Chương 27: Búp Bê Thiên Sứ 9

Cũng may bọn họ cách phòng khám bệnh cũng không xa, lập tức chạy trở lại, sau đó đi thang máy lên lầu.

Bọn họ vừa ra khỏi thang máy, bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai “A ——” của một người phụ nữ.

Lúc này trên hành lang không có người, ở phòng chờ có mấy người đợi tới lượt cố vấn, đều yên lặng, giọng hét chói tai của người phụ nữ hấp dẫn họ quay đầu.

“Thình thịch” một tiếng, một người phụ nữ lảo đảo nghiêng ngả chạy ra, cô ta giống như nổi điên, kêu to: “Gϊếŧ người! Người cứu mạng! Chết người rồi!”

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đều sửng sốt, lập tức vọt tới. Bọn họ chạy đến cạnh cửa, lập tức ngửi thấy được mùi máu, gay mũi cực kỳ, từ trong phòng tỏa ra.

Hai người vọt vào, trong phòng cố vấn tất cả đều lộn xộn, hình như có dấu vết giằng co, nhưng mà nạn nhân hiển nhiên vẫn bị hung thủ chế ngự. Vị nữ bác sĩ kia đã chết, mở to hai mắt ngã trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, tràng cảnh so với hai lần trước còn kinh khủng hơn, trách không được người phụ nữ lúc nãy lại sợ đến vậy.

Đường Tín theo bản năng ngăn cản Tạ Kỷ Bạch ở phía sau, vóc người anh cao lớn hơn Tạ Kỷ Bạch, vừa lúc che khất, Tạ Kỷ Bạch không nhìn thấy thi thể trên đất phía trước.

Đường Tín nói: “Tiểu Bạch, cậu gọi điện thoại thông báo với đội trưởng, còn có đừng khiến cho người khác tiến vào phá hỏng hiện trường.”

“Tôi… đã biết.” Tạ Kỷ Bạch lập tức lấy ra điện thoại, sau đó can ngăn những người tò mò xung quanh ở bên ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Rất nhiều bác sĩ trong phòng khám nghe được tiếng kêu thất thanh đều chạy tới xem, cửa phòng sát vách mở ra, Trương Khải Lương và Tần An cũng đi ra.

Thi thể nữ bác sĩ gục ở trong phòng cố vấn, một bộ phận thi thể cũng bị hung thủ lấy đi, cũng giống như hai lần trước.

Nhưng lần này, Nạn nhân bị lấy đi thân người…

Trong vũng máu, tứ chi nạn nhân và đầu đều được chặt xuống, ghép lại trên một thân hình rất nhỏ, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Thân thể búp bê này, trên bả vai trái quả nhiên có một hình xăm đóa hoa hồng trắng, hoa văn dùng ít nét bút, lại đặc biệt sinh động, thoạt nhìn cũng không yêu diễm, trái lại có vẻ thanh nhã thoát tục.

Bọn người Trần Vạn Đình rất nhanh thì chạy tới, thấy hiện trường vụ án đều kinh sợ. Phương pháp của hung thủ càng ngày càng tàn nhẫn, hơn nữa càng ngày càng lớn mật.

Lần đầu tiên hung thủ gây án, là vào thời gian đêm khuya vắng người.

Lần thứ hai ban ngày, nhưng mà cư dân trong tòa nhà rất an tĩnh.

Lần thứ ba, lại giống như ở trước mắt bao người, cách một cửa phòng, bên ngoài có rất nhiều người.

Chỉ là bọn họ ai cũng không nhìn thấy hung thủ, lúc người phụ nữ phát hiện thi thể, hung thủ cũng đã không thấy.

Đường Tín nói: “Chắc là vừa mới chết, sẽ không vượt quá nửa giờ.”

“Cái gì?” Trần Vạn Đình kinh ngạc nói: “Vừa mới chết?”

Đúng là như thế, Đường Tín và Trần Vạn Đình rời đi vẫn chưa tới bốn mươi phút, mà lúc trở lại lần nữa, nữ bác sĩ đã chết, cô ta nhất định là mới chết không bao lâu.

Hung thủ là ai?

Hung thủ làm thế nào trước mắt bao nhiều người có thể gϊếŧ người?

Hung thủ làm sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy?

Vô số nghi vấn, tất cả đều bày ở trước mặt mọi người.

Người phát hiện thi thể là một người phụ nữ tới cố vấn, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc không tầm thường, chắc là tương đối giàu có.

Người phụ nữ sợ đến phát run, thoạt nhìn rất hoang mang lo sợ.

Bà ta lần đầu tiên tới đây, bởi vì đến thời mãn kinh, bà ta nghĩ tâm lý có chút không tốt, cho nên muốn đến xem bác sĩ, cố vấn một chút. Bà lúc trước đã được hẹn, nói trước hơn mười phút đến phòng khám bệnh.

Hộ sĩ để cho bà ngồi ở bên ngoài khu chờ nghỉ ngơi một chút, rót cho bà một chén nước ấm, nói bác sĩ đang làm công tác chuẩn bị.

Bà ngồi đợi mười lăm phút, bà là số thứ nhất, theo lý mà nói phía trước bà không có ai, bác sĩ muốn chuẩn bị, cũng không thể quá thời gian hẹn được.

Đợi thêm năm phút, bà không chịu được nữa, bà đi tới, dùng lực gõ cửa một cái.

Bên trong không có ai trả lời, bà ta trước giờ tính tình vẫn không tốt, liền tự ý vặn nắm cửa, phát hiện cửa không khóa. Vì vậy bà liền đẩy cửa đi vào, cửa vừa mở ra, bên trong đập vào mặt một mùi máu tươi nồng đậm, bà lập tức liền thấy thi thể nằm dưới đất.



Thật là đáng sợ, không chỉ là một thi thể, quả thực là một cơn ác mộng!

Người phụ nữ đứt quãng kể lại tình huống mà mình nhìn thấy, sợ bà lúc nói vẫn cứ run rẩy, vài lần mở miệng thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, nói cũng lộn xộn, đôi khi ngay chính bà cũng không biết mình đang nói cái gì.

Bị dọa không chỉ có người phụ nữ, rất nhiều người đều bị dọa. Tuy rằng bọn họ không thấy thi thể, thế nhưng nghe được lời chuyền tai, đã bị dọa đến vô cùng hoảng sợ.

Ở đây không ít người bị cảnh sát lấy khẩu cung, nhưng mà bọn họ căn bản cái gì cũng không nghe được, một chút động tĩnh cũng không nghe được.

Trương Khải Lương ở sát vách vị nữ bác sĩ kia, lúc đó Trương Khải Lương đang phụ đạo tâm lý cho Tần An. Trương Khải Lương cũng nói căn bản không có nghe được bất kì động tĩnh gì.

“Tần An?” Trương Khải Lương lo lắng nói: “Có phải hơi choáng không? Tôi thấy hôm nay chúng ta phụ đạo tâm lý tới đây thôi, thân thể khó chịu thì về nhà nghỉ ngơi một chút.”

“Tôi biết.” Tần An chất phác gật đầu, nói: “Cảm ơn bác sĩ Trương.”

Tình hình của Tần An hình như không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, lúc chào hỏi Trương Khải Lương rời đi, ra cửa thiếu chút nữa đυ.ng phải kính.

Vài ngày liên tục chết ba người, tình huống lần này thật sự là phi thường không lý tưởng, bầu không khí cũng vô cùng khẩn trương.

Sau khi lấy chứng cứ từ hiện trường, thi thể cũng bị mang trở về cục.

Trần Vạn Đình vừa về trong cục, liền bị Đoan cục gọi đi.

Trần Diễm Thải bĩu môi, nói: “Lão đại thảm.”

Không chỉ là Trần Vạn Đình thảm, Ngải Đội cũng rất thảm, lúc trước Ngải Đội đã bị Đoan cục răn dạy một bữa.

Ngải Đội mang theo mấy người cấp dưới tới, nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.”

Tạ Kỷ Bạch trầm mặc không nói, Đường Tín đi khám nghiệm tử thi, trong phòng những người còn lại cũng đều không thể nói gì.

Ngải Đội nói: “Theo tôi thấy, cái tên Ngu Cốc chế tác búp bê kia rất khả nghi. Ba vụ án đều liên quan tới hắn ta, cho dù hung thủ không phải hắn, thế nhưng tôi nghĩ, hung thủ có liên quan tới hắn ta.”

Đích xác, ba vụ án đều có liên quan tới búp bê, đó cũng không phải trùng hợp, mà là dự mưu tỉ mỉ.

“Thế nhưng Ngu Cốc có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa động cơ gϊếŧ người của anh ta là gì? Anh ta không hề quen biết những nạn nhân.” Trần Diễm Thải nói.

Ngải Đội nói: “Có chứng cứ ngoại phạm, không có nghĩa là hắn ta không phải hung thủ.”

Trần Diễm Thải: “…”

Ngải Đội còn nói: “Hơn nữa mọi người thấy đó thủ đoạn gϊếŧ người của ba lần, giống như là gϊếŧ người vì ân oán hay sao? Đó là tâm lý biếи ŧɦái vặn vẹo. Có khi hắn ta làm búp bê kia đến tẩu hỏa nhập ma, cũng muốn khiến búp bê mình có linh hồn các thứ các thứ, cho nên mới gϊếŧ người, đem một bộ phận cơ thể lấy đi thay thế bằng bộ phận của búp bê.”

Trần Diễm Thải và Lưu Trí Huy đồng thời rùng mình.

Tần Tục liếc Ngải Đội, nói: “Xem nhiều phim truyền hình quá.”

Ngải Đội: “…”

Ngải Đội vỗ bàn một cái, nói: “Mặc kệ thế nào, không thể tiếp tục thế này nữa, tên Ngu Cốc kia phải tỉ mỉ điều tra. Mấy người các cậu, tất cả đều đi điều tra Ngu Cốc cho tôi.”

Vài cảnh viên đội A nghe được mệnh lệnh, lập tức “bùm bụp” thoáng cái tất cả đều chạy ra ngoài, đi điều tra.

Trần Diễm Thải nói: “Cậu không phải tới gây phiền toái cho chúng tôi chứ?”

Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Ngu Cốc đích xác có vấn đề.”

“Cô xem, cô xem.” Ngải Đội cười nói: “Tiểu Bạch đều…”

“Phi, Tiểu Bạch là để cho cậu gọi hả?” Trần Diễm Thải nói: “Cẩn thận lão đại của chúng tôi nghe thấy rút gân cậu!”

Ngải Đội: “…”

“Khụ khụ, ” Ngải Đội nói: “Quay lại, điều tra Ngu Cốc tuyệt đối không sai.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Búp bê có liên quan tới Ngu Cốc, cho dù không phải anh ta gϊếŧ người, thế nhưng anh ta che giấu rất nhiều chuyện, có thể là một chuyện rất quan trọng.”



“Lẽ nào hung thủ thật sự quen biết với Ngu Cốc?” Tần Tục nói: “Ngu Cốc đang bảo vệ cho hung thủ?”

Lưu Trí Huy gật đầu, nói: “Đúng đúng, Tiểu Tần Tử nói rất hay rất có lý.”

Khiến Tạ Kỷ Bạch để ý còn có quyển Ký ức của cá thứ mười hai kia, vì sao phát hiện trong túi sách nạn nhân thứ nhất một quyển thứ mười hai trống không? Một chữ cũng không có?

Tạ Kỷ Bạch ngực thấp thỏm bất an.

“Lão đại lão đại, không xong.” Một cảnh viên vội vã chạy vào.

Ngải Đội nói: “Hoảng hoảng loạn loạn cái gì?”

Cảnh viên trợn to hai mắt, nói: “Ngu Cốc kia!”

“Làm sao vậy?” Ngải Đội nói: “Tìm được chứng cớ gϊếŧ người?”

Cảnh viên nói: “Không phải, Ngu Cốc kia đột nhiên không thấy!”

“A?” Ngải Đội sửng sốt.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Tại sao nói là không thấy?”

Ngày hôm qua bọn họ còn gặp Ngu Cốc.

Cảnh viên nói bọn họ đi thăm dò Ngu Cốc, nhưng mà Ngu Cốc lại mất tích.

Nhân viên công tác ở cửa hàng búp bê nói, Ngu Cốc bình thường ra ngoài thời gian không lâu lắm. Ngu Cốc không biết lái xe, anh cũng không lái xe vì thế bình thường vẫn có trợ thủ đưa anh đi. Mua sắm bình thường cũng do trợ thủ mua, Ngu Cốc si mê chế tác búp bê, rất ít đi ra ngoài.

Ngay tại lúc đêm qua, Ngu Cốc nhận được một phong thư, bỗng nhiên rời đi, một đêm chưa trở về, đến bây giờ còn không có một chút tin tức.

“Một phong thư…” Tạ Kỷ Bạch chộp được trọng điểm.

Tạ Kỷ Bạch lập tức đứng lên, nói: “Tôi đi xem cửa hàng búp bê.”

Cậu vừa muốn đi vào thang máy, thì gặp được Đường Tín đang đi từ trong thang máy ra.

Đường Tín nói: “Đi đâu thế?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Đi tìm Ngu Cốc, chỗ anh thế nào? Muốn đi không?”

“Được.” Đường Tín lại quay lại trong tháng máy, đi Tạ Kỷ Bạch cùng tìm Ngu Cốc.

Bên Đường Tín khám nghiệm tử thi không phải kết thúc nhanh như thế, trợ thủ của anh vẫn còn tiếp tục, nhưng mà kết quả sơ bộ đã có, nguyên nhân cái chết vẫn là trúng độc hidro xyanua.

Tạ Kỷ Bạch ở trên đường nói cho Đường Tín về việc Ngu Cốc mất tích.

Có thể cảm giác đầu tiên của mọi người là Ngu Cốc chạy án, nhưng mà lá thư thì sao, khiến Tạ Kỷ Bạch cảm thấy rất kỳ quái.

Trước khi bước vào cửa hàng búp bê, điện thoại Tạ Kỷ Bạch rung lên, là Trần Diễm Thải gọi cho cậu.

Trần Diễm Thải nói: “Tiểu Bạch! Ngải Đội vẫn đang tìm kiếm, cậu ta tìm được một tấm hình, tôi gửi cho cậu xem. Ngu Cốc quả nhiên nói dối, búp bê BJD mà anh ta làm, là có đầu.”

Ngu Cốc đã từng làm một búp bê BJD hoàn chỉnh, cũng không phải chỉ làm thân mình mà không làm đầu.

Trong điện thoại của Tạ Kỷ Bạch lập tức nhận được tin, mở ra là một tấm hình.

Cũng không phải là ảnh chụp từ điện thoại, thoạt nhìn như là ảnh chụp từ camera chuyên nghiệp, vô cùng đẹp.

Trong hình là Ngu Cốc và búp bê kia.

Chắc là trước kia khá lâu, Ngu Cốc thoạt nhìn trẻ hơn hiện tại, hơn nữa có sức sống hơn hiện tại. Anh ta ngồi trên ghế, một con búp bê đặt trên đùi anh ta.

Một búp bê hoàn chỉnh, mặc một đồ hỉ phục cổ trang màu đỏ, đôi tay trắng muốt lộ ra, trên mu bàn tay có một nốt ruồi đen nhỏ. Chiếc áo màu đỏ thoáng mở, có thể mơ hồ thấy gần cổ có một hình xăm bông hồng trắng. Búp bê đích thật là hoàn chỉnh có đầu, nhưng mà trên đầu búp bê đắp khăn voan màu đỏ, che đi dung mạo.

Đường Tín nhíu mi, nói: “Búp bê kia là nữ.”

Đường Tín vừa mở miệng, Tạ Kỷ Bạch cũng chú ý tới. Con búp bê Ngu Cốc làm là thân thể nữ, đặc trưng rất rõ ràng. Nhưng mà búp bê trong hình này, tuy rằng phù hợp với mỏi đặc điểm, lại mặc một bộ hỉ phục cổ trang của nam…