Kỳ thực Trần Diễm Thải hiện tại, thật muốn tóm lấy lão đại, lặng lẽ hỏi anh một câu, “Có người nào mua đồ ăn sáng cho anh không?”, nhưng mà lão đại đã bắt đầu nói vào việc chính, cô không làm khác được đành phải đem lòng hiếu kỳ nghẹn lại.
Trần Vạn Đình ngồi xuống, mọi người cũng đều ngồi xuống xung quanh.
Đường Tín mở miệng trước tiên, nói rằng: “Người chết nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều, nhưng mà thi thể hư hại quá nghiêm trọng, về phần được đưa đến như thế nào, hiện tại đã không có biện pháp tra được nữa. Thời gian tử vong, trong khoảng mười ba mười bốn ngày.”
Lưu Trí Huy lập tức nói: “Phiếu taxi từ trong túi của nạn nhân , không phải là từ mười ba ngày trước sao?”
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Dựa theo trong tiểu thuyết miêu tả, cũng có thể là trong khoảng ngày đó, nạn nhân xảy ra chuyện.”
Nhắc tới tài xế xe taxi, Trần Diễm Thải chỉ lắc đầu, nói: “Tôi hôm qua cùng Ngải Đội đi tìm tài xế taxi kia.”
“U?” Trần Vạn Đình nhịn không được kinh ngạc nói: “Chúc mừng em, trúng thưởng rồi.”
Trần Diễm Thải trợn trắng mắt, nói tiếp: “Tài xế taxi kia hơn bốn mươi tuổi, là người bản địa. Lúc chúng tôi đi hỏi hắn ta, hắn ta căn bản không nhớ kỹ người chết. Nhưng mà cũng may người chết có hóa đớn, cho nên có thể tra được bản ghi chép. Thế nhưng…”
Công ty taxi tra được ghi chép ngay lúc đó, người tài xế kia xác thực vào đêm khuya có đưa một người sống, đưa một người phụ nữ tới một quán cà phê ở chợ trung tâm. Trần Diễm Thải còn chạy tới quán cà phê kia tìm chứng cứ, vừa lúc bên ngoài quán cà phê có máy ghi hình, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mà vẫn luôn mở.
Máy ghi hình ghi lại rất rõ ràng, đêm hôm đó, đích xác có xe taxi dừng lại ở đấy, từ bên trong đi ra một người phụ nữ mặc váy trắng, đi giày cao gót, trên vai là một cái túi màu trắng.
Cô ta xuống xe, thế nhưng không tiến vào quán cà phê, mà đi về phía trước, ra khỏi phạm vi máy thu hình, rất nhanh thì biến mất.
Mà xe taxi kia, biển số chính là xe của tài xế kia, chắc là không có sai.
Bởi vì cạnh quán cà phê không xa là sân bay, tài xế đưa người đến thì tới sân bay chờ khách. Buổi tối, sân bay rất nhiều chờ xe, tài xế cả đêm chạy xe, một mực đón khách, căn bản không có thời gian gây án.
Công ti taxi cũng rất phối hợp, đem những gì liên quan tới chiếc xe taxi kia đều đưa cho bọn họ xem, trên xe có cài đặt định vị, có thể thấy những tuyến đường đã đi qua, tài xế cũng không nói dối.
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, trầm tư một hồi, nói: “Có hỏi tài xế kia, người chết bắt xe ở chỗ nào không?”
“Đương nhiên hỏi.” Trần Diễm Thải nói, “Tài xế nói, là từ vùng ngoại ô, chỗ cao tốc không có xe.”
Tài xế ngồi nhớ nửa ngày mới nhớ tới, ngày đó hắn ta có nhận một chuyến, đưa học sinh ra đại học ở ngoại ô, lúc trở lại, tài xế nghĩ buổi tối cũng không kẹt xe, sẽ không đi đường cao tốc, còn có thể tiết kiệm mười đồng phí cao tốc. Hắn ta không nghĩ tới, chạy được một nửa đường, còn có người bắt xe ở chỗ hoang vắng như vậy, muốn đi quán cà phê.
“Sai.” Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên nói: “Người chết lúc đó không bảo muốn đi cục điều tra?”
Trần Diễm Thải nói: “Có, tài xế có nói.”
Trần Diễm Thải lúc đó liền nghĩ đến tình tiết bên trong sách, hỏi tài xế vấn đề giống như vậy. Tài xế suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nhớ tới, còn cười nửa ngày.
Tài xế nói người phụ nữ kia hoảng hoảng loạn loạn, vừa đi lên xe liền nói có người muốn gϊếŧ cô ta, đưa cô ta tới cục điều tra vân vân. Tài xế lúc đó nghe thấy vậy, nghĩ cô ta chắc bị bệnh thần kinh.
Trần Diễm Thải nói: “Tài xế nói, hắn ta lúc đó căn bản không thấy ai đuổi theo người phụ nữ kia, nghĩ người phụ nữ kia bị bệnh thần kinh, còn có chút không muốn chở cô ta, nhưng mà đã lên xe rồi. Lúc lái vào trong thành thị, người phụ nữ kia đột nhiên lại nói muốn một cái quán cà phê. Tài xế không biết quán cà phê kia, vẫn là người phụ nữ ấy chỉ đường cho hắn.”
“Đang trên đường lại đổi thành đi quán cà phê?” Tạ Kỷ Bạch lập lại một lần.
“Đúng.” Trần Diễm Thải nói: “Tài xế nói sau đó hắn ta không có gặp người phụ nữ kia. Ngày thứ hai hắn được nghỉ, về nhà, vợ con hắn đều ở nhà, đều có thể làm chứng cho hắn. Hắn ngủ nửa ngày, buổi chiều cùng vợ đi siêu thị một chuyến, sau đó sẽ không ra cửa.”
Lưu Trí Huy gãi đầu một cái, quay đầu nhìn Tần Tục, Tần Tục đang ngẩn người, cũng không biết có phải là đang suy tư hay không.
Lưu Trí Huy nói: “Vậy người này không phải là hung thủ? Mọi người nói, hung thủ viết quyển tiểu thuyết, có phải cố ý đánh lừa chúng ta không.”
Tạ Kỷ Bạch đang trầm tư, Trần Vạn Đình thở dài, nói: “Nếu như dựa theo tiểu thuyết viết, tài xế có khả năng lớn nhất.”
“Tiểu thuyết mặc dù là hung thủ viết, nhưng mà, ” Đường Tín mở miệng, nói: “Hung thủ không chỉ ghi lại vụ án, hắn là đích xác đang viết một quyển tiểu thuyết. Tiểu thuyết trinh thám suy luận, chủ yếu nhất chính là ‘bên trong lẽ phải, bên ngoài dự đoán’ . Sợ là chúng ta còn không để ý kỹ tới cái gì đó…”
Trần Vạn Đình dùng ngón tay gõ bàn một cái nói, hỏi: “Còn cái cô bạch phú mỹ kia ?”
Lưu Trí Huy mau nói: “Tôi và Tần Tục đi tìm người phụ nữ kia.”
Bạch phú mỹ là bạn thân của Lưu Huỳnh Bối, tên là Lâm Nhạc Điềm.
Lưu Trí Huy nói: “Người chết và Lâm Nhạc Điềm không chỉ là quen biết khi học trung học, khi còn bé còn sống cùng trong một cô nhi viện.”
“Đều là cô nhi?” Trần Diễm Thải có chút giật mình.
Lưu Trí Huy gật đầu, nói: “Nhưng mà Lâm Nhạc Điềm bị nhận nuôi, người nhận nuôi cô ta là một người phụ nữ giàu có, chồng đã chết, vừa không có con cái, đối xử với Lâm Nhạc Điềm tốt vô cùng. Nhưng mà tới lúc Lâm Nhạc Điềm học trung học, nhận người phụ nữ nhận nuôi cô ta mắc bệnh qua đời, liền đem tất cả di sản đều để lại cho Lâm Nhạc Điềm. Lâm Nhạc Điềm học đại học năm hai thì ra nước ngoài, sau đó ở nước ngoài sống vài năm, còn có một bạn trai. Nhưng mà mấy tháng trước, bạn trai cô ta gặp sự cố, đã chết. Cô ta rất đau lòng, không muốn tiếp tục ở lại nước ngoài, cho nên về nước.”
Mọi người nghe xong chuyện của Lâm Nhạc Điềm, không nhịn được nhíu mày.
Trần Diễm Thải kinh ngạc nói: “Ế, cô ta có phải . . . là người bị ám trong truyền thuyết không?”
“Khụ, đừng nói mò.” Trần Vạn Đình nói.
Trần Diễm Thải le lưỡi một cái.
Đường Tín nghĩ, làm một người pháp y có tiền đồ rộng lớn, lại có tinh thần chuyên nghiệp rất cao, trong lúc thảo luận, anh hẳn là biểu hiện chăm chú một chút, nhưng mà luôn bị Tạ Kỷ Bạch đối diện, hấp dẫn ánh mắt không tự chủ được.
Đường Tín vừa nghe mọi người báo cáo, vừa thờ ơ liếc về Tạ Kỷ Bạch đối diện.
Tạ Kỷ Bạch lúc này đang nghiêm túc nghe Lưu Trí Huy nói, vùng xung quanh lông mày hơi nhăn, thoạt nhìn chăm chú lại không mất đi sự ưu nhã, hai tay đan chéo thỉnh thoảng rời ra rồi lại đan vào.
“Khụ!”
Trần Vạn Đình bỗng nhiên trọng trọng ho khan một tiếng, nói: “Đường pháp y có ý kiến gì không?”
Đường Tín quay đầu, liền thấy ánh mắt như nhìn thấu của Trần Vạn Đình. Anh cũng không có gì xấu hổ, suy nghĩ một chút hỏi: “Người chết và Lâm Nhạc Điềm, hai người đó làm sao liên hệ với nhau lần nữa?”
Đường Tín hỏi ra vấn đề này, Tạ Kỷ Bạch trong ánh mắt lóe lên, nói rằng: “Đúng, bọn họ không phải rất lâu chưa liên hệ với nhau sao?”
“Cái này Tiểu Tần Tử lúc ấy có hỏi Lâm Nhạc Điềm.” Lưu Trí Huy nói.
Tần Tục rốt cục đã mở miệng, nói: “Lâm Nhạc Điềm nói lúc cô ta về nước, đến đây ở, bình thường hay đến một nhà hàng ăn cơm, đột nhiên có một ngày gặp Lưu Huỳnh Bối.”
Lưu Trí Huy lập tức gật đầu, nói: “Đúng, Lâm Nhạc Điềm còn nói, là Lưu Huỳnh Bối nhận ra cô ta trước, kêu tên của cô. Cô ta chẳng qua là cảm thấy Lưu Huỳnh Bối nhìn quen mắt, nhưng không nhận ra, nói Lưu Huỳnh Bối biến hóa quá lớn.”
Đích xác, Lưu Huỳnh Bối lúc trước đều để tóc ngắn, lên đại học mới để lại tóc dài, nhưng mà không khiến cô ta trở nên xinh hơn, trái lại càng có vẻ chán chường.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Vậy có hỏi Lâm Nhạc Điềm ngày đó hẹn với Lưu Huỳnh Bối, đã đi những đâu không?”
Ngày Lưu Huỳnh Bối chết, chính là ngày Lâm Nhạc Điềm đi hẹn với cô ta . Theo lý thuyết sau khi đi chơi cùng nhau đã rất khuya, Lưu Huỳnh Bối làm sao sẽ đột nhiên một người ở vùng ngoại ô? Điều này thật sự là quá kì quái.
Còn cái kẻ muốn đuổi cô, muốn gϊếŧ cô ta, rốt cuộc là ai?
Tần Tục ngắn gọn nói: “Lâm Nhạc Điềm nói cô ta nhớ không rõ lắm, chắc là trực tiếp về nhà ngủ.”
Lưu Trí Huy nói tiếp: “Chúng tôi hỏi, có ai ở cùng cô ta không, nhưng không có nhân chứng.”
“Xem ra Lâm Nhạc Điềm này, phải tiếp tục điều tra.” Trần Vạn Đình nói.
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Lão đại, tôi đi đến chỗ Lâm Nhạc Điềm và người chết hẹn gặp.”
“Tôi đi cùng đội phó.” Đường Tín tiếp lời thật thích hợp.
“. . . Được.” Trần Vạn Đình tựa hồ có chút chần chờ, vẫn đồng ý, nói: “Lưu Trí Huy và Tần Tục đi tra xét xem nạn nhân trước khi chết có cùng ai tiếp xúc không, đi một chuyến tới nhà nạn nhân.”
Hai người gật đầu.
“Em đâu? Lão đại, anh lại không cho em ra ngoài à?” Trần Diễm Thải vội vàng hỏi.
Trần Vạn Đình cười nói: “Em là nhân viên văn chức? Thành thật mà ngồi ở chỗ này, nghiên cứu về mấy quyển sách này biết không? Có khi hung thủ lại để lại manh mối gì đó.”
Trần Diễm Thải: “. . .”
Trần Vạn Đình nói: “Tôi lại đi xem công ti taxi. Người chết vì sao sau khi lên xe lại thay đổi, cũng là một việc rất kỳ quái.”
Trần Vạn Đình để xoa dịu tâm linh bị thương của Trần Diễm Thải, bổ sung rằng: “Có phát hiện gì đúng lúc chuyển về cho Trần Diễm Thải ở đây, khiến Trần Diễm Thải lại tiếp tục điều tra.”
Tất cả mọi người đều đã được giao việc, lập tức đều xuất phát, trong phòng làm việc lại trở nên trống rỗng.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín từ trong cục đi ra, Tạ Kỷ Bạch rất tự giác liền ngồi lên ghế phó lái của xe jeep, đem chìa khóa vứt cho Đường Tín, thuần thục thắt dây an toàn, tay phải còn cầm tay vịn ở xe.
Đường Tín sửng sốt, ngồi vào ghế lái, nhưng không thắt dây an toàn, chìa khóa xe cũng không cắm vào.
Anh bỏ chiếc kính viền vàng xuống, xoa xoa mũi, nói: “Đội phó, tôi mới từ nước ngoài về, không có bằng lái xe, không thể lái được.”
Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn anh, có chút ngơ ngác hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Đường Tín nói: “Đội phó không biết lái xe?”
Tạ Kỷ Bạch khuôn mặt căng thẳng, nói: “Không biết.”
Đường Tín: “. . .” Xem ra phải sớm thi bằng lái mới được.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Nếu không, cậu đi làm nhiệm vụ với Lưu Trí Huy, cậu ta và Tần Tục đều biết lái xe.”
Đường Tín có có chút không muốn, vẫn cười ưu nhã, chỉ tay vào chiếc xe jeep đã chạy như bay rời khỏi bãi đỗ xe, nói: “Không kịp rồi.”
Tạ Kỷ Bạch trên mặt lại xuất hiện biểu cảm thoáng đờ đẫn, khiến Đường Tín cảm thấy rất hay ho.
Đường Tín nói: “Nếu không bắt xe đi?”
Tạ Kỷ Bạch từ trong xe đi xuống, cầm chìa khóa nhét trở về túi, suy tư, hay là dẫn theo Trần Diễm Thải đi, dù sao Đường Tín kỳ thực cũng là một văn chức, cũng chắc khác Trần Diễm Thải là bao.
Nhưng mà nghĩ tới Trần Diễm Thải cứ hưng phấn lên là bắt đầu mở máy hát thao thao bất tuyệt, hơn nữa vĩnh viễn không hưng phấn cùng kênh với cậu. . .
Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên có chút nhụt chí.
“Ông” một tiếng.
Điện thoại trong túi của Tạ Kỷ Bạch rung một cái, cậu bình thường đều để ở chế độ rung, tắt âm, để tránh khỏi trong trường hợp không thích hợp điện thoại vang lên.
Tạ Kỷ Bạch lấy ra, trên điện thoại có thông báo tin nhắn, nhưng mà số điện thoại lại có nhiều ký hiệu rất loạn, chắc là tin nhắn rác ảo từ internet.
Tạ Kỷ Bạch chuẩn bị xóa tin nhắn, nhưng mà lơ đãng ấn xuống, lại đem tin nhắn mở ra.
Tin nhắn chỉ có hình ảnh, trên ảnh không có thứ gì, chỉ là một màu xám, trừ cái đó ra cái gì cũng không có.
Tạ Kỷ Bạch tim nhảy loạn, màu sắc này, khiến cậu nhớ tới bìa quyển tiểu thuyết kia.
“Ông ”
Lại một tiếng.
Vẫn là đến từ tin nhắn ảo trên internet, nhưng mà ký hiệu ở trên cùng cái lúc trước khác nhau.
Hình ảnh mở ra, không còn là màu xám tro, mà là một bức ảnh thật máu me.
“Là nạn nhân?”
Đường Tín thấy Tạ Kỷ Bạch mở to hai mắt không thể tin dược, cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, liền thấy ảnh chụp trên điện thoại của cậu.
Trong hình có một xác chết quỳ rạp trên mặt đất, mặc một bộ váy trắng, bên cạnh có một cái túi xách rơi xuống. Trên người thi thể có một lỗ thủng lớn do vật sắc bén tạo thành, máu tươi đầy đất, không thể thấy được địa phương nào còn sạch sẽ.
Thi thể rất hoàn chỉnh, còn chưa bị hư, không giống dáng vẻ mà bọn họ phát hiện.
“Ông ”
Tiếng thứ ba vang lên.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín dường như đồng thời nhíu mày, Tạ Kỷ Bạch lập tức mở tin nhắn, lần này không có hình ảnh chỉ có bốn chữ. . .
—— Nghi thức bắt đầu