp nhíu mày, làm đám cưới là một chuyện, đăng ký kết hôn là một chuyện khác, “Lúc trước đâu có nói phải đăng ký, nếu sau này cô ấy nhập viện rồi, tôi tìm ai ly hôn đây? Lỡ như tôi gặp được người tôi muốn kết hôn thì sao?”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp một hồi, giống như lười cãi cọ với cậu, chỉ hỏi lại: “Không phải cậu thích đàn ông sao? Tân Cảng vẫn chưa có phép kết hôn đồng giới. Cậu suy nghĩ quá xa rồi.”
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng giống cô em gái bệnh tâm thần ở chỗ không thể nói lý: “… Cho dù không cho phép kết hôn đồng giới, tôi cũng không muốn có một vết nhơ như thế này trong đời.”
Sau đó nghĩ lại, Thang Chấp cảm thấy có thể cụm từ “vết nhơ trong đời” khiến Từ Thăng không vui.
Bởi vì Từ Thăng là một người bao che khuyết điểm, Từ Thăng có thể xem thường Thang Chấp, nhưng Thang Chấp không thể xem thường Từ Khả Du.
Cho nên ánh mắt Từ Thăng lạnh đi, anh cúi đầu, không còn khách khí mà hỏi Thang Chấp: “Đời cậu chỉ có vết nhơ này thôi sao?”
“Trong học bạ cấp ba của cậu có cái gì, đại học tại sao chỉ học một năm…” Từ Thăng nói rất chậm, giọng điệu cũng không có tính gây sự, chỉ là ánh mắt anh đầy giễu cợt, “Mẹ cậu ——” Anh dừng lại, không nói tiếp, nhưng Thang Chấp biết anh muốn nói điều gì.
Thang Chấp cũng nín thinh, nhìn thẳng vào Từ Thăng, qua một hồi lâu, mới có thể kiềm chế chính mình, khẽ cười với Từ Thăng: “Cũng phải.”
“Anh không nói tôi cũng thật sự không biết mình có nhiều vết nhơ như vậy.” Cậu cười nói với Từ Thăng.
Từ Thăng nhìn cậu có ý nhượng bộ, dừng một lúc, cũng cho Thang Chấp đường lui: “Lúc đó quả thật không nói phải đăng ký kết hôn, cậu có thể ra giá.”
Khóe môi Thang Chấp vẫn cong lên, nhưng ánh mắt không còn ý cười.
“Ra giá à…” Cậu nhìn Từ Thăng một lúc, giống như nghĩ ra điều gì, khẽ hỏi: “Bao nhiêu cũng được sao?”
“Cậu cứ nói đi.”
Thang Chấp nhìn chằm chằm Từ Thăng, rồi nghĩ một lúc, nụ cười càng cởi mở hơn, cậu nói: “Hay là vậy đi, Từ tổng hôn tôi một cái.”
Nói xong, cậu tiến gần đến Từ Thăng, giống như một người bệnh tâm thần còn nặng hơn Từ Khả Du, hỏi Từ Thăng: “Thế nào, không được sao?”
Từ Thăng không lùi bước, cũng không trả lời, nhìn Thang Chấp một hồi mới nói: “Đợi cậu trở lại bình thường rồi hãy đến bàn bạc với tôi.”
Thang Chấp dẩu miệng: “Không được, tôi không bình thường được đâu.” Cậu lắc lắc đầu, khẽ nói: “Bởi vì em gái anh làm tôi nghẹt thở.”
Sau đó, cậu nhếch cằm, đem hơi thở tràn ngập du͙© vọиɠ và đôi môi hồng kề sát mặt Từ Thăng, cà lơ phất phơ nói: “Cần Từ tổng hô hấp nhân tạo cho tôi, hôn lưỡi một phút, thì tôi mới có thể kết hôn với Từ Khả Du.”
Hai người gần tới mức muốn dán vào nhau, Từ Thăng dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thang Chấp cách anh vài milimet, anh ngửi thấy mùi vị ngọt ngấy không thuộc về căn nhà này.
Thứ mùi ngọt ngấy rất tương xứng với lời nói và hành động lỗ mãng mang theo ám chỉ của Thang Chấp.
Thang Chấp nhắm mắt tới gần, khoảnh khắc sắp sửa chạm vào nhau, Từ Thăng giơ tay ngăn cậu lại.
“Thang Chấp…” Từ Thăng nói với cậu, “Nếu như cậu vã đến mức đó, tôi có thể giúp cậu tìm người.”
Thang Chấp mở mắt, nhìn Từ Thăng một hồi, đột nhiên lại cười: “Tìm người thì không cần đâu.”
Mắt cậu rất dài, màu con ngươi rất nhạt, Từ Thăng thừa nhận cậu có một đôi mắt không dung tục như những bộ phận khác trên mặt.
“Nhưng mà Từ tổng à, tôi thấy anh cũng không thích bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©…” Thang Chấp nhìn anh, đôi môi hồng không quá lớn mở mở khép khép, “Vậy anh có biết Từ Khả Du hôm nay gọi tôi là ông xã mấy lần không? Quấy rối tôi mấy lần không?”
Cậu nhìn vào mắt Từ Thăng, đè thấp giọng: “Đi mua đồ dù không trả hết tiền thì cũng phải trả tiền đặt cọc, tôi cần tiền của anh sao?”
“Tôi rất rẻ, anh cho tôi thứ tôi cần, thì tôi bán, anh mắng tôi tôi cũng không hề hấn gì, nhưng mẹ nó tiền đặt cọc tôi vẫn phải nhận…” Thang Chấp nhìn chăm chú Từ Thăng, nở một nụ cười đầy trào phúng, “Cho tôi gặp luật sư trước, cho tôi biết mẹ tôi còn có hy vọng, tôi mới đi đăng ký kết hôn với em gái bảo bối của anh.”
Nhìn từ góc độ đàm phán, Thang Chấp là một người tay trắng đứng ra đàm phán, kỹ thuật thì xoàng xĩnh, nhưng dữ đến mức phô trương thanh thế, không hề có phần thắng.
Nhưng Từ Thăng chỉ cần Thang Chấp và Từ Khả Du đăng ký kết hôn, cho nên không tính toán chuyện cậu sỗ sàng, nhìn Thang Chấp một lúc, đồng ý yêu cầu của cậu.