Đêm đầu tiên sau khi về Grand Rapids, Thang Chấp mơ một cơn ác mộng vừa kì lạ vừa rối bời.
Trong mơ, Thang Chấp trở thành một bóng ma chuyên phụ trách vấn đề ham muốn tìиɧ ɖu͙© ở khách sạn, cậu sống trong hồ phun nước ở đại sảnh, biết được tất cả những thứ ô uế trong khách sạn.
Vào một đêm nào đó, cậu tản mạn trên hành lang.
Ngoài cửa phòng ở tầng hai mươi, ba mươi, cậu nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng; tiếng rêи ɾỉ ở tầng tám càng dày đặc hơn, càng vang dội hơn.
Xuống lầu năm, đột nhiên xuất hiện dấu vết bạo lực, Thang Chấp luồn qua cửa, nhìn thấy hiện trường một vụ án bạo lực.
Trong phòng có hai người, một người đàn ông trần như nhộng, gầy yếu và trắng bệch bị một người đàn ông cao to khác đè ở dưới thân, cậu ta giãy giụa, kêu gào trong tiếng khóc thút thít.
Tiếng khóc ấy khiến Thang Chấp cảm thấy quen thuộc đến kì lạ, vì thế Thang Chấp đi đến bên giường, ló đầu ra, mở to mắt, muốn nhìn xem là ai, lại đột nhiên phát hiện người đàn ông cao to kia là Từ Thăng, còn người ở trên giường bị bóp cổ, nét mặt vặn vẹo đang gào thét kia, có gương mặt giống cậu y đúc.
Thang Chấp giật mình tỉnh giấc, lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Cậu mở to mắt ngồi dậy, đợi cơn kinh hoàng qua đi, lại ngẩn ra một lúc, hồn phách quay lại, cho rằng sở dĩ cậu nằm mơ thấy ác mộng này, nhất định là do tác dụng của quyết định sai lầm khi lên giường cùng Từ Thăng, cộng với tin tức về vụ án mà đi đâu cũng thấy.
Cậu xuống giường, đi đến cửa sổ, nhìn dòng sông tối đen và mênh mông ở bên dưới, đột nhiên nghĩ tới Từ Thăng.
Thang Chấp chưa từng có kinh nghiệm về chuyện này, không từ chối là bởi vì cậu cũng không ghét vẻ ngoài và cơ thể của Từ Thăng.
nhỏ ko học lớn lên đọc truyenfull
Từ Thăng rất anh tuấn, ngoại hình cũng là kiểu mẫu mà hầu như ai cũng thích, tuy rằng kỹ xảo cũng không đáng nói, nhưng người anh rất nóng, sức lực cũng rất lớn, ngoại trừ cuối cùng ra lâu đến mức khiến Thang Chấp chịu không nổi, nhưng cũng không tính là một hồi ức quá thảm.
Chỉ là hình như Từ Thăng còn hối hận hơn cả Thang Chấp, cả ngày sau khi lên giường, biểu hiện của anh rất kỳ lạ, giống như lo sợ Thang Chấp một khi đã lên giường với mình sẽ bám mình không chịu buông tha.
Có mấy lúc Thang Chấp cảm thấy bộ dạng Từ Thăng sợ bị quấn quýt rất buồn cười, có mấy lúc lại cảm thấy bản thân mình có thể thật sự rất rẻ tiền y như Từ Thăng nói.
Lòng tự trọng của Thang Chấp lúc ẩn lúc hiện, có nhiều lúc sống rất tùy tiện, cũng không muốn giải thích gì với Từ Thăng, cũng chưa từng cân nhắc chuyện có liên quan đến tương lai sau này.
Nếu như nhất định phải nói, ước mơ của Thang Chấp chính là được ở cùng với mẹ, làm một công việc sáng đi tối về, mỗi buổi sáng ra cửa là có điểm tâm ăn, tối về nhà có đèn sáng đợi.
Không phải là ánh đèn mà quản gia đợi cửa Từ Thăng, mà là loại đèn ở trong phòng khách một căn nhà nhỏ, mẹ cậu vừa xem tivi vừa đan len đợi cậu.
Với mức độ Tịch Mạn Hương giục cậu hẹn hò, có thể sau khi Thang Chấp công khai tính hướng, hai người chắc còn phải cãi một trận.
Sau đó mỗi buổi tối về nhà, mẹ cậu đều sẽ tra khảo cậu rất lâu rằng rốt cuộc cậu đã đi ra ngoài với ai.
Sau đó Thang Chấp sẽ cãi với mẹ nửa tiếng đồng hồ, khăng khăng nói rằng mình vẫn chưa yêu đương.
Thang Chấp từng nghĩ đến một cuộc sống như vậy.
Nghĩ một lúc, Thang Chấp lại về giường nằm, ngủ một giấc đến sáng.
Chiều hôm sau, luật sư của tập đoàn đến Grand Rapids.
Bởi vì Từ Thăng quyết định trước khi về Tân Cảng sẽ hoàn thành một đợt đàm phán, đưa ra thỏa thuận đầu tiên, vì thế cả một tuần sau khi về lại Grand Rapids, nhịp sống trở nên tất bật.
sstruyen reup là chó
Sức khỏe của Từ Thăng tốt đến mức khiến Thang Chấp kinh ngạc, từ khi mở mắt vào buổi sáng đến tối về phòng, dường như chưa hề nghỉ ngơi. Thang Chấp cũng là lần đầu tiên biết, hóa ra một người ngậm thìa vàng sinh ra như Từ Thăng, khi làm việc cũng rất liều mạng.
Ngày cuối trước khi về Tân Cảng, đợt đàm phán rốt cuộc cũng kết thúc.
Buổi tối Từ Thăng đãi luật sư và các chuyên viên đàm phán làm việc hai tuần nay ăn một bữa, Thang Chấp xong việc ra sớm, ở ngoài cửa khách sạn cùng tài xế đợi bọn họ.
Tài xế xuống xe mở cửa, Thang Chấp cũng đứng bên cạnh cửa yên lặng chờ đợi, dáng vẻ rất nghe lời.
Hình như Thang Chấp gầy hơn lúc trước khi tới Grand Rapids, bộ đồ tây trên người cậu trông có vẻ rộng hơn, mắt cũng to hơn bình thường.
Có lẽ là vì cả tuần nay ở Grand Rapids tất cả nhân viên đều căng thẳng tinh thần, biểu hiện của Thang Chấp cũng được xem là hiểu chuyện, miễn cưỡng có thể gọi là một trợ lý đủ tiêu chuẩn.
Đêm đầu tiên khi về Grand Rapids, trước khi ngủ, Từ Thăng đã nghĩ, nếu như Thang Chấp đến gõ cửa phòng anh, muốn ngủ cùng giường với anh, anh có từ chối hay không.
Nhưng thời gian cân nhắc quá ngắn, anh không có được kết luận.
Mà Thang Chấp cũng không tới gõ cửa phòng anh.
Nhanh chóng về phòng, trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, không có phát ra tiếng động gì, Từ Thăng đoán, có thể là do thái độ của anh đối với Thang Chấp ở trên máy bay đã khiến cậu biết tiến biết lùi.
Mấy ngày sau đó, ánh mắt khi Thang Chấp nhìn Từ Thăng trở nên khôn ngoan hơn, quần áo trong phòng cũng nhiều hơn trước, cuối cùng cũng biết tránh tiếp xúc da thịt dư thừa, không đợi ở trong phòng khách quá lâu.
Giống như ám chỉ cho Từ Thăng, cậu đã biết rồi, chỉ làm một lần.
Thật ra Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp cũng không cần phải cẩn thận như vậy, cậu cẩn thận đến mức khiến Từ Thăng thỉnh thoảng hoài nghi dáng vẻ Thang Chấp phóng đãng trên giường, chỉ là một giấc mơ đã qua.
Đương nhiên, như vậy cũng không có gì không tốt.
Nhà hàng tối nay là sau khi Thang Chấp chọn ra vài tiệm, rồi Từ Thăng quyết định, cách khách sạn mười phút đi xe, nổi tiếng với nhiều loại rượu phong phú và bầu không khí thoải mái.
Những người đến Grand Rapids lần này, tất cả đều cùng với Từ Thăng làm việc mệt mỏi không quản ngày đêm cả một tuần nay, hiếm khi có một buổi tối nhàn rỗi, Từ Thăng không muốn quá câu nệ hình thức.
Khi ăn tối, hai bên trái phải Từ Thăng là một chuyên viên đàm phán và một luật sư, Thang Chấp ngồi dối diện anh, bên cạnh cậu là La Khiêm.
Ăn được một lúc, Thang Chấp uống nửa ly rượu vang, hai má đỏ hây hây, tụm lại với La Khiêm, thì thầm nói chuyện.
Từ Thăng nhìn Thang Chấp hai lần, Thang Chấp đều không chú ý.
Đến chín giờ, màn hình lớn trong nhà hàng bắt đầu chiếu phim điện ảnh trắng đen không có tiếng, âm nhạc cũng trở nên quái đản.
Hai vị luật sư trên bàn đột nhiên bắt đầu thảo luận về một vụ án nào đó, giọng không quá lớn, nhưng cả bàn đều có thể nghe rõ.
Vụ thẩm vấn hôm qua có chuyển biến mới, nhưng vẫn chưa có phán quyết, hai luật sư uống rượu, thảo luận về những tình tiết được công khai về vụ án đó.
La Khiêm cũng gia nhập cùng bọn họ, chắc là Thang Chấp không có ai nói chuyện, ngồi một bên, cầm ly rượu, uống từng ngụm từng ngụm.
Qua một lát sau, Thang Chấp nói đi đến phòng vệ sinh, qua năm phút vẫn chưa quay lại, Từ Thăng nhìn đồng hồ, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng vệ sinh nằm trong góc của nhà hàng, đi qua một đoạn hành lang mờ tối và nhỏ hẹp, trên vách tường có vẻ dính dầu mỡ, treo những bức tranh trừu tượng cao cao thấp thấp.
Vào phòng vệ sinh, Thang Chấp đứng bên cạnh bồn rửa tay màu trắng, trong tay kẹp một điếu thuốc dài mảnh dành cho phụ nữ không biết lấy ở đâu ra, vai dựa vào cột, cúi đầu hít mây nhả khói.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Từ Thăng, hơi sững sờ.
“Từ tổng.” Cậu nói, nhưng vẫn không dập tắt điếu thuốc.
Từ Thăng không đến gần cậu, nhìn một hồi, hỏi cậu: “Thuốc lá ở đâu ra vậy.”
Thang Chấp cười cười với anh, nói: “Xin của một chị gái.”
Ở trong một phòng vệ sinh không sạch sẽ, làn da của Thang Chấp nhìn có vẻ càng trắng hơn, đôi môi đỏ như vừa bị hôn, mắt lấp lánh ánh nước bị men rượu bốc lên.
Từ Thăng đã sớm phát hiện thái độ của Thang Chấp đối với vụ án trên trang nhất tờ báo rất kì lạ, nhưng không có hỏi.
“Hút xong thì quay lại.” Từ Thăng nói với cậu.
Thang Chấp lại thở ra một hơi, làn khói xám trắng phả ra từ trong miệng cậu, sau đó cậu “Ừm” một tiếng, lười biếng nói: “Vẫn chưa hút xong mà.”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, điện thoại đột nhiên rung lên.
Anh lấy ra xem, là Giang Ngôn gọi tới.
Thang Chấp lại cúi đầu, điếu thuốc chỉ còn lại một đoạn ngắn, ánh lửa ở đầu điếu cách ngón tay cậu không xa lắm. Từ Thăng nảy sinh một suy nghĩ muốn lập tức giật lấy điếu thuốc từ tay cậu, nhưng anh chỉ nhận điện thoại.
“Từ tiên sinh…” Giang Ngôn ở đầu bên kia nói, “Thang Chấp có ở cùng với anh không?”
Từ Thăng nhìn chằm chằm mặt Thang Chấp, “Ừm” một tiếng, Giang Ngôn nói với anh: “Mẹ Thang Chấp ẩu đả với người ta trong trại giam, bị người ta dùng cán nhọn của bàn chải đánh răng đâm bị thương, giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu.”
Điếu thuốc đã hết, Thang Chấp hút một hơi cuối cùng, đáng thương thở ra, lại liếc Từ Thăng một cái, giống như vẫn chưa hút đủ, sau đó vươn tay mở vòi nước, dập tắt điếu thuốc đi.
Nước làm ngón tay cậu ẩm ướt, cậu không lau đi, tiện tay vứt điếu thuốc vào thùng tác, rồi vẩy vẩy tay, cười ngọt ngào với Từ Thăng: “Hút xong rồi.”