Chương 1
Quan Linh Phụng bước vội vã lên hè phố, hôm nay cô đến công ty trễ mất 10 phút. Cô bị lỡ chuyến xe buýt 7 giờ 45 hàng ngày ở trạm số 16 gần nhà. Bước vào văn phòng cô đã nghe thấy quản lý Trương reo lên mừng rỡ:
- À! Quan tiểu thư đến rồi! Giám đốc cho tìm cô có chuyện cần gấp, bảo cô đến lên phòng gặp xếp ngay!
Quan Linh Phụng đặt chiếc xắc trên mặt bàn của Trương quản lý đầu hơi cúi xuống hỏi nhỏ, giọng có vẻ lo âu.
- Có chuyện gì vậy Trương quản lý?
- Tôi không rõ, chỉ nghe Giám đốc truyền lệnh như vậy!
Trương quản lý trả lời mà không ngẩng đầu lên, ông ta bận hí hoáy viết lên chồng hồ sơ.
Quan Long Phụng cầm chiếc xắc quay trở lại bàn làm việc của mình. Cô kín đáo lấy hộp trang điểm liếc qua dung nhan, sửa lại mái tóc rồi đi về phía phòng giám đốc. Đến trước cửa phòng cô do dự một vài giây rồi gõ nhè nhẹ lên cánh cửa. Có tiếng nói từ trong phòng vang ra:
- Mời vào!
Quan Linh Phụng mở cửa bước vào. Cô thấy giám đốc công ty đang ngồi tiếp mấy người khách ở bộ sa lông cuối phòng. Thấy cô ông ta có vẻ vui mừng đưa tay vẫy:
- Quan tiểu thư! Cô đến đây!
Ông ta nhanh nhẩu giới thiệu:
- Cô Quan! Đây là Dương tiến sĩ và phu nhân từ Hoa Kỳ về Bắc Kinh thăm quê hương! Còn đây là cô Quan tốt nghiệp khoa sử tại Đại học đường Bắc Kinh, có bằng hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp loại ưu hạng, thông qua hai ngoại ngữ Anh và Pháp văn. Chúng tôi hy vọng ông bà sẽ hài lòng khi làm việc với cô Quan!
Quan Linh Phụng nở một nụ cười thật tươi, cúi đầu chào:
- Rất hân hạnh được phục vụ Ông Dương tiến sĩ và phu nhân, cảm ơn giám đốc đã khen ngợi và giới thiệu ân cần.
Dương tiến sĩ và phu nhân nhìn Quan Linh Phụng với ánh mắt đầy thiện cảm, ông bà tỏ ý hài lòng. Dương tiến sĩ khẽ hắng giọng rồi lên tiếng, giọng ông ta trầm ấm, cách nói chậm rãi từ tốn, tuy nhiên, ông ta nói tiếng Bắc Kinh hơi lơ lớ. Hình như ông ta xa quê hương từ rất lâu hoặc được sinh đẻ ở nước ngoài.
- Chúng tôi muốn đi thăm lại quê hương và một số di tích lịch sử, mong rằng Quan tiểu thư sẽ vui lòng hướng dẫn, giúp đỡ chúng tôi.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để phục vụ ông bà!
Quan Linh Phụng vừa dứt lời, giám đốc công ty đã đỡ lời giúp nàng:
- Dương tiến sĩ đã có nhã ý dành cho công ty chúng ta vinh dự phục vụ toàn bộ chuyến du lịch này. Công ty sẽ dành mọi phương tiện tốt nhất để phục vụ từ nơi ăn chốn ở, phương tiện đi lại, thông tin liên lạc. Mọi việc cô Quan sẽ thay mặt công ty để chăm sóc cho ông bà Dương. Tôi mong cô sẽ thay mặt công ty để chăm sóc cho ông bà Dương. Tôi mong cô sẽ hoàn thành tốt công việc. Công ty sẽ không quên công lao của cô và ông bà Dương tiến sĩ đây cũng vậy.
Quay sang ông bà Dương, giám đốc công ty nói tiếp:
- Cô Quan sinh trưởng ở Bắc Kinh, được ăn học và trưởng thành tại đây nên hiểu biết rất nhiều về thành phố này. Xin ông bà Dương quan tâm!
Quan Linh Phụng lễ phép hỏi ông bà Dương:
- Thưa Dương tiến sĩ, khi nào thì chúng ta bắt đầu chuyến du lịch? Tôi sẽ gởi ngay cho ông bà một lịch trình cụ thể?
Dương tiến sĩ quay sang nhìn vợ hội ý:
- Chúng ta nên nghỉ ngơi một ngày và cũng để mua sắm thêm ít vật dụng cần thiết, em nghĩ sao?
- Vâng! Anh thật khéo tính toán thu xếp!
Bà Dương trìu mến nói với chồng, Quan Linh Phụng vui vẻ tiếp lời bà Dương:
- Tôi có thể hướng dẫn ông bà đi mua sắm?
- Cám ơn cô Quan, chúng tôi có thể mua sắm tại trung tâm thương mại của khách sạn. Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu, cô Quan cứ gửi lịch trình chuyến đi ở quầy lễ tân!
Những ngày sau đó Quan Linh Phụng hướng dẫn ông bà Dương đi thăm tất cả các danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử của Bắc Kinh như Tử Cấm Thành, Di Hòa viên, đại quảng trường Thiên An Môn, rồi Vạn Lý Trường Thành, Sơn Hải Quan…
Ông bà Dương rất vui vẻ và hào hứng khi nghe Quan Linh Phụng giải thích tỉ mỉ và tường tận chi tiết, giai thoại về các nơi tham quan cùng những biến động thăng trầm của lịch sử qua từng năm tháng, từng triều đại…
Tuy nhiên ông Dương có những ánh mắt rất lạ lùng mỗi khi nghe nàng kể về những biến động lịch sử của kinh thành Bắc Kinh vào những năm cuối cùng của triều đại nhà Minh và những biến động khi vua nhà Mãn xưng đế hiệu ở Trung Nguyên. Ánh mắt có vẻ tò mò, đầy khích động và mang nhiều nét trầm tư, buồn bã như một người đang cố tìm tòi, hoài niệm về một ký ức nào đã xa xưa. Ông Dương lặng lẽ nghe Quan Linh Phụng nói, thỉnh thoảng lại nhíu đôi lông mày rậm sau cặp kính trắng gọng vàng ra chiều suy nghĩ, băn khoăn. Trái lại bà Dương lại rất cởi mở vui vẻ, luôn miệng hỏi cô về những điều mắt thấy tai nghe và những điều kỳ lạ thú vị trong lời giải thích, thuyết minh y như những du khách mà cô ta đã từng hướng dẫn.
Thoạt đầu Quan Linh Phụng cho rằng thái độ ông Dương cũng giống như nhiều nhà trí thức, nghiên cứu mà cô đã từng gặp, làm việc trước đây. Họ luôn trầm tư, suy nghĩ và đắn đo khi phải lên tiếng về những điều mới mẻ mà họ vừa nghe vừa thấy. Cho đến buổi chiều ngày thứ ba trên đường từ Sơn Hải Quan về Bắc Kinh khi đi qua những khu lăng mộ cổ xưa đã có hàng trăm năm ông Dương mới lên tiếng hỏi cô sau hơn 10 phút lặng yên nhìn ngắm những di tích cổ trên đường xe đã đi qua.
- Cô Quan ở Bắc Kinh đã lâu, cô có từng nghe nói về hai ngôi mộ ở ngoại thành Bắc Kinh có tên là Uyên Ương mộ không?
Quan Linh Phụng không giấu ở sự ngạc nhiên, cô reo lên như một đứa trẻ mừng vui khi vừa khám phá ra một điều gì mới lạ:
- Uyên Ương mộ! Tên nghe thú vị và lãng mạn quá! Mộ cổ ở ngoại thành Bắc Kinh có rất nhiều nhưng tôi chưa hề nghe qua biệt danh này! Dương tiên sinh có thể nói rõ hơn được không, may ra tôi có thể tìm được.
Dương tiên sinh trầm ngâm một lúc lâu như cố nhớ thêm cặn kẽ những chi tiết đặc biệt về hai ngôi mộ cổ rồi chậm rãi nói:
- Uyên Ương Mộ nằm về phía nam kinh thành Bắc Kinh ngày xưa, ở trên lưng chừng một quả đồi thông bạt ngàn chập chùng. Mộ nằm cách đường cái quan độ bốn dặm, sau lưng một ngôi chùa có tên là Phụng Tiên tự. Cả hai ngôi mộ được lập vào những năm cuối triều vua Thuận Trị nhà Mãn Thanh.
Quan Linh Phụng cảm thấy phấn khích qua từng lời kể của ông Dương, cô lẩm bẩm những chi tiết, những địa danh vừa nghe "…phía nam Bắc Kinh…nằm trên đồi thông…Phụng Tiên Tự…triều vua Thuận Trị.."Thuở còn học trung học cô đã từng đi với bạn cùng lớp hoặc những chuyến du khảo dã ngoại ở trường đại học. Vùng này cô khá quen thuộc, chùa Phụng Tiên hình như cô đã có đến đây nhưng Uyên Ương mộ, cái tên rất xa lạ mà cô chưa từng nghe qua lần nào…Quan Linh Phụng cố moi óc để suy nghĩ, để nhớ lại những điều mà mình đã biết. Ông Dương hồi hộp đưa mắt nhìn cô hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp mà lịch lãm, cả bà Dương cũng bị lôi cuốn vào câu chuyện giương đôi mắt tò mò về phía cô gái. Quan Linh Phụng đang cắn môi im lặng chợt nói nhanh:
- Tôi nhớ ra rồi! Sau Phụng Tiên Tự độ 500 – 700m có hai ngôi mộ cổ nằm cạnh nhau trên một ngọn đồi thông. Nhưng hai ngôi mộ đó theo những chuyện xa xưa kể lại thì một Hoàng tử triều Mãn và Công chúa út của Sùng Trinh Hoàng đế đã cầm gươm báu gϊếŧ chết đại Công chúa và những người con gái khác của ông để khỏi bị quân Mãn Châu làm nhục rồi ngài tự vẫn ngay trong cung điện. Tuy nhiên một cung phi có mang bốn tháng đã thoát khỏi hoàng cung mang theo một giọt máu của Sùng Trinh Hoàng đế. Bào thai này chính là con gái út của ngài. Sau này khi lớn lên nàng gặp và yêu thương một Hoàng tử triều Mãn. Khi chết hai người được chôn gần nhau. Dân chúng trong vùng quen gọi là mộ ông Hoàng Mãn bà chúa Hán. Tôi chỉ biết câu chuyện này có vậy thôi. Không biết có đúng là Uyên Ương mộ không. Nếu Dương tiến sĩ cần biết thêm tôi sẽ tra cứu thêm và trả lời sau.