Tạ Kỷ Bạch gọi điện cho mấy người Trần Diễm Thải, trong khoảng thời gian bọn họ trên đường đi về, cô là người bận rộn nhất.
Tạ Kỷ Bạch gọi điện cho cô để cô điều tra camera giám sát, không chỉ camera ở phòng khám bệnh, còn có mấy chỗ khác nữa.
Mấy video giám sát đều lấy được ra, Trần Diễm Thải liều mạng tìm đoạn ghi hình có xuất hiện Trương Khải Lương.
Rất nhanh, Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín liền mang theo Ngu Cốc Tần An về trong cục, đem bọn họ sắp xếp nghỉ tại một gian phòng.
Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Thế nào?”
Trần Diễm Thải nói: “Cái cậu muốn đều tìm được rồi, thế nhưng rất nhiều, tôi còn chưa nhìn ra cái gì.”
Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống, nói: “Không sao, cùng nhau nhìn.”
Trần Diễm Thải mở video giám sát của phòng khám, nói: “Đây là video giám sát ngày đó, vào buổi trưa, Trương Khải Lương đi ra, cậu xem đoạn này.”
Trương Khải Lương đi ra, sau đó cùng hộ sĩ ở bàn chẩn đoán bệnh nói mấy câu, sau đó có một người quét dọn vệ sinh vào phòng Trương Khải Lương.
“Thủy tinh.” Đường Tín mắt sắc, chỉ vào màn hình nói.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Hắn ta quả nhiên xử lý cái cốc.”
Người quét dọn vệ sinh rất nhanh thì đi ra, trong cái hót rác có gì đó sáng trong suốt, Trần Diễm Thải đem hình ảnh phóng đại, có thể thấy rõ đó là một mảnh kính vỡ.
Trong cái cốc mà Tần An đã uống có lưu lại thuốc, nếu như bị tra được nhất định sẽ bị lấy làm chứng cứ, gây bất lợi cho Trương Khải Lương.
Trương Khải Lương đập nát cái cốc, sau đó gọi người dọn đi.
Trần Diễm Thải nói: “Trải qua nhiều ngày như vậy, mấy mảnh nhỏ này cũng không biết đã được đem đến chỗ nào xử lý, manh mối này không có cách nào điều tra được.”
Trần Diễm Thải nói là lời nói thật, manh mối này hiển nhiên đã bị chặt đứt.
“Đừng lo.” Tạ Kỷ Bạch nói, “Mọi người lẽ nào đã quên, Trương Khải Lương không chỉ là gϊếŧ người, hắn ta còn đem xác người phân thây, hiện trường tìm được một bộ phận thi thể người chết, còn có một bộ phận thật lớn bị mang đi.”
Đường Tín lộ ra biểu cảm đã hiểu.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Trương Khải Lương nhất định phải xử lý xong những thi thể này. Có nữa, lúc Trương Khải Lương đi tìm Tần An, tôi nghĩ khi đó, Trương Khải Lương khẳng định mang theo đầu búp bê kia bên người.”
“Đích xác.” Đường Tín nói.
Tạ Kỷ Bạch khiến Trần Diễm Thải lấy những video giám sát cũng là bởi vì cái này, bọn họ nếu như có thể tìm được những phần còn dư lại của thi thể và đầu búp bê, như vậy cơ bản có thể phá án.
Tiếp theo mọi người được chia thành ba tổ, một tổ bảo vệ Tần An và Ngu Cốc, một tổ giám sát hành động của Trương Khải Lương, một tổ khác điều tra video giám sát.
Điều tra video giám sát là một việc rất cực khổ, Tạ Kỷ Bạch Đường Tín Trần Diễm Thải, còn có mấy thanh tra tổ A, mọi người mấy giờ liên tục nhìn chằm chằm màn hình, hầu như hai mắt không dám nháy một cái.
Những video giám sát bọn họ muốn phạm vi khá lớn, đại thể phân thành hai bộ phận.
Bộ phận thứ nhất là camera giám sát từ phòng khám tới nhà Trương Khải Lương.
Bộ phận thứ hai là từ nhà Tần An gia tới nhà Trương Khải Lương.
Ở xế chiều lúc nữ bác sĩ bị gϊếŧ, Trương Khải Lương tan việc, hắn từ phòng làm việc đi ra, tay trái cầm một túi du lịch lớn, tay phải ôm một đống sách. Lúc đi trên hành lang, gặp phải một đồng sự, đối phương hình như muốn giúp cầm, nhưng mà Trương Khải Lương xua tay từ chối.
Trương Khải Lương đi thang máy xuống lầu tới chỗ để xe, sau đó đem túi và sách đều để vào cốp sau, lái xe rời đi. Hướng về nhà.
Đường Tín lập tức nói: “Tiểu Bạch, cái túi kia.”
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, độ lớn của túi kia, đích xác cũng đủ dùng đựng thi thể.
Camera giám sát quay được xe của Trương Khải Lương chạy ra đường cái, sau đó chạy theo tốc độ bình thường đi về nhà, dọc theo đường đi cơ bản đều có camera giám sát, thế nhưng có ba chỗ nhỏ nhặt.
Cuối cùng Trương Khải Lương đem xe lái về dưới cửa nhà, sau đó dừng xe lại, khóa xe, đi lên lầu.
Trần Diễm Thải nói: “Hắn ta không mang những thứ trong cốp sau lên.”
“Cái này không nhất định.” Tạ Kỷ Bạch nói.
“A?” Trần Diễm Thải vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Có ý gì.”
Tạ Kỷ Bạch nhìn thoáng qua chỗ biểu hiện thời gian, nói: “Từ phòng khám bệnh tới nhà Trương Khải Lương, khoảng chừng chín km. Tổng cộng năm cái đèn xanh đèn đỏ, mặc dù là thời gian tan tầm đỉnh điểm, thế nhưng quãng đường bị tắc cũng chỉ khoảng năm trăm mét. Chị không thấy, hắn dùng thời gian rất dài sao?”
Đường Tín nói: “Cậu hoài nghi trên đường đi hắn còn rẽ vào chỗ khác?”
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Đúng, có ba chỗ sơ hở ở camera giám sát, Trương Khải Lương có khả dừng lại ở một trong ba chỗ đó.”
Tạ Kỷ Bạch hoài nghi Trương Khải Lương trên đường dừng xe, đem túi ở cốp sau đem đi rồi. Thi thể giấu ở nhà, thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt, rất dễ bị phát hiện. Tạ Kỷ Bạch nghĩ, Trương Khải Lương khẳng định có một nơi bí ẩn giấu thi thể.
Một tổ khác cũng điều tra được ở video giám sát. Phụ cận nhà Tần An tương đối cũ nát, căn bản không có camera giám sát, nhưng mà xa hơn một chút thì có
Tạ Kỷ Bạch nhìn video ghi hình, phát hiện ở phụ cận nhà Tần An gia, đích xác thấy được bóng người Trương Khải Lương.
Khi đó Trương Khải Lương mặc một thân âu phục, mang cà- vạt, chính là chiếc cà- vạt mà cậu bé vẽ cho bọn hắn kia. Hơn nữa trong tay hắn còn mang theo gì đó.
“Đó là cái gì?” Đường Tín hỏi.
Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: “Không biết bên trong đựng cái gì.”
Trương Khải Lương mang theo một cái túi nhỏ, thoạt nhìn là một cái túi nhỏ rất tinh xảo, cũng không phải rất lớn, bọn họ không biết bên trong đựngcái gì.
Trương Khải Lương đi bộ tới, xe của hắn dừng ở một bãi đỗ xe bên cạnh, hắn mở cửa xe lên xe, cái túi nhỏ kia hẳn là để ở ghế phó lái.
Tiếp theo camera ghi được, Trương Khải Lương lái xe trực tiếp về nhà, nhưng mà lúc về trên camera ghi hình cũng có hai chỗ sơ hở, vừa lúc khớp với hai trong ba nơi trước.
Cuối cùng Trương Khải Lương đến nhà, đem xe dừng lại, đi tới mang theo cái túi nhỏ ở ghế phó lái kia vào cửa.
“Túi kia có vấn đề.” Tạ Kỷ Bạch lập tức nói.
Tạ Kỷ Bạch lập tức chụp đặc tả cái túi, rồi tua lại về lúc trước khi Trương Khải Lương lên xe, cũng đem hình ảnh cái túi chụp xuống, sau đó đặt chung một chỗ đối lập.
Đường Tín nhíu mày.
Tạ Kỷ Bạch chỉ vào hình ảnh nói: “Cái túi trống không.”
“Làm sao nhìn ra được?” Trần Diễm Thải hỏi.
Đường Tín nói: “Sức quan sát của Tiểu Bạch quả nhiên rất tốt.”
Tuy rằng ở hai tấm hình, Trương Khải Lương đều mang theo cái túi nhỏ kia, thế nhưng hiển nhiên có chút khác biệt nhỏ nhặt. Lúc trước khi Trương Khải Lương lên xe, cái túi kia nhất định có chứa gì đó, quai túi bị trĩu xuống thẳng đứng, mà sau khi xuống xe, túi đột nhiên nhẹ hơn, quai túi còn có chút hơi cong.
Tạ Kỷ Bạch đem bản đồ ra, sau đó vẽ ba cái vòng, chính là ba chỗ sơ hở kia, lại dùng bút màu đỏ khoanh lại hai chỗ trọng điểm, nói: “Nên hành động.”
Dựa theo suy luận của Tạ Kỷ Bạch, nơi thần bí của Trương Khải Lương rất có thể ở trong những chỗ khoanh vùng nàu, bọn họ phải đem mấy khu vực này tìm kiếm cẩn thận mới được.
“Trần Diễm Thải, chị điều tra một chút mấy khu vực này, có nhà gì đó của Trương Khải Lương hay không.” Tạ Kỷ Bạch nói.
“Đang điều tra.” Trần Diễm Thải nói.
Hai nơi trọng điểm kia đều là ở tiểu khu, có chút cũ kĩ, không có camera giám sát, thế nhưng không ít người ở, bọn họ nếu như điều tra từng căn, chỉ sợ như là mò kim đáy bể.
Nơi còn lại không phải trọng điểm thì lại rất dễ loại bỏ, không có khu dân cư, chỉ có mấy cửa hàng, cửa hàng bên ngoài có camera, có thể chứng minh khi đó Trương Khải Lương không ở chỗ này.
“Không có…” Trần Diễm Thải có chút mất mát, nói: “Trương Khải Lương chỉ có một bất động sản, hai nơi kia cũng không có nhà của hắn ta. Nhưng mà, ở giữa khu kia, lại có một bất động sản của Trương Linh Hoa.”
“Của Trương Linh Hoa?” Tạ Kỷ Bạch sửng sốt.
Trần Diễm Thải gật đầu, nói: “Là một căn nhà rất nhỏ, lúc Trương Linh Hoa vừa tốt nghiệp đại học thì ở nới đó.”
“Chúng ta đi một chuyến.” Tạ Kỷ Bạch nói.
Đường Tín lập tức đáp ứng, nói: “Vậy là tốt rồi, có thể tiết kiệm được lệnh lục soát.”
Trương Khải Lương biết mình đang bị theo dõi, cho nên hắn không thể rởi khỏi phòng, hắn bắt đầu thấp thỏm.
Hắn ta nôn nóng ở trong phòng đi tới đi lui, cảm giác vô cùng sợ hãi, hắn cảm giác cái chết đang tới gần. Hắn sợ, lại không cam lòng, trái tim của hắn tựa như đang bị bóp nghẹt.
Trương Khải Lương giơ điện thoại lên, thuần thục nhấn một dãy số lạ, nhưng mà căn bản không chuyển máy được, trong điện thoại kêu lên dãy số này không tồn tại.
Biểu cảm của Trương Khải Lương trở nên dữ tợn, hắn cảm giác muốn ngạt thở.
Hắn có thể có được tương lai tốt đẹp, mạnh hơn Trương Linh Hoa gấp trăm lần, hắn không muốn cứ như vậy mà chết.
Trương Khải Lương như một con dã thú bị tù cấm mà đi lòng vòng trong phòng. Hắn đi tới bên giường, mở cửa sổ ra, mạnh hít mấy hơi.
Hiện tại đã là buổi tối, bên ngoài một mảnh đen kịt, nhưng mà trong tiểu khu có đèn đường, ngọn đèn trắng bệnh thật giống sắc mặt của hắn.
Dưới lầu an tĩnh, nhưng Trương Khải Lương biết, những cảnh sát này đang mai phục ở xung quanh, tùy thời cũng có thể đi lên bắt hắn.
Hai tay của hắn nắm chặt bệ cửa sổ, khẩn trương và sợ hãi khiến cả người hắn run rẩy không ngừng.
Bỗng nhiên, hắn thấy một bóng người mơ hồ, đi qua phía ngoài tiểu khu.
Rất mơ hồ…
Đó là một bóng người màu xám tro.
Là một người đàn ông mặc áo gió màu xám.
Trương Khải Lương phẩn khởi lên, hắn biết người đàn ông kia.
Đúng vậy, hắn biết.
Đúng, hắn được cứu rồi.
Trương Khải Lương như là thấy được ánh sáng, mắt trợn to, tròng mắt như muốn trào ra, hắn sống chết nhìn chằm chằm bóng dáng đang từ mơ hồ trở nên rõ ràng kia.
Người mặc áo gió màu xám không đi tới từ cửa chính tiểu khu, mà là đi một vòng.
Trương Khải Lương thấy bóng người kia sắp biến mất trong tầm mắt mình, hắn lập tức chạy đến toilet, mở cửa sổ toilet, quả nhiên thấy người đàn ông mặc áo gió màu xám kia đi một vòng, từ phía sau tường quay người tiến tới.
Người đàn ông áo gió màu xám đứng ở dưới lầu, dừng lại, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn.
Đèn đường chiếu sáng khuôn mặt của hắn ta, mặt nạ kim loại màu bạc.
Trương Khải Lương hưng phấn phất tay với hắn ta, hắn đang kiềm lại tiếng la phấn khích của mình, không dám kinh động mấy cảnh sát đang núp trong bóng tối.
Người kia là tới cứu hắn.
Trương Khải Lương hưng phấn nghĩ.
Trương Khải Lương cảm giác mình mắt mình và người kia đυ.ng vào nhau, nhưng mà cái người đàn ông áo gió màu xám kia lại thờ ơ mà nhìn hắn.
Trong lòng Trương Khải Lương bỗng nhiên sợ hãi, cái loại sợ hãi này, còn cuộn trào mãnh liệt hơn cả trước.
Hắn bắt đầu ngạt thở, thậm chí thân thể run rẩy không thể khống chế.
Người đàn ông mặc áo gió màu xám ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nâng tay phải lên…
Tay phải của hắn ta vẫy vẫy.
Đó là một rất động tác quen thuộc.
—— tạm biệt.
Hiện tại phải nói là…
Vĩnh biệt