- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vụ Án Cuối Cùng
- Chương 46: Bốn Cánh Tay Ở Khu Mai Táng 7
Vụ Án Cuối Cùng
Chương 46: Bốn Cánh Tay Ở Khu Mai Táng 7
Là một căn phòng cũ nát, hơn nữa tối mờ mịt, thoạt nhìn thật giống nhà ma.
Đường Tín nhíu mày, nói: “Phòng bệnh của bệnh viện?”
“Không biết.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Thoạt nhìn có chút giống phòng bện cũ kỹ của bệnh viện, tường màu xám trắng bong tróc rất nghiêm trọng, gian phòng nhỏ hẹp lại chật ních, thế nhưng bên trong chỉ có hai thứ là giường và tủ đầu giường, ngay cả cái ghế cũng không có.
Nhìn kỹ, cửa phòng mở, có thể thấy hàng lang mơ hồ, mặt tường phía ngoài là một loại tường hai màu trên dưới rất xưa cũ. Nhìn qua một cái, thì thật giống như là bệnh viện.
Bé trai lúc này mới mở miệng, nói rằng: “Có người bảo cháu mang quyển sách này đến xung quanh đây.”
“Là ai?” Tạ Kỷ Bạch lập tức hỏi.
Thằng nhóc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng ở trong đám người không tìm được người kia, nó lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ.”
Bên trong quyển sách bìa xám tro ngoài kẹp một tấm hình, còn lại cũng chỉ có một hàng chữ.
—— Hèn yếu chính là tự mình đi vào địa ngục.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đem thằng bé đưa về cục điều tra.
Mọi người còn chưa có trở về, chỉ có một mình Trần Diễm Thải, thấy Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín dẫn một đứa bé trai đi tới, thiếu chút nữa bị sặc ngụm nước mà mình vừa uống.
Trần Diễm Thải trợn to hai mắt, nói: “Hai người các cậu xảy ra chuyện gì thế, đi ra ngoài một chuyến liền có con trai.”
“Đừng nói lung tung.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Đứa bé này hình như đi lạc.”
Đứa bé không nói được nhà mình ở chỗ nào, trên người cũng không có điện thoại hay gì cả, hỏi nó nó chỉ lắc đầu. Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín vốn có dự định mang đứa bé đừng chờ ở đó một lát, nhưng mà đợi hơn một giờ, căn bản không có người đến tìm đứa bé này.
Cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là mang theo đứa bé về.
Trần Diễm Thải đi tới, ngồi xổm trước mắt đứa bé, nói: “Anh bạn nhỏ, nói cho chị, nhà em ở chỗ nào, em tên là gì, em có nhớ số điện thoại nhà mình không?”
Đường Tín nói: “Những câu này chúng tôi đều hỏi rồi.”
Đứa bé chậm rãi lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ.”
“Ặc…” Trần Diễm Thải nhịn không được nói: “Trả lời cũng quá mức qua loa, chí ít nói cho chị biết em tên là gì, chẳng lẽ em cái này cũng quên.”
“Không nhớ rõ…” Cậu bé chậm rãi lắc đầu, nói: “Bọn họ gọi em thằng ngốc.”
“Hả?” Trần Diễm Thải sửng sốt, mí mắt giật mạnh, lẩm bẩm nói: “Tôi xem xem có thông báo mất tích hay không.”
Trần Diễm Thải đứng lên, thấy quyển sách trong tay Tạ Kỷ Bạch, nói: “Tiểu Bạch, tại sao lại thêm một quyển?”
Tạ Kỷ Bạch đem mọi chuyện kể cho cô nghe, Trần Diễm Thải miệng đều ngoác đến mang tai.
Đường Tín nói: “Sợ rằng người kia biết chúng ta muốn đi tìm Khấu Hâm điều tra, cho nên cố ý để đứa bé này cầm quyển sách tới đó đợi chúng ta.”
Chỉ tiếc, bọn họ hỏi đứa nhỏ bộ dáng của người đứa sách cho nó thế nào, nó lại không thể miêu tả được.
Tạ Kỷ Bạch lấy giấy bút, sau đó vẫy vẫy tay với đứa bé, nói: “Tới đây, tới, tới chỗ chú nè.”
Đứa bé ngoan ngoãn đi tới, sau đó ngồi xuống cạnh Tạ Kỷ Bạch.
Tạ Kỷ Bạch đem giấy bút đưa cho nó, nói: “Cháu có thể vẽ vẽ, bộ dáng người đã đưa sách cho cháu không?”
Đứa bé trai cầm bút kên, cúi đầu chơi một lúc, sau đó lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tạ Kỷ Bạch, không trả lời chỉ gật đầu.
“A, vẫn là Tiểu Bạch có biện pháp.” Trần Diễm Thải nhịn không được cảm thán.
Đường Tín đứng ở một bên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã là xế chiều, tiếp qua vài tiếng là đến giờ tan sở, bọn họ ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Đường Tín lúc này thật là có chút đói bụng anh hiện tại chỉ hy vọng ngày hôm nay có thể đúng giờ tan làm, sau đó tới siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu, về nhà mở điều hòa ăn lẩu.
Đứa bé cầm bút, vừa mới bắt đầu cũng không vẽ, chỉ là dùng bút máy chọc chọc trên giấy, cũng không biết đang làm gì. Tạ Kỷ Bạch không giục nó, mở máy vi tính của mình , ngồi ở bên cạnh xem tư liệu.
Qua hơn nửa canh giờ, đứa bé bỗng nhiên nói: “Có người nhìn chằm chằm vào cháu, cháu vẽ không được.”
Tạ Kỷ Bạch lập tức quay đầu, nhìn về phía Trần Diễm Thải.
Trần Diễm Thải mở to hai mắt, nói: “Không phải chị. Nhất định là Đường pháp y!”
Đường Tín đang khuấy ly cà phê, đều không quay đầu lại, chỉ là hơi nâng lên cái ly.
“Xoẹt xoẹt ”
Đứa bé cuối cùng cũng không chọc chọc đầu bút máy nữa, trên giấy phát sinh tiếng “xoẹt xoẹt” , nó bắt đầu vẽ. Âm thanh kia giường như có tiết tấu, không nhanh cũng không chậm, nhưng làm cho người nghe rất thoải mái.
“Cháu vẽ xong rồi.” Đứa bé rất nhanh nói.
Đường Tín và Trần Diễm Thải nghe được âm thanh đều tới xem, trên tờ giấy trắng vẽ một người…
Trần Diễm Thải: “…”
“Quá trừu tượng, đây là cái gì?” Trần Diễm Thải nhịn không được nhỏ giọng nói.
Đường Tín lắc đầu.
Tạ Kỷ Bạch đem tờ giấy cầm lên, nói thật ra cậu cũng không hiểu…
Trần Diễm Thải còn nói: “Đây là mũi người sao, như là diều hâu ấy, cũng quá khoa trương.”
“Không phải diều hâu.” Tiểu nam hài bỗng nhiên nói: “Là cái này.”
Nó đưa tay chỉ một vật trên bàn Tạ Kỷ Bạch.
Vật kia để ở trong túi vật chứng, là một chiếc kim cài áo hình quạ xám, là thứ người kia đưa tới.
Đứa bé chỉ vào cái kim cài, nói: “Là con quạ.”
Âm thanh của đứa bé mềm nhẹ, nhưng mà nói xong ba chữ này, tất cả mọi người cảm giác được sau lưng lạnh ngắt.
Đường Tín vẫy vẫy tay với Tạ Kỷ Bạch.
Tạ Kỷ Bạch đứng lên, đi tới, hai người đi vào phòng hội nghĩ, đóng cửa.
Đường Tín nói: “Có thể lúc đó người kia, mang theo một cái kim cài áo.”
“Có khả năng.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Ý của đứa bé kia, có thể cũng không phải người kia bộ dáng giống con quạ, mà là nó lúc đó thấy được con quạ, hơn nữa ấn tượng vô cùng sâu săc, cho nên mới đem mặt người kia vẽ thành con quạ.
Đường Tín còn nói: “Còn có… Tiểu Bạch, tôi kiến nghị cậu nên đem đứa bé này đi kiểm tra chút.”
“Kiểm tra cái gì?” Tạ Kỷ Bạch hỏi.
Đường Tín nói: “Cậu cũng để ý thấy, tinh thần của nó có chút khác thường.”
Tạ Kỷ Bạch trầm mặc một hồi, nói: “… Tôi đã biết.”
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đi tới, Trần Diễm Thải còn đang suy nghĩ về bức tranh. Mà đứa bé kia, đang nhìn về phía cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa hông.
Đứa bé thấy Tạ Kỷ Bạch trở về, chỉ vào cửa sổ, nói: “Nơi đó có người.”
Trần Diễm Thải ngồi bên cạnh đứa bé giật mình một cái, nhịn không được chà xát cánh tay, nói: “Em đừng làm chị sợ.”
Cửa hông của phòng làm việc bọn họ là khóa, có thể thông hướng lên thang lầu bên trên, cho tới bây giờ đều không sửa dụng. Mọi người đều là đi bằng thang máy hoặc thang bộ bên cạnh thang máy.
Nơi nào làm sao có thể có người?
Tạ Kỷ Bạch đi tới, nói: “Tới đây, đi với chú được không, chú dẫn cháu tới một chỗ này.”
Đứa bé nhìn vào đôi mắt anh, gật đầu.
Trần Diễm Thải vừa chà xát cánh tay, vừa nhìn Tạ Kỷ Bạch đem đứa nhỏ đi ra ngoài, hỏi: “Bọn họ đi đâu thế?”
Đường Tín nói: “Chỉ là làm làm kiểm tra theo thông lệ thôi.”
Đường Tín nói xong cũng đi theo.
Bọn họ mang theo đứa bé kia xuống tầng năm, tầng này thường dùng để kiểm tra, các loại máy móc vô cùng đầy đủ.
Bọn họ đi tới, liền thấy mấy người mặc áo khoác dài trắng đang vô cùng bận rộn.
Hai người gõ cửa, mang theo đứa bé trai đi vào.
Đứa bé nắm lấy tay Tạ Kỷ Bạch, nó thoạt nhìn có chút lo lắng, ngửa đầu nhìn Tạ Kỷ Bạch, nói: “Đây là chỗ nào?”
“Đừng lo lắng.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Đứa bé nắm chặt lấy tay Tạ Kỷ Bạch, nó cũng không càng đi về phía trước, ngửa đầu nhìn cậu, nói: “Cháu rất sợ… chú cũng nghĩ là cháu bị bệnh sao? Bọn họ vẫn luôn nói như vậy.”
Tạ Kỷ Bạch nhìn đứa bé viền mắt đỏ hoe, bỗng nhiên trái tim có chút khó chịu.
Báo cáo kiểm tra biểu hiện, đứa bé có bệnh tâm thần, cũng may chưa tính là rất nghiêm trọng, nhưng tâm tình của nó không ổn định, hơn nữa thường xuyên gặp phải huyễn thính và ảo giác.
Trần Diễm Thải nói: “Vậy là tốt rồi. Người kia thực sự là quá vô sỉ, hắn nhất định là biết, cho nên mới để đứa bé này đưa sách cho chúng ta. Cho dù đứa bé này có miêu tả được bộ dáng của hắn, cũng không có ích lợi gì.”
Đúng là như thế, lời khai của người mắc bệnh tâm thần không đủ để nói rõ cái gì.
Trước khi trời tối, Trần Vạn Đình, Lưu Trí Huy và Tần Tục bọn họ cũng đều lục tục trở về.
Mọi người tất cả đều là người chưa từng nuôi trẻ nhỏ, đối với một đứa bé đều là bó tay chịu trói.
Chỗ Trần Diễm Thải cũng không điều tra được thông báo tìm người, hình như cũng không có người lo lắng vì lạc mất một đứa trẻ.
Mà đứa bé này cũng không thể nói được mình đến từ đâu.
Trần Vạn Đình thở dài, nói: “Giờ thì tốt rồi, vụ án của chúng ta không có tiến triển, hiện tại bỗng nhiên nhảy ra một đứa trẻ cần chăm sóc.”
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cũng không cho ra kết luận.
Đường Tín bỗng nhiên cởi xuống kính mắt viền vàng của mình, nói: “Quên đi, hôm nay quá muộn, đứa bé này để tôi mang theo, ngày mai chúng ta lại nghĩ biện pháp.”
“Cậu mang đi?” Trần Vạn Đình kinh ngạc, nói: “Thế nhưng Tiểu Bạch…”
Trần Vạn Đình nhịn không được nhìn về phía Tạ Kỷ Bạch, Đường Tín hiện tại thế nhưng ở nhờ nhà Tạ Kỷ Bạch, Đường Tín muốn chăm sóc đứa bé này, chẳng lẽ muốn đem đứa bé cũng mang về nhà Tạ Kỷ Bạch?
Đường Tín nói: “Bên cạnh có một khách sạn, tôi có thể mang nó đến đó nghỉ tạm một hôm.”
Cuối cùng mọi người giải tán, đều tự đi về nhà, Tạ Kỷ Bạch dựa vào bàn nhìn Đường Tín thu dọn đồ đạc, nói: “Chúng ta còn muốn đi siêu thị, nhanh một chút.”
Đường Tín ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Tiểu Bạch…”
Tạ Kỷ Bạch cắt đứt lời của anh, nói: “Anh không phải thực sự muốn đưa nó đi ở khách sạn đó chứ? Sáng sớm ngày mai, có thể có người tới cục cảnh sát báo cáo nói anh bắt cóc trẻ con đi bán hay không?”
Đường Tín không nhịn cười được, nói: “Tôi cứ nghĩ cậu có bệnh sạch sẽ, không thích người khác tới nhà.”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Cho nên anh phải lau dọn gian phòng sạch sẽ chỉnh tề.”
“Tôi biết.” Đường Tín vỗ vỗ vai đứa bé, nói: “Đi thôi, tối hôm nay ăn lẩu.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vụ Án Cuối Cùng
- Chương 46: Bốn Cánh Tay Ở Khu Mai Táng 7