Chương 6

Một bóng đen đi đến, che đi hơn nửa ánh sáng phía sau, tiếng cười của Đổng Thần vang lên từ sau lưng tôi:

“Cô Lý, có lẽ cô cần cái này.”

Chiếc chìa khóa bạc nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, phát ra ánh sáng u ám dưới ánh đèn.

Tôi giật lấy chìa khóa, mở cửa.

Sau đó tôi đơ tại chỗ.

Mặc dù tôi đã biết đại khái trong bài văn của Đổng Bằng, nhưng thật sự đối mặt với cảnh tượng như vậy vẫn làm tôi vô cùng kinh hãi.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ tràn vào mọi ngóc ngách của căn phòng, nhưng vẫn không thể thấm vào một chút ấm áp.

Căn phòng này chỉ có chừng mười mét vuông, xếp chồng chất gần trăm bức chân dung.

Trong mỗi bức chân dung đều có một cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng, giấy trắng mịn lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng, hoa cúc trên váy sống động như thật.

Đây vốn nên là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng máu của tôi trong khoảnh khắc đó gần như đông cứng.

Mỗi cô gái trong bức chân dung… quả nhiên đều không có mặt.

Những bức chân dung của các cô gái không mặt được xếp thành hai hàng, dẫn đến cạnh cửa sổ, giống như những con quái vật khổng lồ màu trắng há to miệng, đợi người tiếp theo đi vào.

Ở giữa có một bức tranh, rõ ràng mới vẽ xong không lâu.

Cũng là bức tranh cô gái duy nhất có mặt trong căn phòng này.

Cô gái đó, là Bành Nguyệt.

Cô bé cười vui vẻ, mái tóc như được viền vàng dưới ánh nắng, lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

Tôi ngây người nhìn bức tranh đó, máu trong người như chảy ngược, cào xé mọi mạch máu nhỏ.

Cơn đau cùng sự chóng mặt khiến tôi gần như không thể đứng vững, kèm theo một loại buồn nôn khó nói thành lời.

Đổng Thần từ phía sau ôm lấy tôi trước khi tôi ngã xuống.

Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy như mình bị rắn độc lạnh lùng liếʍ qua da thịt, tôi dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó cơ thể đυ.ng mạnh vào một cái khung tranh trống bên cạnh.

Đổng Thần không để ý, vẫn mỉm cười:

“Cô cũng thích bức tranh này à? Tôi rất thích.”

Thậm chí trong mắt anh ta còn có một chút sự thỏa mãn như trẻ con và sự thành kính của tín đồ:

“Bành Nguyệt thật là một cô bé xinh đẹp.”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô bé, cô bé mặc một bộ đồng phục trắng mới tinh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu trên người cô bé, lông tơ trên trán phát sáng.”

“Giữa những ánh mắt hoặc nghi ngờ hoặc tò mò trong lớp, chỉ có cô bé vẫn cong mắt cười như hai vầng trăng khuyết.”

“Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy, cô bé như là một đứa trẻ được thượng đế chúc phúc.”

“Sau đó, được gửi đến bên tôi.”