Chương 29: Búp Bê Thiên Sứ 11

Trần Vạn Đình còn nói: “Được rồi, tình hình những nghi phạm khác thế nào?”

Ngoại trừ Tần An, còn có hai nghi phạm, một là đồng sự của Trương Linh Hoa Phạm Dĩnh, một là tên nhà giàu Tào Long Duy.

Lưu Trí Huy nói: “Bên Tào Long Duy không có gì tiến triển, hắn ta nói không phải mình gϊếŧ người, thế nhưng hai ngày đó hắn ta luôn ở một mình. Lúc nạn nhân thứ ba xảy ra chuyện, hắn ta lại có chứng cứ ngoại phạm, đang cùng bạn bè tụ hội.”

Về phần đồng sự của Trương Linh Hoa Phạm Dĩnh, hành vi của người phụ nữ này phi thường khả nghi. Nhìn thấy bọn Trần Diễm Thải tới cửa, chửi ầm lên rất không có hình tượng, khiến cảnh sát không được tìm cô ta. Có người nói từ sau khi nạn nhân thứ hai chết, Phạm Dĩnh không đến phòng khám đi làm nữa. Cô ta gọi một cuộc điện thoại đến phòng khám, bảo là muốn từ chức, nhưng mà từ chức cũng không xuất hiện, cũng không có ý định muốn giao tiếp với ai.

Cử động của Phạm Dĩnh thật sự là quá khác thường, đồng nghiệp của cô ta nói cô ta trước đây không phải là người như thế, lúc công tác rất nghiêm túc rất phụ trách. Sau cái chết thì cô ta đột nhiên không tới, một nhóm lớn bệnh nhân do cô ta phụ trách không có cố vấn, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, phòng khám bệnh nhận được không ít điện thoại trách cứ.

Trần Diễm Thải nói: “Ai nha!”

“Làm sao vậy làm sao vậy?” Ngải Đội lại càng hoảng sợ, nói: “Cô đừng cứ dọa người khác được không.”

Trần Diễm Thải nói: “Xe lửa của Ngu Cốc hình như đến trạm, Tiểu Bạch và Đường pháp y bọn họ khẳng định chưa chạy tới chỗ đó!”

Mọi người nhìn thoáng qua đồng hồ, từ nơi này tới trạm xe lửa, hiển nhiên không có thể nhanh như vậy.

Trần Vạn Đình nói: “Lưu Trí Huy cậu và Tần Tục hiện tại lập tức tới cửa hàng búp bê một chuyến, nếu như Ngu Cốc xuất hiện ở nơi nào, lập tức mang anh ta về.”

“Dạ.” Lưu Trí Huy và Tần Tục lập tức đứng lên rời đi.

Ngải Đội nói: “Nếu như Ngu Cốc không trở về cửa hàng búp bê thì sao?”

Trần Vạn Đình im lặng.

Trần Diễm Thải nói: “Tôi đã phong tỏa được điện thoại của Ngu Cốc, nếu như anh ta gọi điện thoại gửi tin nhắn, hoặc dùng bluetooth, định vị, tôi đều có thể tìm thấy được vị trí của anh ta, nhưng mà bây giờ vẫn đang tắt máy, không tìm thấy bóng dáng anh ta.”

“Có khi hắn ta ném luôn điện thoại rồi.” Ngải Đội nói.

Trần Diễm Thải giận, nói: “Cậu đừng có dội nước lạnh nữa, cậu nói nên làm thế nào bây giờ?”

Ngải Đội: “Tôi cũng… Không biết.”

Ngải Đội vỗ bàn một cái, nói: “Tôi mang người đi theo Tần An kia đi, cảnh sát Tạ và Đường pháp y không phải đi tìm Ngu Cốc sao, bên Tần An không có người theo dõi.”

Ngải Đội nói xong, liền mang theo người của mình đi.

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín ra cảnh cục thì đón xe đi trạm xe lửa, thời gian cấp bách còn gặp phải tắc đường.

Tạ Kỷ Bạch liên tiếp nhìn đồng hồ đeo tay, dù sao xe lửa vẫn phải đợi để vào trạm, nhưng mà bọn họ còn có nửa đường chưa đi.

Đường Tín khó được nhìn thấy biểu cảm Tạ Kỷ Bạch phiền táo không ngớt , thoải mái nói: “Lúc này, sốt ruột cũng chẳng làm được gì.”

Tạ Kỷ Bạch nhìn anh một cái, nhưng vẫn là cau mày.

Bỗng nhiên, điện thoại của Tạ Kỷ Bạch rung lên, có lẽ là Trần Vạn Đình gọi điện cho bọn họ.

Tạ Kỷ Bạch lấy ra vừa nhìn, lại ngây ngẩn cả người.

Đường Tín nghiêng đầu nhìn sang, một số lạ.

Tạ Kỷ Bạch lập tức nhận, nói: “Ngu tiên sinh?”

Ngu Cốc gọi điện?



Đường Tín kinh ngạc, Ngu Cốc sao lại đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho bọn họ, điều này thật sự là quá kỳ quái.

Tạ Kỷ Bạch đã nhìn qua số điện thoại của Ngu Cốc, mặc dù chưa lưu, nhưng liếc mắt thì nhận ra được. Trước đây bọn họ tìm tới Ngu Cốc, để lại số điện thoại cho Ngu, để anh ta nghĩ tới cái gì thì gọi điện cho họ. Tạ Kỷ Bạch thật không ngờ, sau mọi việc Ngu Cốc lại gọi cho bọn họ.

Đầu bên kia Ngu Cốc im lặng chừng mươi giây đồng hồ, cuối cùng mở miệng.

Tính kiên trì của Tạ Kỷ Bạch vô cùng tốt, cho Ngu Cốc đầy đủ thời gian, khiến anh ta điều chỉnh tốt trạng thái.

Ngu Cốc dùng tốc độ nói chậm rãi: “Cảnh sát Tạ, có thể tới trạm xe lửa không? Tôi hiện tại đang ở đó.”

Ngu Cốc nói anh ở trạm xe lửa, vừa xuống xe lửa, ngồi trong phòng nghỉ, sẽ chờ bọn họ tới.

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín hiển nhiên đều không rõ anh có ý gì, vì sao đột nhiên rời đi, lại đột nhiên trở về, còn đột nhiên gọi điện thoại cho họ.

Qua khoảng chừng hai mươi phút, Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín cuối cùng đã tới trạm xe lửa, bọn họ lập tức chạy tới phòng nghỉ.

Trong phòng rất nhiều người, nhưng vóc người và bộ dạng của Ngu Cốc rất khiến người khác chú ý. Anh không có hành lý, trên người mặc một chiếc áo gió, thoạt nhìn có chút phong trần mệt mỏi, cả người anh đều bị bao trùm bởi vẻ mệt mỏi, đang ngửa đầu hơi híp mắt, như là đang ngủ hoặc như là đang xuất thần.

“Ngu tiên sinh.” Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đi tới.

Ngu Cốc thoáng giật mình, nói: “Hai vị tới thật nhanh, tôi cho rằng phải đợi lâu một chút.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Chúng ta tới quán cà phê bên cạnh ngồi nói chuyện.”

Trạm xe lửa quá ầm ĩ, người đến người đi, không khí cũng không tiện, cũng không phải một nơi để nói chuyện. Ba người ra trạm xe lửa, bên ngoài có một khu mua sắm lớn, có không ít quán cà phê.

Bọn họ chọn một quán ít người nhất, ngồi ở trong góc phòng.

Ngu Cốc muốn một cốc cà phê đen, hình như là để nâng cao tinh thần tỉnh táo.

Tạ Kỷ Bạch nghĩ, từ lúc Ngu Cốc biến mất tới giờ, anh ta hẳn là cũng không ngủ được giấc nào. Tình hình tinh thần của anh rất không tốt, đáy mắt đầy tơ máu, viền mắt đen cũng dày đặc, trên khuôn mặt trắng của anh vô cùng rõ ràng.

Ngu Cốc cả người không chỉ là mệt mỏi rã rời, nhiều hơn là suy nghĩ lo lắng nặng nề, cảm giác lập tức sẽ phải chịu đựng một áp lực lớn.

Ngu Cốc uống một ngụm cà phê, sau đó từ trong túi áo rút ra một bức thư, đặt ở trên bàn trước mặt, nói: “Tôi không phải chạy án, tôi chỉ… Có người cho tôi bức thư này.”

Thư!

Tạ Kỷ Bạch lập tức cầm tờ giấy kia lên, sau đó mở ra, bên trong viết mấy dòng chữ, giống với chữ bên ngoài phong thư, chắc cũng là chữ của người đàn ông mặc áo gió xám kia.

Ngu Cốc sau khi đọc bức thư này, cảm xúc của anh mới bỗng nhiên biến đổi, suốt đêm mua vé xe lửa rời đi.

Trong thư viết:

“—— Lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy búp bê kia, có chút thán phục, chuẩn xác hơn là chấn động. Đó là một con búp bê thiên sứ, không chỉ mỹ lệ, phảng phất như có linh hồn, linh hồn so với người đời còn sạch sẽ hơn. Đáng tiếc, búp bê thiên sứ lại cô đơn ngồi ở chỗ kia, giống như bị vứt bỏ.

Đúng, giống như bị vứt bỏ, như chúng ta…

Nếu như thế giới này chia làm trắng và đen, sinh hoạt của chúng ta là những kẻ đáng thương sống ở nơi u ám. Chúng ta hướng tới thuần trắng, lại bị tàn phá vứt bỏ. Không ai có thể cứu vớt chúng ta, chỉ còn lại tự chúng ta.

Búp bê thiên sứ khẳng định cũng đang chờ ngày được cứu chuộc, nhưng mà may mắn là, ngày này đến, tôi sẽ khiến nó có một linh hồn trân quý, khiến nó không cô độc nữa.

Cảm ơn người đã sáng tạo ra búp bê thiên sứ, đây là một lần khảo nghiệm của tôi, cũng là một cơ hội của tôi.”

Tạ Kỷ Bạch nhìn xong đem thư đặt ở trên bàn, nói: “Có thể nói là Ngải Đội nói đúng. Người này dùng những bộ phận của búp bê ghép lên người nạn nhân, là muốn cho búp bê có được linh hồn.”



Đường Tín nhịn không được nói: “Nói thật ra, cháu gái tôi cũng có suy nghĩ như vậy.”

Ngu Cốc cười không nổi, nói: “Tôi không biết người này muốn làm gì, Tôi chẳng qua cảm thấy nguy hiểm.”

Phong thư này, thoạt nhìn giống như là một phong thư đùa dai nhàm chán, làm cho người ta cảm giác như là một kẻ thần kinh không bình thường viết.

Nếu như đổi thành trong ngày thường, Ngu Cốc căn bản không cần để ý. Thế nhưng hiện tại không giống…

Ba vụ án mạng liên tiếp phát sinh, hung thủ chẳng biết tung tích. Lúc Ngu Cốc nhận được phong thư này, không kiềm được mà nghĩ đến vụ án mạng, anh nghĩ chẳng lẽ là hung thủ đưa thư tới cho anh?

Ngu Cốc nói: “Tôi nghĩ hung thủ có thể sẽ tiếp tục gϊếŧ người, tiếp tục căn cứ vào đặc thù của búp bê để… gϊếŧ người.”

Đặc thù của búp bê.

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Ngu tiên sinh khẳng định rõ ràng hơn tôi, nạn nhân thứ nhất trên mu bàn tay có một nốt ruồi, nạn nhân thứ hai trên đầu gối có một vết sẹo, mà nạn nhân thứ ba cạnh xương quai xanh có một hình xăm hoa hồng.”

“Đúng, ” Ngu Cốc nói: “Đây là đặc thù của con búp bê kia, hay chính là búp bê thiên sứ trong thư nhắc tới.”

Ngu Cốc thở dài, nói: “Lúc tôi nhận được phong thư này, cũng cảm giác được rất sợ hãi, hung thủ sẽ không dừng tay, hung thủ sẽ tiếp tục gϊếŧ người. Con búp bê kia, còn có một đặc thù lớn nhất.”

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: “Là ở chỗ nào?”

Hiện tại chỉ còn lại có một chân và một cánh tay, nhưng theo bức ảnh chụp, chân và cánh tay còn sư lại cũng không có đặc thù rõ rệt.

Ngu Cốc chật vật nở nụ cười, nói: “Là đầu của búp bê.”

“Đầu búp bê?” Tạ Kỷ Bạch nhịn không được hỏi lại.

“Tôi nói dối, xin lỗi.” Ngu Cốc nói: ” Nó không chỉ là một búp bê chỉ có thân, nó là một búp bê hoàn chỉnh. Hơn nữa, năm đó tôi cũng không bán búp bê đi, mà là để lại ở một nơi.”

Tạ Kỷ Bạch lập tức cầm một tấm hình đưa cho Ngu Cốc, trong hình là Ngu Cốc và cái búp bê mặc hỉ phục cổ trang nam.

Ngu Cốc sửng sốt, tay chạm nhẹ vào bức ảnh, nói: “Đúng, chính là nó, tôi làm con bú bê đó… đây là tác phẩm hoàn mỹ nhất cả đời tôi.”

Đầu búp bê…

Thế nhưng tấm hình này căn bản không thể thấy rõ đầu búp bê.

Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Ngu tiên sinh có ảnh chụp rõ đầu búp bê không?”

“Có.” Ngu Cốc gật đầu, lấy điện thoại ra, đưa cho Tạ Kỷ Bạch, nói: “Chính là cái này.”

Trên điện thoại là một bức ảnh, cũng không phải ảnh toàn thân, chỉ chụp từ ngực trở lên, càng giống như là một bức ảnh đặc tả khuôn mặt.

Búp bê thiên sứ…

Đây không chỉ là một con búp bê, quả thực giống như là một người sống.

Búp bê rất đẹp, tóc ngắn màu đem, lông mi có chút hơi dài, mắt to, khóe miệng có chút độ cung, cười e lệ, gương mặt hơi nghiêng còn có một má lúm đồng tiền.

Ngu Cốc nói: “Con búp bê này là do tôi làm theo hình dáng của một người, đó là người… mà tôi yêu nhất.”

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đều sửng sốt.

Tạ Kỷ Bạch trợn to hai mắt, nói: “Tần An?”