Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vụ Án Cuối Cùng

Chương 51: Bốn Cánh Tay Ở Khu Mai Táng 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô gái nhìn thấy ảnh chụp thì vô cùng kích động, nói: “Chính là người này, các anh nhanh đi bắt hắn ta lại, chắc chắn chính là hắn ta gϊếŧ người.”

Đường Tín đứng lên, phất phất tay, để trợ lý đem thi thể đi.

Tạ Kỷ Bạch tiến vào phòng tắm, đã qua nửa tháng, vết máu trên đất sớm đã không còn, cũng không nhìn ra nơi đây đã từng phát sinh vật lộn.

Nhưng mà Tạ Kỷ Bạch nhìn thấy trên bàn nhỏ phía trước gương, một con dao gọt trái cây giá rẻ.

Tạ Kỷ Bạch lập tức chụp ảnh, sau đó đem dao gọt trái cây bỏ vào túi vật chứng.

Đường Tín nói: “Tiểu thư, cô hãy thả lỏng. Người trên tấm ảnh này tên là Hà Phái Hưng, hắn ta đã chết, thi thể được phát hiện vào sáng thứ bảy.”

“Anh… anh nói cái gì?” Cô gái không thể tin trừng to mắt, nói: “Chết, chết… Hắn ta chết rồi?”

Đường Tín gật đầu, nói: “Mà vừa rồi tôi nhìn qua thi thể Khấu Hâm, rất có thể là chết do nhồi máu cơ tim, anh ta hẳn là có bệnh án, đột nhiên bị kí©h thí©ɧ, dẫn đến đột tử.”

“Cái gì?” Cô gái trừng lớn mắt, nói: “Tôi… tôi không biết anh ấy, anh ấy bị bệnh này…”

Chết bất ngờ này chắc hẳn đã bị cái gì đó kí©h thí©ɧ mạnh, Tạ Kỷ Bạch cẩn thận quan sát đến gian phòng này, cậu hoàn toàn không phát hiện có gì đặc biệt, Khấu Hâm nhìn thấy cái gì mới bị kí©h thí©ɧ dẫn đến đột tử?

Cô gái nói rằng mình qua lại với Khấu Hâm hơn nửa năm, quen biết ở quán bar, không phải hiểu rõ nhau lắm. Cô ta chỉ biết Khấu Hâm có xe sang trọng, chỗ ở cũng tốt, rất có tiền là ông chủ lớn. Khấu Hâm mua cho cô ta thật nhiều đồ, ra tay hào phóng, cho nên liền bắt đầu qua lại.

Nói là qua lại, chỉ là một tuần gặp hai ba lần, chính là cùng nhau đi ăn cơm sau đó lên giường. Mỗi lần cô gái đó tới, Khấu Hâm đều sẽ cho cô ta tiền hoặc là mua cho cô ta gì đó, cho nên cô gái còn thật hài lòng.

Cô ta không hiểu biết về Khấu Hâm nhiều, chưa tới công ti Khấu Hâm, càng không biết hắn ta còn có căn bệnh này, bình thường cũng không cảm thấy Khấu Hâm có chỗ nào không đúng.

Mọi người một bộ phận lấy vật chứng, một bộ phận tiếp tục tìm hiểu tình hình.

Khấu Hâm trong nhà còn có hai người làm, một là dì quét dọn vệ sinh, một cái là đầu bếp. Hai người kia đều làm việc ban ngày, tối về nhà.

Hai người cũng không biết nửa tháng trước Hà Phái Hưng tới đây, bọn họ cũng không biết Hà Phái Hưng, đều chưa nghe nói qua người này.

Mà lại theo quan hệ của Hà Phái Hưng và Khấu Hâm, Khấu Hâm không có khả năng cho Hà Phái Hưng chìa khóa cửa, Hà Phái Hưng không biết là vào bằng cách nào.

Tạ Kỷ Bạch bọn họ nhìn qua cửa nhà Hà Phái Hưng, khóa rất phức tạp, loại khóa cửa này muốn nạy ra phá khóa vào là chuyện không thể nào.

Dì quét dọn vệ sinh và đầu bếp đều nói, không phát hiện Khấu tiên sinh có dị thường gì, vẫn luôn rất tốt, trong nhà ban ngày bình thường sẽ không có người tới, ngoại trừ bạn gái Khấu tiên sinh.

Xem ra đánh giá của dì giúp việc về Khấu Hâm cũng không tệ lắm, thời gian Khấu Hâm ở nhà không dài, bên ngoài chỉ có chút vội vàng, còn lại thì không biểu hiện ra cái gì nữa.

Nhưng mà dì giúp việc còn nói, Khấu tiên sinh sinh hoạt quá xa xỉ, không hề tiết kiệm. Lúc dì vừa tới, phát hiện mỗi căn phòng trong căn nhà ba tầng của Khấu tiên sinh đều sáng đèn, giữa ban ngày cũng bật, căn bản không có tác dụng gì, liền thuận tay đều đóng hết lại.

Về sau ngày thứ hai Khấu tiên sinh liền đem mắng dì ấy một trận, nói không cho dì ấy tắt đèn, tất cả đèn đều phải mở ra, bất luận ban ngày hay là ban đêm.

Dì nói: “Ngay cả lầu ba là phòng cho khách không ai ở, Khấu tiên sinh cũng bắt buộc phải mở đèn, không biết là vì sao.”

Lưu Trí Huy nhỏ giọng nói: “Sao giống trẻ con vậy nhỉ? Đứa cháu trai của em ban đêm đi ngủ không cho tắt đèn, tắt đèn liền sợ hãi.”

Tần Tục nhịn cười không được, nói: “Đứa nhỏ là sợ ma, mà người lớn là tự mình sợ mình.”

“A?” Lưu Trí Huy kỳ quái nhìn y.

Tần Tục nói: “Vị Khấu tiên sinh này, chỉ sợ là làm việc trái với lương tâm không dám tắt đèn.”

Tra hỏi kết thúc, lấy chứng cứ cũng kết thúc, mọi người chuẩn bị mang theo đồ về trong cục.

Đường Tín quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Kỷ Bạch đang đứng trong phòng trầm tư, nói: “Tiểu Bạch, chúng ta cần phải đi.”

Tạ Kỷ Bạch phản ứng có chút chậm, cách mấy giây mới đáp, nói: “Tôi biết.”

Cậu nói xong đi đến cạnh Đường Tín, nhưng mà không đi ra khỏi cửa, mà là đứng ở cổng, đưa thay sờ sờ tường.



Đường Tín quay đầu nhìn cậu, nói: “Sao vậy?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Khấu Hâm chết do sợ hãi quá độ? Nhìn dáng vẻ của hắn ta, hẳn là nhìn thấy cái gì, từ trên giường ngã xuống.”

Tạ Kỷ Bạch chỉ vào giường.

Thời điểm Khấu Hâm chết nằm rạp trên mặt đất, tư thế có chút kỳ lạ, trên mặt hắn ta lộ vẻ sợ hãi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Hắn ta trước khi chết, hẳn là thấy là đang nhìn vị trí mặt này tường cạnh cổng này.”

Tường trong phòng ngủ Khấu Hâm màu trắng, rất sạch sẽ, góc tường ngay cả mạng nhện cũng không có.

Đường Tín nghe cậu nói như vậy, liền đi tới bên cạnh cậu, cũng đưa tay sờ sờ mặt tường.

“Đây là… Sáp?” Tạ Kỷ Bạch nhẹ nhàng xoa xoa hai đầu ngón tay.

Cậu cảm giác sau khi sờ mặt tường, đầu ngón tay của mình có chút cảm giác trơn trơn, không biết là cái gì.

Đường Tín nhíu mày, nói: “Cũng không phải, nhưng là tôi rất muốn biết là cái gì.”

Đường Tín nói liền đi tới bên cửa sổ, “Soạt” đem màn cửa tất cả đều kéo lên, sau khi màn cửa nặng nề kéo lên, trong phòng lập tức liền tối, Đường Tín lại đóng cửa, thoáng một cái trong phòng càng tối hơn.

“Đây là…”

Tạ Kỷ Bạch không kịp hỏi Đường Tín làm cái gì vậy, bởi vì cậu nhìn thấy trên bức tướng trắng cạnh cửa, có một con số lớn được viết bằng huỳnh quang.

——27

Đường Tín nói: “Loại chất hỗn hợp này ở nơi có ánh sáng thì là chất không màu, chỉ có trong bóng tối mới phát ra ánh huỳnh quang. Khấu Hâm chỉ sợ là thấy được cái này, cho nên mới chết.”

“27?” Tạ Kỷ Bạch nói: “Đây là ý gì?”

Trên mặt tường màu trắng chỉ có con số 27, cũng không có gì khác, chẳng lẽ Khấu Hâm bị hai con số này dọa cho chết?

Cái này nghe có vẻ khiến cho người ta không thể tin được.

Tạ Kỷ Bạch tranh thủ thời gian lấy ra điện thoại, chụp ảnh chứng cứ trên tường.

Tạ Kỷ Bạch lấy chứng sau đó mở cửa đi ra ngoài, hỏi: “Đêm qua, nơi này có mất điện hay không?”

“Mất điện?”

Bạn gái Khấu Hâm, và dì quét dọn vệ sinh cùng với đầu bếp đều đang ở đó, rất mê mang lắc đầu, bọn họ đêm qua đều không ở đây, cũng không biết.

Lưu Trí Huy chạy đi hỏi một chút người sở hữu bất động sản, vậy mà bị Tạ Kỷ Bạch nói trúng.

Người sở hữu bất động sản nói đêm qua cư xá đột nhiên mất điện, điện lực sửa chữa một lúc, trong nửa giờ khôi phục. Thời gian mất điện không dài, mà lại vừa lúc là hơn nửa đêm, thời gian cụ thể là tầm khoảng hai giờ đến hai giờ bốn mươi, cho nên cũng không có nhận được điện thoại khiếu nại.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Mất điện. Khấu Hâm rất có thể là bởi vì mất điện, cho nên nhìn thấy con số trên tường.”

“Cho, cho nên bị hù chết?” Lưu Trí Huy không dám tin nói.

Tạ Kỷ Bạch gật đầu.

“Khó có thể tin.” Trần Vạn Đình nhịn không được nói.

Tần Tục nói: “Là ai viết con số kia lên tường?”

Tạ Kỷ Bạch lắc đầu.



Có người dùng hỗn hợp đặc biệt viết lên tường nhà Khấu Hâm hai số “27” . Người có thể đi vào phòng ngủ Khấu Hâm còn thật không ít.

Dì dọn vệ sinh, đầu bếp, bạn gái Khấu Hâm, còn có Hà Phái Hưng nửa tháng trước đột nhiên xuất hiện trong nhà Khấu Hâm, mấy người này đều có thể.

Mà Đường Tín nói, loại chất hỗn hợp này thời gian bảo tồn rất dài, trong hoàn cảnh không phải phơi nắng gió, có thể bảo tồn một đến hai năm không phai màu.

Nói như vậy, thời gian lại bị kéo dài, người tình nghi lại trở nên nhiều hơn.

Trong một năm đến hai năm, Khấu Hâm đổi qua bảy người bạn gái, con số này cũng thật kinh người, những người phụ nữ kia đều tiến vào phòng ngủ Khấu Hâm, muốn nói có tình nghi thì ai cũng đều bị nghi ngờ.

Bọn họ thu dọn trở về trong cục, Đường Tín mang người đi khám nghiệm tử thi, Trần Vạn Đình để Trần Diễm Thải điều tra một chút về mạng lưới quan hệ của Khấu Hâm, kết quả là tra được vô số bạn gái của hắn ta.

Trần Diễm Thải nghẹn họng nhìn trân trối, nói: “Tên Khấu Hâm này, dáng dấp cũng không đẹp trai, làm sao nhiều người phụ nữ thích hắn ta như vậy, thật sự là đáng sợ, bạn gái liền bảy cái, còn không tính đối tượng tình một đêm đơn thuần.”

Lưu Trí Huy nghe xong, nhịn không được nói: “Xem ra lần này lượng công việc rất lớn.”

Tạ Kỷ Bạch nhìn xem tư liệu, nhịn không được nhíu mày, nói ra: “Vợ trước của Hà Phái Hưng trong hai năm này cũng có qua lại với Khấu Hâm?”

“Đúng đúng.” Trần Diễm Thải lập tức nói: “Cậu nhìn cậu nhìn, chị tra được, Khấu Hâm có mấy lần trò chuyện với người phụ nữ kia, thỉnh thoảng liền có, cơ hồ không từng đứt đoạn. Hai người kia thật sự là tuyệt, rất đăng đối có hay không?”

Liên quan tới vợ trước Hà Phái Hưng, là một người phụ nữ tên Đỗ Gia Nghiên, bọn họ trước đó đi điều tra, lúc Hà Phái Hưng xảy ra chuyện, cô ta có chứng cứ ngoại phạm, đang uống rượu trong một quán bar với vài người bạn, lúc năm giờ, căn bản còn chưa về nhà.

Mặc dù cô ta có động cơ gϊếŧ người, nhưng là không phải người tình nghi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Bất kể như thế nào, Khấu Hâm người này khẳng định có rất nhiều bí mật, hắn ta có không ít chuyện không muốn để ai biết. Lúc trước hắn ta nói mình thật lâu chưa từng gặp Hà Phái Hưng, nhưng về sau Mục tiểu thư ở lầu dưới lại nói Hà Phái Hưng đến công ti đi tìm hắn ta, hôm nay Khấu Hâm bạn gái cũng nói nửa tháng trước Hà Phái Hưng trộm vào nhà hắn, nói rõ gần nhất hắn ta không chỉ gặp Hà Phái Hưng một lần, hắn ta tại sao muốn nói láo? Điểm này cũng rất quan trọng.”

Lưu Trí Huy nói: “Có phải là lúc ấy Hà Phái Hưng trộm vào nhà Khấu Hâm, viết con số đó lên tường?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Rất có thể, nhưng bây giờ chỉ là phỏng đoán của chúng ta, Hà Phái Hưng đã chết, người trong cuộc duy nhất còn sống là bạn gái Khấu Hâm, nhưng là cô ta cũng không thể chứng minh cái gì, cho nên hiện tại chúng ta không biết gì cả.”

Lưu Trí Huy nhịn không được gãi gãi cái ót, nói: “Cái này khó làm.”

Đường Tín mang theo trợ lý đi khám nghiệm tử thì, trừ cái đó ra, bọn họ còn mang về từ trong nhà Khấu Hâm một con dao gọt trái cây, con dao nhỏ này cũng cần kiểm nghiệm, nó có thể chứng minh xem người lẻn vào nhà Khấu Hâm kia đến cùng có phải Hà Phái Hưng hay không.

Đường Tín kết thúc công việc trong tay, đổi quần áo, sau đó cầm lấy điển thoại để trên bàn, ấn sáng màn hình, đã trễ như vậy rồi, trách không được bên ngoài sắc trời một mảnh đen kịt.

Trên điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đến từ Tạ Kỷ Bạch.

Đường Tín nhịn không được nhíu mày, vừa mở xem tin nhắn vừa đi ra ngoài.

—— Ước chừng mấy giờ kết thúc?

—— Vẫn bận?

—— Đói bụng…

Văn phòng tổ C vẫn sáng đèn, xuyên thấu qua cửa thủy tinh có thể nhìn thấy thân ảnh Tạ Kỷ Bạch, vậy mà đang gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.

Đường Tín có chút không phúc hậu muốn cười, cảm giác giống như là đói tới bất tỉnh luôn.

Đường Tín đẩy cửa đi vào, bước chân rất nhẹ, hắn đi đến bên người Tạ Kỷ Bạch, phát hiện Tạ Kỷ Bạch ngủ còn rất sâu.

Cậu gục xuống bàn, hai tay đệm dưới đầu, hai mắt mấp máy, hô hấp đều đặn, đôi môi hơi mở, trạng thái buông lỏng.

Bờ môi Tạ Kỷ Bạch cũng không phải là rất đỏ, nhưng nhìn rất mềm.

Rất mềm…

Đường Tín nhịn không được liền đưa tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa một cái lên môi Tạ Kỷ Bạch, loại cảm giác này… Chính xác là rất mềm.

Để cho người ta không nhịn được muốn hôn lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »