Bồi bàn nói rất khẳng định, dù sao không phải mỗi ngày trong cửa hàng đều có người quên đồ. Bọn họ cũng có quy định nghiêm chỉnh, không thể lấy đồ mà khách để quên.
Bồi bàn có ấn tượng rất rõ ràng với vị khách kia, vừa lúc có băng ghi hình trong tay, bọn họ chuyển đến thứ ba bốn ngày trước.
Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, bồi bàn không nhớ rõ thời gian, khoảng chừng mười giờ. Băng ghi hình tua nhanh tốc độ, tựa hồ tất cả mọi người đều rất khẩn trương theo.
“Quay trở lại, quay trở lại.” Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên trầm giọng nói.
Mười giờ hai mươi mốt phút, có một người phụ nữ mặc đồ trắng, đeo một cái túi màu trắng, đi vào cửa lớn nhà hàng. Nhân viên tiếp khách mở cửa cho cô ta, không biết người đó hỏi cô ta cái gì, người phụ nữ lắc đầu.
Người phụ nữ tới một mình, quần áo và túi đều cực giống Lưu Huỳnh Bối, tựa hồ giống nhau như đúc, nhưng mà máy quay quá mơ hồ, bọn họ không thể cứ như vậy mà xác định đó là Lưu Huỳnh Bối.
Người phụ nữ đi vào trong nhà ăn, thoạt nhìn qua không có ý định ngồi ăn, cô ta đợi một lúc, rất nhanh thì có một gã bồi bàn đi ra, còn đưa một món đồ cho cô ta, là gương trang điểm.
Người phụ nữ sau khi lấy được đồ, không có ở lại lâu, lập tức vội vã rời đi.
Từ lúc cô ta tiến vào tới lúc đi ra khỏi cổng, tổng cộng mất hai phút.
Đường Tín rất ít khi lộ ra khuôn mặt nghiêm túc như vậy, anh nhìn chằm chằm màn hình, bỗng nhiên nói rằng: “Cậu có thể nói qua cho tôi một chút về hình dạng của người này không?”
Bồi bàn sửng sốt, có chút khó khăn, nói: “Nhớ cũng không rõ lắm… Tôi lúc đó cũng không quá chú ý tới tướng mạo của cô ta. Cô ấy nói có tới đây ăn và để quên đồ, Tên là Bối gì đó, tôi nhớ không rõ lắm. Nhưng mà thứ kia chắc chắn là của cô ấy. Gương trang điểm cho chút cũ, đã bị mòn rất nhiều, tôi còn tưởng rằng khách sẽ không tới lấy, gương trang điểm mặt sau có khắc một chữ ‘Bối’. Cho nên lúc đó khi cô ta nói tên của mình, tôi liền đem gương trả lại.”
Vụ án đột nhiên trở nên kỳ quặc, nạn nhân sau khi đã chết đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn có người chứng nhận tận mắt.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đem băng ghi hình và vị bồi bàn kia về cục điều tra, để cho bồi bàn làm ghi chép rồi mới cho cậu ta rời đi.
Tạ Kỷ Bạch nhìn ghi chép trầm mặc không nói, những người khác vẫn chưa về, trong phòng làm việc chỉ có ba người Tạ Kỷ Bạch Đường Tín và Trần Diễm Thải.
Trần Diễm Thải nghe xong chuyện này, hình như rất hưng phấn, nói: “Xác chết vùng dậy sao?”
“Chớ nói nhảm.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Trần Diễm Thải le lưỡi một cái, nói: “Đội phó, giọng điệu của cậu sao càng ngày càng giống lão đại rồi, già trước tuổi như vậy là không được.”
“Nói cái gì đó?”
Trần Diễm Thải vừa dứt lời, đã bị Trần Vạn Đình bắt được quả tang, Trần Vạn Đình bước đôi chân dài đi tới, tìm cáo ghế gần nhất ngồi xuống, thoạt nhìn là chạy có chút mệt mỏi.
“Ai nha nha, ” Trần Diễm Thải nịnh nọt cấp tốc rót cho Trần Vạn Đình một chén nước, nói: “Lão đại uống nước!”
Trần Vạn Đình nói: “Vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy Trần Diễm Thải nói cái gì mà xác chết vùng dậy, em cũng phải đóng cửa vào chứ, khiến đội A sát vách nghe được, đủ làm bọn họ cười cả năm.”
Trần Diễm Thải: “…”
“Chuyện gì xảy ra?” Trần Vạn Đình nói.
Trần Diễm Thải lập tức cướp đem việc vừa nghe được nói lại một lần, Trần Vạn Đình lập tức nhíu mi, nói: “Người chết sống lại?”
Trần Diễm Thải nhíu mũi, nói: “Lão đại, câu này với câu xác chết vùng dậy, có khác gì nhau đâu.”
Trần Vạn Đình: “…”
Tạ Kỷ Bạch chỉnh sửa lại một chút ý nghĩ của, nói rằng: “Hiện tại có nhiều loại khả năng. Thứ nhất, thi thể chúng ta tìm được không phải Lưu Huỳnh Bối, thứ hai có người giả mạo Lưu Huỳnh Bối đến lấy lại cái gương, thứ ba, thời gian tử vong có vấn đề.”
Xác chết vùng dậy và sống lại đều không thể nào, như vậy chit còn lại mấy vấn đề như vậy.
Người chết có phải Lưu Huỳnh Bối hay không thì không thể nói được, bởi vì Lưu Huỳnh Bối là cô nhi, cho nên căn bản không thể dùng phương pháp kiểm tra DNA để xác định danh tính của nạn nhân.
Trần Vạn Đình nói: “Trần Diễm Thải, em điều tra xem gần đây có báo án mất tích nào không, mấy thành phố gần đây cũng đều điều tra hết.”
Trần Diễm Thải nói: “Dạ.”
Tạ Kỷ Bạch nhìn về phía Đường Tín, nói: “Đường pháp y, có khả năng, hung thủ gạt chúng ta về thời gian tử vong không?”
Đường Tín xoa xoa mũi, nhíu mày nói rằng: “Thời gian tử vong có khác biệt là có thể, thế nhưng khác biệt thời gian dài như vậy, thật sự là quá kỳ quái. Đội trưởng, tôi xin phép đem thi thể ra kiểm tra lại một lần. Lần trước khám nghiệm thi thể, cũng không có tra ra có nguyên nhân dẫn đến sai lầm gì về thời gian tử vong không.”
Trần Vạn Đình nói: “Đi, cậu đi đi.”
Đường Tín lập tức đứng lên, sau đó xoay người liền đi ra ngoài.
Tạ Kỷ Bạch nói tiếp: “Kỳ thực em nghĩ, có người giả mạo Lưu Huỳnh Bối là có khả năng lớn nhất.”
Trần Vạn Đình gật đầu, nói: “Giả thiết thành lập, có người giả mạo Lưu Huỳnh Bối, cô ta tại sao đột nhiên muốn xuất hiện ở nhà hàng, còn phải lấy lại gương trang điểm? Gương trang điểm đó rất quan trọng?”
“Có lẽ vậy.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Từ băng ghi hình của camera không nhìn ra có gì đặc biệt.”
Trần Vạn Đình tựa ở ghế, khoanh tay thở dài.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Lão đại, anh bên kia thế nào?”
Trần Vạn Đình lắc đầu, nói: “Hoàn toàn không có tiến triển. Tài xế có chứng cớ ngoại phạm đầy đủ, hung thủ thoạt nhìn thật không phải là hắn ta.”
Tạ Kỷ Bạch vừa nghe, lại trầm mặc.
Trần Vạn Đình còn nói: “Tiểu Tần và Tiểu Lưu thế nào?”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Em gọi điện hỏi.”
Lưu Trí Huy và Tần Tục chạy tới trưa, đi tới chỗ ở trước của Lưu Huỳnh Bối, là một phòng cho thuê rất nhỏ, chỉ thuê một phòng, đồ dùng cũng rất đơn giản, không có tìm được cái gì hữu dụng. Trên lịch treo tường, có vẽ một vòng tròn ở mười ba ngày trước, chính là ngày gặp mặt của Lưu Huỳnh Bối và Lâm Nhạc Điềm.
Bọn họ ở trong nhà Lưu Huỳnh Bối, nhận được điện thoại của Tạ Kỷ Bạch. Tạ Kỷ Bạch nói cho bọn họ biết, có người tận mắt thấy Lưu Huỳnh Bối bốn ngày trước xuất hiện, để cho bọn họ ở bên kia tìm chứng cứ.
Lưu Trí Huy sợ hết hồn, nạn nhân đã chết mười ba ngày, làm sao có thể xuất hiện bốn ngày trước được? Lập tức đi hỏi hàng xóm của Lưu Huỳnh Bối.
Hai bên đều là người thuê phòng ở, ở cũng không lâu, tất cả đều không có tiếp xúc gì với Lưu Huỳnh Bối, không quen thuộc với cô ta.
Nhưng mà người sống bên cạnh phòng của Lưu Huỳnh Bối nói, trước nghe thấy Lưu Huỳnh Bối gọi điện, đích thật là nghe được muốn đi nhà hàng đó đó để ăn cơm.
Bởi vì Lưu Huỳnh Bối thoạt nhìn là không có việc làm, hơn nữa quần áo đều rất rẻ mạt, cho nên khi người đó nghe thấy, nghĩ Lưu Huỳnh Bối chắc là chỉ mạnh miệng nói mà thôi.
Người nọ còn nghe được, Lưu Huỳnh Bối và người kia có kế hoạch, ăn cơm xong ngày hôm sau cùng đi leo núi dạo chơi ngoại thành.
Cô vốn cho rằng Lưu Huỳnh Bối gọi cho bạn trai, nhưng mà đối phương hiển nhiên là Lâm Nhạc Điềm, cũng không phải bạn trai nào cả.
Nhưng mà khi cô ấy nhìn thấy Lưu Huỳnh Bối cũng là chuyện nhiều ngày trước, bốn ngày trước thì Lưu Huỳnh Bối tuyệt đối không xuất hiện.
Ngày hôm sau ra ngoại thành chơi?
Lưu Trí Huy và Tần Tục lập tức hồ nghi, Lâm Nhạc Điềm bọn họ đã gặp, căn bản không nhắc tới chuyện dạo chơi ngoại thành, cô ta nói sau khi hẹn gặp thì cũng không gặp lại Lưu Huỳnh Bối. Cái này hiển nhiên có chút vấn đề.
Hai người chạy đến chỗ ở của Lâm Nhạc Điềm, kết quả bên trong không có ai, điện thoại cũng không gọi được, không biết người đi đâu mất. Mắt thấy sắp xế chiều, điện thoại của Lâm Nhạc Điềm từ không người nghe, vậy mà đổi thành tắt máy, càng làm cho họ bối rối.
Trần Vạn Đình nghe thấy Tạ Kỷ Bạch nói hai câu trong điện thoại, nhịn không được hỏi: “Lâm Nhạc Điềm có phải xảy ra chuyện gì không?”
Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, cúp điện thoại, bên kia Lưu Trí Huy và Tần Tục vẫn tiếp tục tìm Lâm Nhạc Điềm.
“Đi ăn cơm?” Trần Vạn Đình gõ bàn một cái, nói.
Tạ Kỷ Bạch ngẩng đầu nhìn liếc nhìn thời gian, đã hơn một giờ, sợ rằng chậm chút nữa, căng tin sẽ chẳng còn lại gì để ăn.
Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: “Em vẫn chưa đói.”
“Cơm là phải ăn, ” Trần Vạn Đình nói: “Anh mang cho cậu lên đây. Không cà rốt không cà chua, đúng không?”
“Cảm ơn lão đại.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Trần Vạn Đình giơ tay lên một cái, đứng lên đi.
Tạ Kỷ Bạch một người ngồi ở trong phòng hội nghị, đối diện là bảng đen dán một đống ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp liên quan tới vụ án, Trần Diễm Thải đã đem hai bức ảnh trên điện thoại Tạ Kỷ Bạch, và câu “Nghi thức bắt đầu” kia, đều in ra, cũng dán lên trên.
Thoạt nhìn, bốn chữ màu đen thật sự quá bắt mắt, khiến những ảnh chụp khác cũng trở nên quỷ dị.
Tạ Kỷ Bạch cúi đầu, đem quyển tiểu thuyết thứ mười một mở ra.
“Cốc cốc ”
Trần Vạn Đình trở về không tính muộn, đội trưởng của bọn họ làm việc vĩnh viễn cấp tốc như thế.
“Lúc anh đi cậu đang ngồi tư thế này, lúc trở về cậu cũng ngồi tư thế này.” Trần Vạn Đình cảm khái nói.
Tạ Kỷ Bạch nhận cặp l*иg đựng cơm, nói cảm ơn.
Trần Vạn Đình ngồi đối diện cậu, mang ra một cái hộp nhỏ tinh xảo như là dâng ra vật quý báu.
Tạ Kỷ Bạch trong lòng nhất thời có một cảm giác vô lực, không cần nhìn đều biết, nhất định là bánh kem của cửa hàng bánh bên cạnh cục điều tra.
Cửa hàng bánh gato kia Tạ Kỷ Bạch chưa đi vào, cậu không phải thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng mà cậu nghe nói ông chủ tiệm bánh họ Tô, hơn hai mươi tuổi, lớn lên rất dễ nhìn, nữ sinh trường đại học bên cạnh rất thích tới mua bánh gato, thuận tiện nhìn anh đẹp trai.
Đương nhiên, thích đi đến không phải chỉ có mấy em nữ sinh, Trần đội trưởng đã tới đó thường xuyên cả tháng nay rồi…
Trần Vạn Đình nói: “Cậu ăn đi, tôi muốn nói chuyện riêng tư với cậu một chút.”
Tạ Kỷ Bạch tò mò ngẩng đầu lên, hỏi: “Lão đại, chuyện gì?”
Trần Vạn Đình ho khan một tiếng, nói: “Tôi sáng sớm hôm nay nghe nói, cậu và Đường pháp y… ở cùng nhà?”
Tạ Kỷ Bạch rất đau đầu về cách dùng từ của Trần Vạn Đình, nói: “Anh ta ở nhờ nhà em.”
Trần Vạn Đình ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu ta không làm gì cậu chứ?”
“Cái gì?” Tạ Kỷ Bạch có chút mê man nhìn anh.
“Không có việc gì không có việc gì.” Trần Vạn Đình nói: “Anh tùy tiện hỏi một chút thôi. Tên tiểu tử Đường Tín kia, thoạt nhìn có chút…”
Tạ Kỷ Bạch rốt cuộc hiểu anh định nói gì, nói: “Lão đại, đó là sinh hoạt cá nhân của Đường pháp y, đâu có quan hệ gì với em. Em đã nói với Đường pháp y rồi, anh ta sẽ không mang đối tượng gặp gỡ về nhà đâu.”
Trần Vạn Đình trầm mặc một trận, trong lòng nghĩ như vậy mà gọi là đối tượng gặp gỡ à? Nói là bạn tình thì đúng hơn.
Trần Vạn Đình khổ não gãi gãi cằm, Tạ Kỷ Bạch là một người công tác cuồng, ý nghĩ thông minh, thể năng cũng không sai, nhưng mà kỹ năng sinh hoạt quá kém, hơn nữa chưa từng yêu đương, cho nên với phương diện này cũng không thông suốt lắm. Trần Vạn Đình nhìn anh mắt mà Đường Tín nhìn Tạ Kỷ Bạch cảm thấy không thích hợp, sợ Đường Tín có suy nghĩ đó lên người Tạ Kỷ Bạch.
Trần Vạn Đình và Tạ Kỷ Bạch trước kia là hàng xóm, hai nhà quan hệ phi thường tốt. Thế nhưng sau bố mẹ Tạ Kỷ Bạch qua đời, không thể không dời đi. Cha mẹ Trần Vạn Đình rất thương cảm cho Tạ Kỷ Bạch, rất quan tâm tới cậu, Trần Vạn Đình cảm thấy giống như một người em trai ruột thịt vậy. Tạ Kỷ Bạch cũng thật khiến người khác cảm thấy thương mến, cho nên Trần Vạn Đình cũng rất quan tâm tới cậu.
Tạ Kỷ Bạch đang ăn cơm, bỗng nhiên nói rằng: “Lão đại, em cũng muốn nói với anh chuyện này.”
“Cái gì?” Trần Vạn Đình đang lật mở tiểu thuyết quyển thứ mười một.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Có thể không mua bánh kem nữa được không?”
Trần Vạn Đình: “…”
Trần Vạn Đình lúng túng gãi đầu.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Mặc dù là ăn thật ngon, thế nhưng em đã ăn cả tháng rồi, cho dù ăn ngon cũng phát ngán.”
Trần Vạn Đình nhếch nhếch miệng, nói: “Đây là bánh gato mới nhất mà Tiểu Tô làm, còn chưa bán, làm riêng cho anh một miếng, để anh thử. Ạch, nếu không, ngày mai đổi thành mua bánh bích quy thế nào? Bánh bích quy mà Tiểu Tô làm rất thơm, khẳng định ăn cũng rất ngon.”
Tạ Kỷ Bạch: “…”
Tạ Kỷ Bạch vùi đầu ăn, quyết định không tiếp tục phản kháng.
Trần Vạn Đình nói: “Anh nói này Tiểu Bạch, cậu phải giúp anh một chút, cậu cũng đâu phải không biết, anh bị dị ứng với bơ, ai biết được Tiểu Tô lại mở hiệu bánh gato cơ chứ, mấy món trong cửa hàng cậu ấy anh đều không ăn được.”
Tạ Kỷ Bạch: “…”
Trần Vạn Đình nói: “Mấy thằng nhóc ngoài kia, bọn họ ăn một tuần đã ngán rồi, cũng không biết là đứa nào lần đầu tiên được ăn thì tranh đoạt muốn sống muốn chết. Tiểu Bạch, ngay cả cậu cũng không ăn, mua rồi có phải rất lãng phí không?”
Tạ Kỷ Bạch: “…”
Nói hồi lâu, Trần Vạn Đình sẽ không nghĩ tới việc không mua bánh nữa!
Trần Vạn Đình rất nhanh thì đi qua trợ giúp Lưu Trí Huy và Tần Tục, hai người bọn họ vẫn không tìm được Lâm Nhạc Điềm.
Tạ Kỷ Bạch ăn xong cơm, nhìn hộp bánh gato trên bàn, cầm lên đi ra ngoài.
Trần Diễm Thải còn đang ngồi trước máy vi tính tra xét, thấy đồ trong tay Tạ Kỷ Bạch, không đợi cậu mở miệng, nói: “Đừng, tôi không ăn nữa đâu, đã béo lên năm cân rồi! Thật nhiều gạo với đậu hũ, tội lỗi tội lỗi. Vừa nãy lúc lão đại đi vào có hỏi qua tôi rồi.”
Tạ Kỷ Bạch: “…”
Trần Diễm Thải mắt lóe sáng lấp lánh quay đầu lại, nói: “Đúng rồi, Đường pháp y chưa ăn bao giờ, không bằng đội phó đưa cái này cho Đường pháp y ăn đi.”
Tạ Kỷ Bạch chớp chớp mắt, thật đúng là mang hộp bánh ra cửa, tới phòng làm việc của Đường pháp y.
Từ sau máy tính khuôn mặt cười trộm của Trần Diễm Thải lộ ra.