“Còn chưa điều tra được.” Trần Diễm Thải nói.
“Em biết rồi.” Tạ Kỷ Bạch thở dài, nói: “Đã muộn rồi, chị về nhà trước đi.”
“Ừ.” Trần Diễm Thải nói: “Tiểu Bạch, cậu cũng mau về nhà đi.”
Tạ Kỷ Bạch gọi cho Trần Vạn Đình một cú điện thoại, báo cáo một chút tình hình, sau đó liền đi về nhà.
Trong nhà không có ai, xem ra Đường Tín chưa trở về, Tạ Kỷ Bạch đi vào đóng cửa.
Trong phòng thật chỉnh tề, không có một hạt bụi.
Tạ Kỷ Bạch có bệnh sạch sẽ, tới mức ngay cả chính mình cũng không thể nhịn được. Kỳ thực Tạ Kỷ Bạch đôi khi cũng nghĩ tới, mình không thể làm như vậy, nhưng mà không có cách nào…
Cậu cho rằng để Đường Tín vào sống là một chuyện phiền phức, nhưng mà Đoan cục đã mở lời, Tạ Kỷ Bạch không thể nào từ chối.
Nhưng mà không nghĩ tới, Đường Tín đảo không phải là phiền phúc lớn, chí ít căn phòng của Tạ Kỷ Bạch vấn rất sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa còn có người làm cơm.
Đường Tín không trở về, không ai làm cơm tối. Tạ Kỷ Bạch vào bếp, vốn định làm mấy món đơn giản, nhưng mà vừa mới bật bếp, cậu đã từ bỏ.
Lần trước cậu đốt cả phòng bếp, lắp đặt lại thiết bị mất một tháng, thật sự là quá phiền toái…
Tạ Kỷ Bạch trực tiếp ăn chút bánh mì, sau đó đi tắm, lúc đi ra đã uể oải không chịu nổi, vào phòng đóng cửa đi ngủ.
Buổi tối không ai trở về, buổi sáng, Tạ Kỷ Bạch cố ý liếc nhìn cửa, không có giày của Đường Tín, thoạt nhìn Đường Tín không trở lại. Không biết là ở trong cục hay đi ra ngoài lêu lổng.
Tạ Kỷ Bạch vẫn như bình thường rửa mặt, sau đó ra khỏi nhà, đi đến trong cục.
Cậu vừa đến phòng làm việc, phát hiện đã có người tới trước, cửa phòng làm việc không khóa. Cậu đẩy cửa đi vào, phát hiện không phải là có người tới trước, mà là Đường Tín ngày hôm qua không trở về liền ngủ bên trong, ngồi trên ghế, ôm cánh tay, cứ như vậy dựa vào ghế ngủ, thoạt nhìn thực sự rất khó chịu.
Tạ Kỷ Bạch đi tới, nhìn anh một cái, sau đó đi về chỗ mình ngồi.
Đường Tín nhất định ngủ không được ngon giấc, nghe được động tĩnh thì mở mắt.
“Chào buổi sáng.” Đường Tín đeo kính lên, nhưng mà trong đôi mắt anh đầy tơ máu, đeo kính cũng không che nổi.
“Muốn nói chuyện một chút không?” Tạ Kỷ Bạch hỏi.
Đường Tín nở nụ cười, nhìn cậu nói: “Đội phó muốn nói chuyện gì?”
Tạ Kỷ Bạch chớp mắt một cái, nói: “Tuy rằng tôi không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng mà tôi có học qua tâm lý học, làm phụ đạo về tâm lý không thành vấn đề.”
Đường Tín vừa cười, nói: “Đội phó, cậu trước đây tại sao muốn học ngành tâm lý?”
Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, không nói chuyện, hình như đang suy tư.
Đường Tín nói: “Cậu học tâm lý học, chỉ sợ không phải cảm thấy hứng thú đối với nó, cũng không phải muốn làm phụ đạo cho người khác đi? Cậu chỉ muốn không để ai có thể nhìn thấu mình, muốn để cho người khác nghĩ cậu là người bình thường.”
Tạ Kỷ Bạch nhìn anh, nhưng mà đã sững sờ.
Đường Tín còn nói: “Tôi nhớ kỹ lần đầu thấy thi thể Lâm Nhạc Điềm cậu không nhịn được ói ra. Tôi lúc đó rất kinh ngạc, đội phó Tổ điều tra đặc biệt, làm sao có thể không chuyên nghiệp như vậy, cậu chắc chắn không phải lần đầu tiên thấy thi thể, tại sao có phản ứng như vậy. Cục điều tra cách một thời gian sẽ có kiểm tra, có cả điều tra về tâm lý. Nếu như bị điều tra ra tâm lý không đạt tiêu chuẩn, thì phải tạm thời cách chức về nghỉ ngơi. Thế nhưng tôi xem qua tờ kiểm tra của đội phó, bài kiểm tra tâm lý điểm tối đa.”
Đôi tay đeo găng của Tạ Kỷ Bạch hơi mở ra rồi nắm chặt thành quyền, cậu chật vật cười cười, nói: “Đường Tín, anh nói đúng. Tôi không có tư cách phụ đạo cho người khác, bởi vì bản thân tôi cũng có vấn đề. Tôi học tâm lý, lại không thể tự điều trị, bản thân mình mới là kẻ méo mó nhất. Tôi chỉ có thể để cho người khác nghĩ, tôi ít nhất là một người bình thường…”
Tạ Kỷ Bạch nói xong những lời này, bỗng nhiên đứng lên, xoay người hướng về phía cửa phòng làm việc đi tới.
Đường Tín sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, lập tức cũng đứng lên đuổi theo.
Tạ Kỷ Bạch muốn mở cửa, Đường Tín đã đè lại cánh cửa, cản lại Tạ Kỷ Bạch, nói: “Xin lỗi, Tiểu Bạch, trong lòng tôi không thoải mái, hơn nữa mới thức dậy vẫn còn khó chịu, vừa nãy không thể cản lại miệng mình, cậu đừng nóng giận…”
“Không sao hết.” Tạ Kỷ Bạch đã khôi phục hình dạng bình thường.
Đường Tín nhìn cậu, nói: “Tuy rằng cậu nói như vậy, thế nhưng tôi xem ra cậu khẳng định vẫn còn tức giận. Nếu không như vậy đi, cậu cắn tôi một cái giải tỏa tức giận?”
Tạ Kỷ Bạch cảm thấy Đường Tín đứng quá gần mình, vội vàng đẩy anh ra một chút, cậu kìm nén cảm giác hít thở không thông, nói: “Là tôi xen vào việc của người khác.”
“Tiểu Bạch…” Đường Tín đang cúi đầu, thoạt nhìn như là một con chó to đang phạm sai lầm.
Tạ Kỷ Bạch đích xác vừa nãy rất tức giận, thậm chí rất sợ. Cậu cảm giác mình ngụy trang rất tốt, mỗi lần làm kiểm tra tâm lý đều được điểm tối đa, người khác chỉ nghĩ cậu có bệnh sạch sẽ mà thôi. Nhưng mà Đường Tín chợt vạch trần cậu, anh hình như cái gì cũng biết, trong lúc nhất thời khiến Tạ Kỷ Bạch cảm giác sợ hãi.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Chúng ta đều có chuyện không thể nói cho người khác, cố chấp trôn dưới đáy lòng, bởi vì chúng ta đều biết, cho dù có người biết, cũng không thể giúp được gì. Có đúng hay không?”
Đường Tín không nói gì.
Tạ Kỷ Bạch còn nói: “Tôi đúng là không giúp được gì, nhưng mà tôi cũng là người muốn dừng lại những phiền phức mà kẻ kia gây ra. Anh có nghĩ tới, kẻ kia có liên quan đến rất nhiều vụ án, mà hắn ta ở trước mắt bao nhiêu người, để cho anh và hắn ta có một sự liên kết. Mục đích của hắn ta, rất có thể là muốn phân tách sự tín nhiệm giữa chúng ta. Rất không may là, thoạt nhìn hắn ta đã thành công.”
Đường Tín thở dài, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Tiểu Bạch, chiêu này của cậu là lấy tiến làm lui?”
Tạ Kỷ Bạch không có thái độ.
Đường Tín nói: “Tôi đầu hàng.”
Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, hai người lại ngồi xuống, mặt đối mặt.
Đường Tín nói: “Tôi nói dối, tôi thấy được mặt kẻ đó… là một người tôi quen biết.”
Đường Tín quả nhiên nói dối, thậm chí đã lừa gạt được máy kiểm tra.
Tạ Kỷ Bạch lại nghĩ tới câu tỏ tình bất ngờ của Đường Tín, không nhịn được cười.
Đường Tín nói tiếp: “Hắn ta cởi mặt nạ xuống, tôi thấy… hắn ta chính là thầy giáo của tôi, tên là Trịnh Hoành Tiên…”
Trịnh Hoành Tiên!
Quả nhiên là cái tên này.
Tạ Kỷ Bạch không nói gì, không cắt lời anh.
“Thế nhưng.” Đường Tín cảm xúc có chút không ổn định, nói: “Thế nhưng điều đó không thể xảy ra, thầy giáo của tôi đã chết vài chục năm trước. Chết lúc tôi mười tuổi, là tôi tận mắt nhìn thấy…”
Lúc Đường Tín nhận được tin nhắn, là một dãy số xa lạ. Anh rất ít khi nhớ số điện thoại, nhưng mà chỉ chốc lát, khiến anh nhớ lại những ký ức đầy máu tanh. Anh thoáng cái nhận ra, đây là số điện thoại mà thầy giáo đã từng dùng qua.
Anh biết Trịnh Hoành Tiên đã chết, nhưng khi nhìn thấy anh vẫn rất kinh ngạc, không cần do dự, liền chạy tới sân thượng, anh muốn làm rõ có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, người đàn ông kia tháo mặt nạ ra, anh thấy được gương mặt trong trí nhớ đó.
Đường Tín nói, Trịnh Hoành Tiên đã chết, anh không chỉ tận mắt nhìn thấy, khi đó anh còn chạm đến từng dòng máu tươi, đầy tay đều dính, cái cảm giác này, khiến một đứa bé cảm thấy rất đáng sợ, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc.
Tạ Kỷ Bạch nghe thính Đường Tín nói, thân thể nhịn không được run lên, cậu như cảm thấy trên tay mang đầy máu, cái cảm giác ghê tởm buồn nôn kéo tới.
Cậu thực sự chịu không nổi, bỗng nhiên đứng lên, nói: “Xin lỗi, tôi đi toilet.”
“Tiểu Bạch?” Đường Tín đuổi theo, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì, bệnh cũ.” Tạ Kỷ Bạch nói, “Nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Tạ Kỷ Bạch đổi chủ đề, nói: “Thầy giáo của anh có thể lúc đó chưa chết, có người cứu hay không?”
“Không thể nào. . .” Đường Tín nói.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Nếu như anh xác nhận ông ấy đã chết, vậy anh đang sợ cái gì?”
Nếu như Trịnh Hoành Tiên thực sự đã chết, như vậy kẻ xuất hiện trước mặt Đường Tín căn bản không thể nào là Trịnh Hoành Tiên, tuyệt đối là hàng giả.
Đường Tín sửng sốt.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Anh lúc đó hít vào rất nhiều thuốc mê, loại thuốc kia anh hẳn rõ ràng hơn tôi, không thể lập tức có hiệu lực, sẽ phải chờ một thời gian ngắn. Hơn nữa, loại thuốc gây tê thần kinh này, có thể gây ra ảo ảnh.”
Đường Tín là pháp y, đương nhiên rõ ràng hơn Tạ Kỷ Bạch, nhưng khi đó anh quá hốt hoảng, cũng không cố gắng quan sát.
Tận mắt anh nhìn thấy, có thể không phải sự thật, cái này có thể là một cái bẫy. Như Tạ Kỷ Bạch nói, dùng để làm phân tán sự tín nhiệm của bọn họ.
Đường Tín nói: “Xin lỗi, là tôi quá sơ suất.”
“Anh có thể suy nghĩ cẩn thận là được rồi.” Tạ Kỷ Bạch nói.
“Cô nam quả nam!”
Trần Diễm Thải không biết từ chỗ nào nhảy ra, chợt kêu to một tiếng, khiến hai người họ giật cả mình, nói: “Hai người các cậu ở chỗ này làm gì?”
Đường Tín cười cười, nói: “Nói chuyện phiếm.”
“Đường pháp y, cậu lại có tinh thần rồi.” Trần Diễm Thải nói.
Đường Tín nói: “Đúng vậy.”
Trần Diễm Thải cười hì hì nói: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, tôi không nghĩ cậu héo [1] dễ dàng như vậy.”
[1] héo có hai nghĩa: suy sụp và héo khô
Đường Tín: “. . .”
Tạ Kỷ Bạch ho khan một tiếng, nói: “Đừng đứng trước cửa nói mấy câu kì quái như thế.”
Ba người vào phòng làm việc, Tạ Kỷ Bạch hỏi thăm Trần Diễm Thải về tin tức của Tần Tục và Lưu Trí Huy ngày hôm qua.
Trần Diễm Thải nói: “Cậu còn nhớ Trương Linh Hoa là bác sĩ tâm lý không?”
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Nhớ rõ.”
Trần Diễm Thải nói: “Nạn nhân thứ hai là bệnh nhân của cô ấy.”
“Cô ta có bệnh tâm lý?” Tạ Kỷ Bạch kinh ngạc hỏi.
Trần Diễm Thải gật đầu, nói: “Kỳ thực cũng không nghiêm trọng, chính là do công tác áp lực quá lớn mà thôi.”
Vậy hai nhận nhân cũng quen chung rất nhiều người, ở chỗ làm việc của Trương Linh Hoa rất nhiều người biết bọn họ, hơn nữa em trai Trương Linh Hoa cũng là bác sĩ tâm lý, cùng làm việc với Trương Linh Hoa, cũng quen biết nạn nhân thứ hai.
“Được rồi, còn có một cậu trai dáng dấp rất xinh đẹp.” Trần Diễm Thải nói mặt mày hớn hở, “Cũng là bệnh nhân của Trương Linh Hoa, cậu ta hôm qua có đến chỗ Trương Linh Hoa xem bệnh, nói đã hẹn trước thời gian, haiz, cũng không biết cô ta đã chết.”