Đường Tín không nhịn được nói: “Đồ giả…”
Tạ Kỷ Bạch sau khi cúp điện thoại thì yên lặng, tin tức này đúng là để người ta xoắn xuýt.
Đường Tín hỏi: “Vậy quyển sách chúng ta cầm về kia, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Trêu cợt chúng ta, hay là cung cấp manh mối cho chúng ta?”
“Cũng bởi vì không biết, cho nên tôi mới không hiểu.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Đường Tín còn nói: “Cậu còn nhớ rõ lúc Tần An bị bắt đi, có người đưa tới một chiếc USB cho chúng ta không?”
“Đương nhiên.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Đường Tín nói: “Có khả năng là cùng một người hay không?”
Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: “Có khả năng, nhưng không thể xác định. Trên chiếc USB kia chỉ có vân tay của ông chủ Tô, chắc hẳn đã được xử lý trước rồi, người kia không muốn để cho chúng ta biết hắn là ai, thật sự là quá kì quái. Hắn ta mang manh mối tìm Tần An cho chúng ta, lại không muốn lộ diện, không biết là có ý gì.”
Đường Tín nói: “Kỳ thật tôi rất hiếu kì, người kia là làm sao biết Tần An bị nhốt ở đâu.”
Đường Tín nói, điện thoại của hắn cùng lúc vang lên, cúi đầu nhìn lên, lập tức lộ ra vẻ mặt “không ổn” .
Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Sao vậy?”
Đường Tín không lập tức nghe điện thoại, hỏi: “Hôm nay là thứ hai à?”
Tạ Kỷ Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, gật đầu.
Đường Tín thứ năm tuần trước đã xin nghỉ với Trần Vạn Đình, nói thứ hai này đi thi bằng lái, kết quả hai ngày này thật sự là bận bịu, lập tức liền quên luôn chuyện đó.
Tạ Kỷ Bạch nghe Đường Tín nói vài câu với điện thoại, lúc này mới nhớ tới đích thật là có chuyện như vậy.
Tạ Kỷ Bạch có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, cũng có chút tiếc, nếu như Đường Tín có xe, bọn họ cũng không cần mỗi ngày chen chúc trên xe bus…
Đường Tín cúp điện thoại, nói: “Tiểu Bạch, cậu tự trở về cục đi, tôi muốn chạy qua đó thi, vẫn còn chưa kết thúc thi, tôi chạy tới thi xong liền trở lại.”
“Ừ, anh đi đi, Chúc may mắn, hi vọng anh thi một lần là qua.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Đường Tín cười, nói: “Tôi cũng đâu phải chưa từng thi.”
Đường Tín mau chóng rời đi quán cà phê, Tạ Kỷ Bạch lại uống một ngụm sữa bò, cũng quay về cục.
Trần Diễm Thải nhìn thấy Tạ Kỷ Bạch một mình trở về, kỳ quái hỏi: “Đường pháp y đâu?”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Anh ta đi thi bằng lái.”
“À à, ” Trần Diễm Thải nói: “Chị còn đang cảm thấy kỳ quái đâu, làm sao hai người đi ra ngoài lại chỉ có một người trở về, chị còn tưởng rằng hai người các cậu cãi nhau.”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Chị cho bọn em là trẻ con chắc?”
Trần Diễm Thải đem báo cáo đưa cho Tạ Kỷ Bạch, nói: “Báo cáo ở chỗ này, quyển sách kia là đồ dởm, muốn nhìn không?”
Tạ Kỷ Bạch nhanh chóng lướt qua, nói: “Có manh mối khác không?”
Trần Diễm Thải lắc đầu, nói: “Tạm thời không có.”
Qua giờ trưa, mấy người ra ngoài làm nhiệm vụ đều trở về, chỉ thiếu Đường Tín.
Trần Vạn Đình vỗ ót một cái, nói: “Tôi cũng quên mất, Đường pháp y đã xin nghỉ từ hôm thứ năm, hai ngày này thật sự là bận quá. Đúng, ngày mai thứ ba, có bài kiểm tra thường niên, các cô cậu cũng đừng quên.”
Thời điểm bây giờ bận rộn như vậy, buổi sáng ngày mai còn có khảo hạch thường niên, tất cả mọi người cảm thấy quá mức bận rộn, đã sớm quên béng đi vấn đề này.
Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Nói về việc chính đi, lão đại bên anh thế nào?”
Trần Vạn Đình nói: “Không phát hiện mới gì, phía Chương Giang Hạo cũng không có tiến triển.”
Lưu Trí Huy nói: “Chúng em đi một buổi sáng, cũng không tiến triển. Vợ trước của Hà Phái Hưng chính là cái cọp cái ,kêu la còn to hơn cả em.”
Trần Vạn Đình gãi đầu một cái, nói: “Luôn cảm thấy, không tiến lên mà còn thụt lùi lại.”
Bọn họ hiện tại không có tiến triển gì, ngược lại phát hiện cuốn sách bìa xám là đồ dởm, chính xác là đang thụt lùi lại, để cho người ta vô cùng khó chịu.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Trần Diễm Thải, chị có tiếp tục điều tra về viện thu dưỡng kia không?”
Trần Diễm Thải nói: “Chị có tra, nhưng tư liệu không nhiều.”
Tạ Kỷ Bạch nói: “In ra một phần cho em.”
“Được.” Trần Diễm Thải nói.
“Tiểu Bạch, cậu cảm thấy…” Trần Vạn Đình nói.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Em cũng không nói trước được, nhưng so với không có manh mối gì tốt hơn nhiều.”
Chỗ đó là một viện thu dưỡng cũ kỹ, Tạ Kỷ Bạch cho tới bây giờ chưa nghe nói qua. Tư liệu liên quan đến nơi đó không nhiều, không có phát hiện đặc biệt gì.
Tạ Kỷ Bạch nhìn một lần tư liệu, lại liếc mắt nhìn đồng hồ, không biết Đường Tín lúc nào mới có thể trở về, cậu muốn tự mình đi điều tra viện thu dưỡng này một chút.
Tạ Kỷ Bạch nhìn thời gian không còn sớm, liền cầm điện thoại lên gọi cho Đường Tín. Nhưng mà Đường Tín cũng không nghe điện, có lẽ cuộc thì còn chưa có kết thúc.
“Oành” một tiếng.
Trần Vạn Đình vội vã đá tung cửa tiến vào, nói: “Có biến, đi.”
“Sao vậy? Lão đại.” Lưu Trí Huy hỏi.
Trần Vạn Đình vẫy vẫy tay, ra hiệu bọn họ đuổi theo, nói: “Vừa nhận được tin, tên Khấu Hâm kia chết rồi.”
“Cái gì?” Tạ Kỷ Bạch sững sờ, Khấu Hâm chết rồi?
Tần Tục nói: “Đường pháp y còn chưa trở lại.”
Trần Vạn Đình nói: “Tôi đã mượn người bên Ngải đội, chúng ta đi qua trước.”
Khấu Hâm hôm qua còn rất bình thường, hôm nay sao lại chết rồi.
Báo án chính là bạn gái Khấu Hâm, nạn nhân chết trong biệt thự của chính mình.
Bởi vì Khấu Hâm có liên quan đến vụ án của bọn họ, cho nên khi chưa biết rõ nguyên nhân cái chết của Khấu Hâm,vụ án Khấu Hâm cũng giao cho bọn họ.
Đám người vội vội vàng vàng đuổi tới biệt thự của Khấu Hâm, lúc trên đường, rốt cuộc cũng gọi được điện thoại cho Đường pháp y, Tạ Kỷ Bạch lập tức bảo hắn chạy tới.
Biệt thự của Khấu Hâm ở vùng ngoại thành, là một khu biệt thự nhìn không tệ lắm, quản lý cổng rất chặt chẽ, khách tới cần đăng ký và chụp lại giấy tờ chứng minh mới được đi vào.
Bọn họ lái xe cảnh sát vào, dừng ở trước biệt thự Khấu Hâm, sau đó đi vào.
Nhìn Khấu Hâm không phải có tiền bình thường, biệt thự ba tầng vô cùng lớn, trang trí cũng rất xa hoa.
Vừa vào cửa bọn họ liền thấy một người phụ nữ chừng hai mươi, thoạt nhìn như là cái một cô bé sinh viên, đang cầm khăn tay lau nước mắt, đây chính là bạn gái Khấu Hâm, chắc hẳn là bị dọa, bây giờ còn chưa lấy lại tinh thần, khóc nấc lên.
Những cảnh sát tới trước, thấy bọn họ tiến đến, lập tức liền chỉ vào lầu hai, nói: “Người chết trên lầu trong phòng ngủ.”
Mọi người lập tức đi lên lầu, cửa phòng ngủ của nạn nhân còn có thám tử trông coi, giúp bọn họ mở cửa, để bọn họ đi vào.
Thi thể Khấu Hâm ngã trên mặt đất, là nằm sấp, lúc này thi thể đều đã cứng ngắc lại, nhìn qua thời gian chết cũng không lâu.
Tạ Kỷ Bạch không có lập tức đi xem thi thể, chỉ đứng ở cửa ra vào nhanh chóng quét một lần cả phòng.
Tương đối chỉnh tề, không có vết tích bị lục soát, người chết ngã trên mặt đất, thoạt nhìn như là rơi xuống từ trên giường, ga giường có chút lộn xộn.
Vị cảnh sát đến trước báo cáo tình hình với Trần Vạn Đình.
Đầu tiên người báo án là bạn gái Khấu Hâm. Người bạn gái này của Khấu Hâm còn đang học đại học, là sinh viên năm ba, tuổi còn rất trẻ, dáng dấp cũng xinh đẹp.
Bạn gái Khấu Hâm nói, hôm nay cô ta không có lớp, nên đến nhà Khấu Hâm. Cô ta gõ cửa nhưng không có người đáp lại, nghĩ là Khấu Hâm không ở, liền tự mình dùng chìa khoá mở cửa tiến vào, kết quả cô ta phát hiện áo khoác và đồ dùng của Khấu Hâm đều treo trên mắc, tức là không đi ra ngoài.
Cô ta nghĩ Khấu Hâm đang ngủ nướng, liền lên lâu đẩy cửa vào phòng ngủ Khấu Hâm, cửa phòng ngủ khóa, cô ta gõ nửa ngày không có phản ứng, lấy điện thoại gọi cho Khấu Hâm đối phương cũng không nghe, cách cánh cửa cô ta đều có thể rõ ràng nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cuối cùng cô gái tức giận, lúc đầu muốn xoay người rời đi, nhưng mà trong hộp chìa khóa ở cửa chính thấy được chuỗi chìa khoá Khấu Hâm hay dùng, phía trên có rất nhiều chìa khoá nhỏ, chìa khóa phòng sách, phòng ngủ vân vân của Khấu Hâm đều có.
Khấu Hâm về đến nhà đều sẽ đem chìa khóa ném vào trong hộp, để tránh quên tiện tay để ở chỗ khác, ngược lại sẽ mất.
Cô bé đó cầm chìa khoá lại lên lầu, cô trực tiếp dùng chìa khoá mở cửa.
Cửa mở ra, Khấu Hâm lại nằm rạp trên mặt đất, tư thế rất quái dị, cảm giác chuyện không lành, lập tức chạy tới, cô ta lúc đầu muốn đem Khấu Hâm đỡ lên, kết quả là sờ đến thân thể lạnh băng cức ngắc của Khấu Hâm.
Khấu Hâm chết!
Cô gái lúc ấy bị dọa sợ, thét lên chạy đi xuống lầu, xém chút lăn xuống từ trên cầu thang, cánh tay bị lan can cầu thang làm cho trầy da.
Cô ta lập tức dùng điện thoại gọi cho cảnh sát, lúc ấy nói năng thực lộn xộn.
Tần Tục nói: “Cửa sổ trong gian phòng là khóa từ bên trong, không có vết tích bị mở.”
Lưu Trí Huy nói: “Cửa cũng được khóa từ bên trong? Đây chẳng phải gϊếŧ người trong phòng kín?”
“Tôi đến rồi!”
Âm thanh chuyền đến, có người chạy lên thang lầu.
Đường Tín sau khi nhận được điện thoại liền chạy tới, cũng may cách thật gần, đến cũng coi là kịp thời.
Đường Tín sửa sang một chút quần áo, đi tới nhìn thi thể nhíu mày, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra, nói: “Gϊếŧ người trong phòng kín?”
Đường Tín hiển nhiên là nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.
“Tôi biết ai là hung thủ!”
Cô gái sợ hãi kia đột nhiên rất nghiêm túc mở miệng.
Mọi người toàn đều nhìn về cô gái kia, Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Cô biết hung thủ là ai?”
“Đúng!” Nữ hài kiên định gật đầu, nói: “Là một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi, rất cao, bộ dáng… bộ dáng rất phổ thông, hắn ta như thể vừa mới trốn viện tâm thần ra vậy, hắn ta tên là gì nhỉ, tôi quên mất rồi, nhưng tôi khẳng định, chính hắn ta gϊếŧ người! Nửa tháng trước, ước chừng là, tôi cũng quên cụ thể là lúc nào…”
Cô gái bởi vì sợ, nói chuyện vẫn không mạch lạc, cô ta xem ra rất kích động.
Cô ta nói ước chừng nửa tháng trước, đêm hôm đó cô đi quán bar với Khấu Hâm, sau đó uống có chút say liền trở về. Bọn họ trở về vào tầm một giờ sáng, hai người dùng chìa khoá mở cửa, sau đó liền đi thang máy lên lầu hai.
Khấu Hâm để cô gái đi tắm rửa trước, mình đi phòng bếp lấy nước uống.
Cô gái lung la lung lay tiến vào gian phòng Khấu Hâm, sau đó đem quần áo cởi ra ném lên giường, liền tiến vào phòng tắm.
Cô nào nghĩ tới, cô ta vừa mới tiến vào phòng tắm, còn chưa kịp đóng cửa, chợt thấy một bóng người cạnh cửa.
Cô gái nói: “Lúc ấy tôi bị hù chết, cũng may đèn trong nhà Khấu Hâm cho tới bây giờ cũng sẽ không tắt đi, khi đó đèn phòng tắm cũng rất sáng, không phải tối mờ mờ, nếu không càng dọa người.”
Có người trốn ở phía sau cửa phòng tắm, một người đàn ông, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trong tay hắn ta còn cầm một con dao gọt trái cây!
Cô gái nói: “Tôi còn tưởng là yêu râu xanh, thế nhưng không nghĩ tới hắn ta cầm một con dao gọt trái cây, tôi lúc ấy rượu cũng tỉnh phân nửa, dọa đến lớn tiếng thét.”
Người đàn ông kia nhào tới che miệng của cô ta, kêu cô ta im miệng.
Cô gái thật sự là luống cuống, mà cô phát hiện người đàn ông kia không hề giống cướp, giống như là trộm, rất sợ người khác phát hiện mình, hắn ta giơ dao gọt trái cây, nhưng lại không dám hướng dao về phía trước.
Cô gái quẫy đạp lung tung, gạt ngã người đàn ông kia, con dao gọt trái cây kia còn đâm vào người hắn ta, chảy máu.
Cô gái nói: “Lúc sau tôi ra ngoài, vừa vặn gặp được Khấu Hâm vội vàng chạy tới.”
Người đàn ông kia cũng chạy ra khỏi phòng ngủ, chạm mặt với Khấu Hâm.
Người đàn ông lấy tay che miệng vết thương của mình chạy đến, dao gọt trái cây không trong tay, hẳn là vội vàng quên nhặt. Hắn ta nhìn thấy Khấu Hâm vô cùng sợ hãi, căn bản không dám lên trước. Khấu Hâm nhìn thấy người đàn ông kia, rất phẫn nộ, giống như biết hắn ta, mắng to người đàn ông kia, sau đó giơ điện thoại lên muốn báo cảnh sát.
Người đàn ông kia giật nảy mình, lập tức chạy trốn mất.
Cô gái nói: “Về sau Khấu Hâm cũng không có báo cảnh sát, cũng không nhắc lại chuyện này. Nhưng là người đàn ông kia trước khi đi, miệng còn lẩm bẩm muốn gϊếŧ chết Khấu Hâm, tôi cảm thấy khẳng định là hắn ta, khẳng định là hắn ta, ngoại trừ hắn ta không thể là ai khác.”
Tạ Kỷ Bạch lấy điện thoại, mở một tấm ảnh chụp, hỏi: “Là người nào à?”
“Đúng đúng! Chính là hắn ta!” Cô gái trừng to mắt, chỉ vào ảnh chụp, kêu to