Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vụ Án Cuối Cùng

Chương 49: Bốn Cánh Tay Ở Khu Mai Táng 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Tín hiện tại muốn soi gương, muốn nhìn xem biểu cảm trên mặt mình hiện giờ như thế nào.

Hắn không nhịn được nói: “Tôi trong lòng cậu, dung tục… như vậy?”

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, không nói gì.

Đường Tín luôn cảm thấy đáp án không cần nói ra cũng biết.

Đường Tín hít sâu một hơi, còn chuẩn bị nói tiếp cái gì, nhưng lại thôi, cầm điện thoại ra, nói: “Tôi đầu hàng, tôi gọi điện thoại.”

Mục Sơ Tình nhận được điện thoại của Đường Tín, quả thật mừng rỡ, nói: “Đường tiên sinh?”

Đường Tín nói: “Mục tiểu thư, xin hỏi hôm nay cô có lúc nào rảnh không?”

Trong giọng nói của Mục Sơ Tình mang theo hưng phấn, nói: “Tôi lúc nào cũng có thời gian, Đường tiên sinh muốn… muốn hẹn gặp tôi sao? Hiện tại thế nào? Tôi hiện tại vừa lúc có thời gian, tôi đi tìm Đường tiên sinh nhé.”

“Không cần không cần, ” Đường Tín nói: “Tôi đã ở cạnh công ty cô, để tôi qua tìm cô.”

“Thật sao?” Mục Sơ Tình nói: “Vậy thì tốt rồi, để tôi nói với quầy tiếp khách, Đường tiên sinh có thể trực tiếp tiến vào.”

Đường Tín cảm thấy giọng điệu của Mục Sơ Tình quả hưng phấn, ho khan một tiếng, nói: “A đúng, Mục tiểu thư, kỳ thật hôm nay tôi tới tìm cô, là muốn tìm hiểu rõ một chút tình hình, cũng không phải là vì việc tư.”

Mục Sơ Tình sững sờ, sự hưng phấn của cô nàng bị dập tắt, lập tức trở nên mất mát, nhưng sau vài giây đồng hồ, cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Mặc kệ là chuyện gì, tôi đều hoan nghênh Đường tiên sinh tới, đây là vinh hạnh của tôi.”

“Vậy cảm ơn cô.” Đường Tín nói xong liền dập máy.

Tạ Kỷ Bạch mặc dù không cố ý muốn nghe lến, nhưng cậu đứng bên người Đường Tín, Mục Sơ Tình rất kích động, giọng nói từ trong điện thoại truyền ra, Tạ Kỷ Bạch nghe được rất rõ ràng.

Tạ Kỷ Bạch nhịn không được nói đùa: “Đường pháp y mị lực bắn ra bốn phía.”

Đường Tín nói: “Là mị lực của tiền bạc bắn ra bốn phía. Nếu như tôi chỉ là một cái pháp y, cũng không phải là thiếu đông gia của Đường thị, chỉ sợ cho dù mị lực bắn ra bốn phía, Mục tiểu thư cũng sẽ không liếc tôi một cái.”

Tạ Kỷ Bạch chớp mắt mấy cái, nói: “A, đó chỉ có thể nói rõ Mục tiểu thư là một người có đầu óc thanh tỉnh mà thôi.”

Đường Tín: “. . .”

Đường Tín nói: “Tôi phát hiện gần nhất Tiểu Bạch cậu càng ngày càng biết nói chuyện cười.”

Hai người tiến vào cao ốc, rất nhanh chóng được tiếp tân dẫn tới cửa phòng làm việc của Mục Sơ Tình.

Nhìn Mục Sơ Tình đích thật là người phụ nữ có sự nghiệp thành công, văn phòng rất lớn rất xa hoa, cửa thủy tinh đánh bóng sáng loáng, nhìn rất có phong cách.

Trong văn phòng Mục Sơ Tình cũng không chỉ có một mình cô, còn có một người khác. Cách cửa thủy tinh không nhìn rõ lắm người kia là ai, hẳn là một người đàn ông, đang nói chuyện với Mục Sơ Tình.

Bọn họ còn không có gõ cửa đi vào, ngược lại Mục Sơ Tình và người đàn ông kia mở cửa đi ra.

Người đàn ông kia lại là một “người quen.”

Tào Long Duy.

Mục Sơ Tình mở cửa, đang nói: “Về hợp đồng kia cuối tuần chúng ta bàn bạc tiếp.”

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín nhìn đến Tào Long Duy có chút kinh ngạc, bởi vì lúc trước vụ án búp bê thiên sứ, bọn họ gặp qua Tào Long Duy, một kẻ con ông cháu cha, bộ dáng rất có tiền. Lúc ấy cậu ta còn bị cho thành kẻ tình nghi, nhưng mà hung thủ cũng không phải là hắn.

Tào Long Duy nhìn thấy bọn họ cũng có chút kinh ngạc, nói: “Hai vị thám tử làm sao tới nơi này?”



Mục Sơ Tình không nghĩ tới bọn họ quen biết, tranh thủ thời gian giới thiệu: “Vị này là Tào tiên sinh, công ty trên lầu do Khấu tiên sinh quản lý là lệ thuộc vào Tào tiên sinh.”

“Trùng hợp như vậy.” Đường Tín nhịn không được nói.

Hóa ra công ty Khấu Hâm làm, lại là một công ty con của Tào Long Duy. Mà Tào Long Duy cũng không nghĩ tới, pháp y Đường Tín lại là thiếu đông gia của Đường thị.

Nhưng mà Tào Long Duy hiển nhiên không hững thú với Đường Tín, mặc dù Đường thị đại danh đỉnh đỉnh, nhà cậu ta và Đường thị không có qua lại, các hạng mục công việc cũng hoàn toàn không có hợp tác.

Hiển nhiên, Tào Long Duy hứng thú với Tạ Kỷ Bạch hơn một chút, bởi vì Tạ Kỷ Bạch bộ dạng đẹp mắt.

Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín đến điều tra Khấu Hâm, không nghĩ tới Tào Long Duy là boss của Khấu Hâm, như vậy tìm hiểu tình hình ở Tào Long Duy, hiển nhiên cũng rất cần thiết.

Tào Long Duy nghe xong, rất tình nguyện nói: “Thời gian của tôi còn nhiều, nếu như thám tử Tạ muốn tìm hiểu gì, chúng ta có thể đơn độc nói chuyện, đi quán cà phê dưới lầu thế nào? Nếu như thám tử Tạ thích uống rượu, chúng ta có thể đi quán bar bên cạnh từ từ nói chuyện.”

“Tào tiên sinh có thời gian là tốt rồi.”

Tạ Kỷ Bạch còn chưa mở miệng, Đường Tín đã híp mắt mở miệng, cười phong độ khéo léo, nói: “Vì tiết kiệm thời gian, Tiểu Bạch cậu đi hỏi Mục tiểu thư, tôi đi nói chuyện với Tào tiên sinh một chút.”

Đường Tín nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Giữa trưa chúng ta tụ hợp ở quán cà phê dưới lầu.”

Tạ Kỷ Bạch cũng nhìn thoáng qua đồng hồ, gật đầu nói: “Được.”

Tào Long Duy lập tức trợn tròn mắt, hắn nhìn bộ dáng Tạ Kỷ Bạch đẹp mắt, muốn cua Tạ Kỷ Bạch, cho nên mới nói như vậy, nào nghĩ tới để Đường Tín tranh thủ cơ hội.

Mục Sơ Tình mặc dù là muốn đơn độc trò chuyện với Đường Tín, nhưng là nghe giọng điệu Đường Tín, chỉ sợ mình không nên nhiều lời, liền thoải mái đồng ý, mời Tạ Kỷ Bạch tiến vào văn phòng.

“Lạch cạch ”

Cửa ban công đóng lại, ngoài cửa chỉ còn lại Tào Long Duy và Đường Tín.

Tào Long Duy vẻ mặt ảo não.

Đường Tín khẩu Phật tâm xà cười cười, nói: “Tào tiên sinh muốn đi quán cà phê nói chuyện hay là tới quán bar nói chuyện?”

Tào Long Duy rất khó chịu quyết định cùng đứng ở hành lang phòng nghỉ nói chuyện với Đường Tín.

Đường Tín cũng không thèm để ý, trong phòng nghỉ thuận tay rót cho mình một ly cà phê.

Tào Long Duy vô cùng khinh thường, nói: “Không nghĩ tới thiếu đông gia của Đường thị thích cà phê có bộ dáng như vậy?”

Đường Tín cười, nói: “Tôi thích những thứ mà tự mình làm được, không phải là thứ mà chú của mình làm nên.”

Tào Long Duy sắc mặt tái xanh, Đường Tín hiển nhiên là tại mỉa mai hắn là cái đồ con ông cháu cha, mặc dù có tiền, nhưng là tiền đều là do cha hắn làm.

Tào Long Duy sắc mặt khó xem, nói: “Có cái gì muốn hỏi hỏi mau, tôi thời gian gấp gáp.”

Đường Tín nói: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng.”

“Án mạng?” Tào Long Duy mí mắt giật mạnh, nói: “Tại sao lại là án mạng? Bên cạnh tôi sao chỗ nào cũng có án mạng vậy? Tôi có phải nên đi đốt nhang cầu khấn chút không?”

Đường Tín nhíu mày, nói: “Chuyện này khả năng có liên quán tới Khấu Hâm tiên sinh ở công ty cậu, chỉ là một khả năng, cho nên tôi muốn tìm hiểu chút tình huống chỗ Tào tiên sinh.”

Công ty Khấu Hâm mặc dù là dưới chướng Tào Long Duy, nhưng công ty có chút nhỏ, Tào Long Duy thật đúng là không chú ý tới, Đường Tín hỏi mấy vấn đề, Tào Long Duy tất cả đều không biết.



Tào Long Duy chỉ là có chút ấn tượng với Khấu Hâm, cả người và mặt đều không phải thượng đẳng.

Đường Tín ngồi ở quán cà phê dưới lầu một giờ, mới nhìn đến Tạ Kỷ Bạch vội vã đi tới.

Đường Tín gọi cho cậu một ly sữa bò, vẫn ấm áp, Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống uống một ngụm, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nói: “Vì sao luôn gọi cho tôi sữa bò?”

Tạ Kỷ Bạch kỳ thật không rõ, Đường Tín vì sao chấp nhất với sữa bò như vậy, hắn luôn thích mỗi bữa sáng chuẩn bị cho mình một ly sữa bò, ban đêm cũng chuẩn bị một ly, nghe nói có thể giúp ngủ ngon.

Đường Tín cười cười, nói: “Tôi cho là cậu thích sữa bò, trắng thanh thuần, rất xứng với cậu.”

Đường Tín thuận tay cầm menu, hỏi: “Vậy cậu thích gì? Nước dưa hấu? Nước lựu? Nước ép cà rốt?”

Tạ Kỷ Bạch: “…”

Tạ Kỷ Bạch cảm thấy Đường Tín khẳng định là cố ý, hắn đã sớm biết mình ghét những thứ màu đó, chớ nói chi là mọt ly dung dịch màu đỏ… Suy nghĩ một chút cậu liền muốn nôn.

Tạ Kỷ Bạch uống một ngụm sữa bò an ủi, nói: “Anh nói chuyện với Tào tiên sinh nói chuyện với nhau không thoải mái?”

Đường Tín bỏ menu trong tay, nói: “Hoàn toàn chính xác không vui vẻ lắm.”

“A, tôi đã nhìn ra.” Tạ Kỷ Bạch nói.

“Vậy còn cậu, có thu hoạch gì sao?” Đường Tín hỏi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Mục tiểu thư nói, cô ấy đã từng nhìn thấy Hà Phái Hưng đến tìm Khấu Hâm.”

Đường Tín nhíu mày.

Mục Sơ Tình cũng không nhận ra Hà Phái Hưng, dù sao cô và Hà Phái Hưng không có tiếp xúc. Nhưng mà cô này có trí nhớ rất tốt, nhất là về tên họ và phân biệt mặt mũi đều rất mạnh.

Tạ Kỷ Bạch cho Mục Sơ Tình nhìn ảnh chụp Hà Phái Hưng, Mục Sơ Tình rất nhanh liền nói cô gặp qua người này, mới trước đây không lâu, người này tới tìm Khấu Hâm.

Ngày đó Mục Sơ Tình đi tới chỗ Khấu Hâm bàn bạc sửa đổi hợp đồng, trước khi vào cửa liền nhìn thấy người đàn ông này vẫn đứng ở chỗ thang máy lưỡng lự, cũng không biết đang làm gì.

Đợi cô bàn bạc xong việc đi ra, người kia vẫn ở đó, còn đang lưỡng lự chần chừ.

Mục Sơ Tình cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cô không thích xen vào việc của người khác, chuẩn bị đi thang máy xuống lầu. Lúc cô đi tới thang máy, người đàn ông kia rốt cục đi tới chỗ lễ tân, nói tên của mình, nói muốn gặp Khấu Hâm.

Mục Sơ Tình rất khẳng định nói cho Tạ Kỷ Bạch, người đàn ông kia tên là Hà Phái Hưng.

Nhưng Khấu Hâm không gặp hắn, ngược lại là gọi bảo vệ, đem Hà Phái Hưng đuổi đi.

Hà Phái Hưng cảm xúc kích động lên, hô to muốn gặp Khấu Hâm.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Mục Sơ Tình nói, lúc Hà Phái Hưng bị những tên bảo vệ kia ném ra hành lang, cảm xúc càng ngày càng kích động, hô hào Khấu Hâm là tên lừa đảo, nói muốn gϊếŧ hắn.”

Mục Sơ Tình lúc ấy giật nảy mình, Hà Phái Hưng hét khản cổ, con mắt cũng trợn đến đỏ bừng, giống như là bị điên. Thang máy rất nhanh liền tới, nhanh nhanh liền vào thang máy rời đi, sợ người kia nổi điên sẽ vạ lây tới mình.

Đường Tín nói: “Khấu Hâm thật là có xung đột với Hà Phái Hưng, ngày đó Hà Phái Hưng vì sao đi tìm Khấu Hâm?”

“Chờ một chút, điện thoại Trần Diễm Thải.” Tạ Kỷ Bạch giơ lên điện thoại.

Trần Diễm Thải gọi tới, nói cho bọn họ có một tin tức đã có kết luận, mặc dù mọi người đã có chuẩn bị.

Quyển sách bìa xám tro mà bọn họ cầm tới, là đồ giả.
« Chương TrướcChương Tiếp »