Chương 35: Búp Bê Thiên Sứ 17

Trương Khải Lương bị bọn họ dẫn tới trong cục điều tra, nhưng mà Trương Khải Lương thoạt nhìn rất trấn định, vẻ mặt mờ mịt hỏi bọn họ đây là ý gì.

Bọn họ mặc dù có Phạm Dĩnh làm nhân chứng hướng về Trương Khải Lương, thế nhưng cũng không có chứng cớ xác thực, không có giám sát cũng không có bằng chứng chứng thực khác.

Trương Khải Lương chỉ là hời hợt nói: “Các anh có lầm lẫn không, các anh nhìn trạng thái của Phạm Dĩnh đi, tôi hoài nghi cô ta hiện tại tinh thần có vấn đề, cô ta nói làm sao mà tin được?”

Trương Khải Lương và Phạm Dĩnh đều là học tâm lý học, hiện tại Phạm Dĩnh trạng thái xác thực không tốt, cho nên nói không lại hắn, giằng có với Trương Khải Lương hai câu, cả người càng lúc càng nóng nảy.

Bọn Trần Vạn Đình dẫn người đuổi theo chiếc xe kia, ở trên một con đường nhỏ ngoại ô tìm được chiếc xe Kim Bôi kia, nhưng mà trong xe căn bản không có người.

Bọn họ tay không mà trở về, mọi người đều có vẻ có chút ủ rũ.

Tạ Kỷ Bạch đi tới bên cửa sổ hít thở, lúc này mới phát hiện, bên ngoài đã trời đã sáng, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, còn có mấy tiếng đồng hồ…

Tiếp qua mấy tiếng đồng hồ, là thời hạn hai tư tiếng.

Bàn tay đeo găng trắng của Tạ Kỷ Bạch nắm thật chặt thành quyền, chỉ còn lại có vài canh giờ, bọn họ không có đầu mối, nhưng bọn họ không thể buông tha, cho đến phút đồng hồ cuối cùng, cũng không thể buông tha.

“Cộc cộc…”

Tạ Kỷ Bạch nghe được tiếng gõ cửa, quay đầu.

Đã lâu không thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của bọn họ như vậy.

Bên ngoài cửa thủy tinh đứng một người đàn ông, vóc người cao gầy, tướng mạo dễ nhìn, mang theo một khí tức như ánh dương quang.

Người đàn ông này Tạ Kỷ Bạch có biết, chính là ông chủ tiệm bánh gato bên cạnh Tô Bán Dục.

“Tô tiên sinh?” Tạ Kỷ Bạch có chút kinh ngạc, đi tới mở cửa.

Tô Bán Dục đi vào trong nhìn một chút, thoạt nhìn như là tìm người, nói: “Trần Vạn Đình ở đây không?”

“Đội trường ở phòng họp, muốn tìm anh ấy sao? Vậy phải chờ một lát.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tô Bán Dục nói: “Không không, không có gì chuyện khẩn cấp, tôi nghe nói mọi người hôm nay tập thể tăng ca, đều chưa có về nhà, cho nên tôi chỉ muốn, sáng sớm mang tới bữa sáng.”

Cậu nói đem một túi đầy đồ ăn sáng đưa cho Tạ Kỷ Bạch, nói: “Tôi sẽ không quấy rầy các cậu.”

Tạ Kỷ Bạch lập tức khách khí nói cảm ơn.

Tô Bán Dục đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại xoay người lại, từ trong túi lấy ra một cái USB, nói: “À đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất. Cái này đưa cho cậu.”

“Đây là cái gì?” Tạ Kỷ Bạch nhận lấy USB sửng sốt.

Tô Bán Dục nói: “Tôi cũng không biết. Tôi vừa từ trong cửa hàng đi ra, lúc sắp tới đây, bỗng nhiên có một người ngăn tôi lại, nói khiến tôi mang thứ này đến cục điều tra.”

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: “Là người như thế nào?”

Tô Bán Dục tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không thấy rõ, người đó đội mũ lưỡi trai, cổ áo cũng dựng lên, lúc nói chuyện cúi đầu, đưa cho tôi nói vài câu rồi vội vã đi, tôi đuổi cũng không đuổi kịp.”

“Tôi đã biết, cảm tạ Tô tiên sinh.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tô Bán Dục cười cười, nói: “Tôi về đây.”

Tô Bán Dục đi vào thang máy rời đi, vừa lúc Đường Tín đi tới uống nước, hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Bạch?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Có một vật kỳ quái.”

Tạ Kỷ Bạch nhìn USB trong tay, nói: “Đêm Trần Diễm Thải gọi tới.”

Trần Diễm Thải rất nhanh chạy tới, Tạ Kỷ Bạch để cho cô điều tra nội dung trong USB.

Trần Diễm Thải trước tiên kiểm tra USB, để tránh khỏi bên trong chứa virut ác ý xâm lấn hệ thống cục điều tra.

“Chỉ là một USB thông thường.” Trần Diễm Thải nói: “Bên trong có một đoạn video, còn lại chẳng có gì.”



Tạ Kỷ Bạch nói: “Mở video.”

Một cái nhà thoạt nhìn đã khá cũ…

Video bắt đầu phát hình, màn ảnh rất lay động, thoạt nhìn quay chụp cũng không ổn định, hơn nữa chất lượng hình ảnh cũng không tốt.

Video đầu tiên xuất hiện một căn nhà, là một căn nhà lầu sáu tầng, hẳn không phải là kiến trúc nơi nào đó ở thành phố C, ở đây cũng không có loại nhà ở hình dạng thế nào.

Màn ảnh tiến về phía trước, người quay hẳn là đi tới trước căn nhà lầu, sau đó màn ảnh ngẩng cao.

Một tầng, tầng hai, ba tầng.

Màn ảnh dừng ở tầng ba, đối diện một cánh cửa sổ tối om.

Bởi vì thời gian quay là buổi tối, ở đây thật sự là quá tối, trong cửa sổ cũng không có mở đèn, căn bản thấy không rõ lắm bên trong có cái gì.

“Hình như là phim ma.” Trần Diễm Thải nhịn không được chà xát cánh tay của mình, cảm giác có chút dựng thẳng tóc gáy, chỉ sợ sau một giây, trong cửa sổ sẽ nhảy ra một khuôn mặt máu.

“Chi…”

Màn hình đen lại, bọn họ nín thở im lặng đợi nửa phút, vẫn là một màu đen.

“Hết rồi?” Đường Tín hỏi.

“Không thể nào, thanh tiến độ còn lại dài như vậy.” Trần Diễm Thải nói.

Vừa “Chi” một tiếng.

Trong màn hình bỗng nhiên lại có hình ảnh, cameras đang xoay tròn, xoay khiến người ta chóng cả mặt.

Trần Diễm Thải nói: “Chuyện gì xảy ra? Đây là góc quay gì thế? Sao lại có cảm giác đang xoay?”

Tạ Kỷ Bạch nhìn màn hình, nhíu mày nói: “Là quay từ trên lầu.”

Đường Tín nói: “Lẽ nào người quay này đang bò lên cửa sổ?”

Góc độ chụp trong ống kính đúng là có chút kỳ quái, Đường Tín vừa nói, bọn họ đều cảm thấy đúng. Người đang quay kia, hình như mang theo cameras đang bò lên cửa sổ, đếm sơ qua số cửa sổ, cũng đã bò đến tầng thứ ba.

Lập tức cameras dừng lại, điều chỉnh góc độ một chút, nhắm ngay một cánh cửa sổ tầng ba.

Trong cửa sổ đen thùi lùi, thì ra cameras ở ngay ngoài cửa sổ, thế nhưng vẫn nhìn rất vất vả.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Bên trong có người?”

Tiếng nói của cậu vẫn không hạ xuống, bỗng nhiên màn ảnh có một ánh sáng, chắc là người quay phim cầm đèn pin chiếu sáng, tia sáng theo cửa sổ chiếu vào, trong phòng có thể thấy rõ một chút.

“A! Có có có có người!” Trần Diễm Thải bị làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào màn hình nói.

Đó là một căn phòng thoạt nhìn rất đơn sơ, chất đống một ít rương, có một cái giường ngay cả chăn đệm cũng không có, bên giường còn có một cái truyền dịch.

Nằm trên giường một người…

“Là Tần An!” Tạ Kỷ Bạch lập tức mở to hai mắt, hình ảnh tuy rằng rất mơ hồ, nhưng cậu liếc mắt một cái thì nhận ra.

“Tần An!” Đường Tín cũng là sửng sờ, nói: “Cậu ta đang ở trong căn phòng kia.”

Đang lúc bọn hắn nói chuyện, video hoàn toàn đen, thanh tiến độ cũng đi đến cuối, toàn bộ video đều chiếu hết.

“Đây rốt cuộc là ai đưa tới cho chúng ta?” Trần Diễm Thải kỳ quái hỏi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Bất kể là ai đưa tới, hiện tại chúng ta phải tìm được căn nhà kia, trước tiên cứu Tần An ra.”

Đường Tín nói: “Căn nhà này ở đâu?”

“Tôi tới bây giờ vẫn chưa thấy qua.” Trần Diễm Thải nói.



Tạ Kỷ Bạch mím môi khoảng chừng hai giây, bỗng nhiên nói: “Trần Diễm Thải, đem video tua lại, tua đến chỗ mở đèn pin.”

Trần Diễm Thải lập tức tua video, sau đó dựa theo Tạ Kỷ Bạch nói dừng hình ảnh.

“Tôi đã biết.” Tạ Kỷ Bạch chỉ là nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Đường Tín, chúng ta đi.”

Đường Tín nói: “Được.”

“Chờ một chút! Hai người muốn đi đâu!” Trần Diễm Thải lập tức kêu to lên.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Đêm hình này gửi đến điện thoại của em, lát nữa lão đại đi ra, nói cho anh ấy biết bọn em đi tìm Ngu Cốc.”

“A a.” Trần Diễm Thải gật đầu.

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín cùng đi ra cục điều tra, đón xe tới chỗ Ngu Cốc.

Đường Tín nói: “Chúng ta đi tìm Ngu tiên sinh?”

“Đúng.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Có thể anh ta biết đó là ở đâu.”

“Làm sao cậu nhìn ra được?” Đường Tín hỏi.

ĐIện thoại Tạ Kỷ Bạch rung một cái, là Trần Diễm Thải gửi cho cậu ảnh chụp từ video, cậu lập tức nhận mở ra hình ảnh.

Tạ Kỷ Bạch đưa điện thoại di động cho Đường Tín, nói: “Anh xem gian phòng này, có phải rất giống một phòng chứa đồ?”

“Có chút.” Đường Tín nói: “Nhìn càng giống như bị bỏ hoang.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Anh xem cái rương này, bên phải hàng thứ hai thứ ba, bên trên có chữ viết.”

Đường Tín nhíu, nói: “Ladoll?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Là thạch phấn dính đất để chế tác búp bê.”

Đường Tín sửng sốt, nói: “Dùng chế tác búp bê?”

Tạ Kỷ Bạch vừa nói như vậy, Đường Tín cuối cùng cũng biết bọn họ tại sao muốn lập tức đi tìm Ngu Cốc, có lẽ Ngu Cốc thực sự biết đầu mối gì.

Đường Tín nói: “Ngày đó tôi ở phòng làm việc của Ngu Cốc, cũng nhìn thấy cái này, cho nên có chút ấn tượng.”

Bọn họ rất nhanh tới cửa hàng búp bê của Ngu Cốc. Tình hình của Ngu Cốc thoạt nhìn không tốt lắm, anh biết Tần An tùy thời đều có nguy hiểm tánh mạng, nhưng mà anh căn bản bất lực.

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín chạy tới, Tạ Kỷ Bạch không nói lời thừa, đưa điện thoại di động giao cho Ngu Cốc, nói: “Cái chỗ này, anh biết không?”

Lúc này Ngu Cốc thoạt nhìn có chút chán chường, anh cầm điện thoại di động lên, chỉ nhìn thoáng qua, lại mở to mắt, nói: “Biết, đương nhiên biết. Là chỗ ở trước đây của tôi, ngay thành phố A.”

“Thành phố A?” Tạ Kỷ Bạch hỏi, “Tần An bị đưa đi thành phố A?”

Đường Tín nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Còn có bốn tiếng rưỡi, chúng ta lập tức xuất phát, tới thành phố A hẳn là còn kịp!”

“Các anh nói Tần An ở thành phố A?” Ngu Cốc kinh ngạc hỏi.

“Lời thừa lên đường nói.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Ba người lập tức xuất phát, Ngu Cốc lái xe, tốc độ cao hướng tới thành phố A.

Tạ Kỷ Bạch gọi điện thoại thông báo cho bọn Trần Vạn Đình, đây rất có thể là một niềm hi vọng, nhưng cũng có thể là một cái bẫy, nhưng bất kể như thế nào, bọn họ cũng phải đi một chuyến mới được.

Trần Vạn Đình nghe được tin tức, lập tức làm cho mọi người đi theo qua.

Đường Tín thấy Tạ Kỷ Bạch đang gọi điện thoại, lập tức nói rằng: “Tiểu Bạch, bảo đội trưởng mang theo một trợ lý của tôi, còn muốn mang thuốc cấp cứu tạm thời, sau đó bảo bọn họ liên hệ đến bệnh viện phụ cận thành phố A, tùy thời chuẩn bị cấp cứu. Chúng ta phải chuẩn bị trước mới được, để ngừa vạn nhất ”

Tạ Kỷ Bạch cũng nhớ lại, trong video ở căn phòng có một cây truyền dịch, sợ rằng đó là chuẩn bị cho Tần An.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Được.”