Ba người nhận được điện thoại, lập tức liền lên xe jeep, chạy nhanh như điệp chớp tới mục tiêu.
Là một căn nhà chung cư, chung cư chín tầng.
Tạ Kỷ Bạch vừa xuống xe, liền thấy Đường Tín đút tay túi quần đứng dưới lầu.
“Chuyện gì xảy ra?” Tạ Kỷ Bạch hỏi.
Đường Tín lấy ra một quyển sách bìa xám, đưa cho Tạ Kỷ Bạch, nói: “Phát hiện trong túi nạn nhân, tôi mang mọi người qua xem.”
《 Ký ức của cá• quyển thứ mười hai 》…
Tạ Kỷ Bạch cầm quyển sách kia, lập tức đi theo Đường Tín vào thang máy, đến tầng chín.
Trên tầng chín toàn là cảnh sát, một cửa căn hộ bị vây chặt như nêm cối, bọn họ đi tới, chen vào cửa lớn.
Chủ căn hộ là một người phụ nữ, một người phụ nữ thích sạch sẽ và chỉnh tề. Trong phòng ngay ngắn ngăn nắp, bố trí ấm áp lại mộc mạc, làm cho người ta cảm giác đơn giản trang nhã, cũng là một người phụ nữ có trình độ văn hóa tương đối.
Đường Tín nói: “Nạn nhân ở trong phòng, chờ mọi người xem xong, tôi sẽ cho người mang thi thể về.”
Đường Tín dẫn bọn họ vào một gian phòng bên trong, lúc đứng ở cửa còn bổ sung một câu, nói: “Có rất nhiều máu, nên chuẩn bị.”
Tạ Kỷ Bạch không biết trên mặt mình có lộ ra biểu cảm giật mình hay không, Đường Tín hình như nhìn thấu cậu. Cậu không nói gì, theo đi vào.
Đây cũng là một gian phòng ngủ chính, cũng đơn giản nhã nhặn lại ấm áp, nạn nhân là nữ, nằm chết ở trên chính giường đôi của cô ta.
Một mảng máu lớn, giống như là phun ra, làm bẩn ga giường, ở nền nhà bên cạnh cũng có không ít máu.
Nạn nhân cơ thể trần trụi, một mảnh cũng không che, cũng không đắp chăn, thân thể gần như hoàn mĩ của cô phơi bày trước tất cả mọi người, nếu như có thể bỏ đi vết máu dữ tợn này, thì đây sẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Nhưng mà cánh tay nạn nhân có chỗ khác lạ, giống như chỗ đó bị héo rút lại, rất nhỏ hơn nữa so với cánh tay bình thường cũng ngắn hơn nhiều.
Lưu Trí Huy đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nói: “Cánh tay trái của cô ta bị sao vậy?”
“Cậu nhìn kỹ.” Đường Tín nói.
Tạ Kỷ Bạch đi tới, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không chỉ là kinh ngạc, cậu cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi, trong nháy mắt nổi đầy da gà, cảm thấy không rét mà run.
Cái đó không phải cánh tay của người phụ nữ, cũng không phải cánh tay của người khác, cái này hẳn là cánh tay thuộc về một con búp bê.
Cánh tay trái của người phụ nữ bị chặt đi, vệt máu lớn là vì thế mà tạo thành. Cánh tay trái của cô bị chém đứt, thay bằng cánh tay trái của một con búp bê.
Bup bê tất nhiên không có lớn bằng một người trưởng thành, cánh tay rất tinh xảo, móng tay mượt mà, mạch máu như ẩn như hiện, và cảm giác da thịt rất chân thật hoàn mĩ. Mà bây giờ để ở bên cạnh một người chết, khiến người khác cảm giác lạnh cả người.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Lưu Trí Huy gãi gãi cái gáy.
Có người gϊếŧ chết người phụ nữ, lấy cánh tay trái của búp bê thay thế vào cánh tay trái của người phụ nữ, dụng ý là cái gì?
Tạ Kỷ Bạch sau khi chấn động mạnh trong nháy mắt, thì cảm thấy cổ không khỏe, cậu hiện tại cảm giác đầu váng mắt hoa, cảm giác ghê tởm muốn ói cùng chầm chậm mà trở nên mãnh liệt.
Cậu nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, hiện tại không chỉ có người của tổ C, còn có một số người của Ngải Đội, cậu không thể để lộ ra thêm lần nữa.
Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Người chết sắc mặt rất bình tĩnh.”
“Đúng vậy.” Đường Tín nói: “Nguyên nhân cái chết hẳn không phải do mất máu quá nhiều, tôi tìm thấy trên cánh tay phải của cô ta có một vết lỗ kim, nhưng mà chưa biết được tiêm vào người là thứ gì, hiện tại còn chưa biết, phải chờ tôi mang thi thể về nghiên cứu một chút.”
Người chết, nữ, Trương Linh Hoa, hai mươi chín tuổi, bác sĩ cố vấn tâm lý.
Một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, từ căn nhà độc thân của cô có thể nhìn ra được, thu nhập của cô chắc là rất khá.
Người thứ nhất phát hiện thi thể, là Trương Linh Hoa dì nhân viên làm theo thời gian. Từ thứ hai đến thứ sáu đến hai giờ chiều, dì ấy sẽ tới quét tước gian phòng.
Hôm nay dì đúng hạn tới, khoảng một giờ năm mươi phút thì tới, ấn xuống mật mã đi vào căn phòng. Dì bắt đầu quét tước phòng, trước tiên lau dọn phòng ngoài đầy bụi bặm, sau đó tới sàn nhà.
Trương Linh Hoa là người rất dễ gần, thái độ làm người rất khách khí, đối với dì nhân vân làm công theo giờ cũng không hà khắc, cho nên công tác này rất nhẹ nhàng. Vị nhân viên làm công này làm cho Trương Linh Hoa đã hơn hai năm, vô cùng quen thuộc.
Dì lau xong phòng khách, chuẩn bị tới các gian phòng khác lau dọn, tới phòng ngủ của Trương Linh Hoa, dì đẩy đẩy cửa, phát hiện bên trong khóa lại.
Chẳng lẽ là cô chủ hôm nay không đi làm?
Trương Linh Hoa làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hơn nữa thân thể rất tốt, quanh năm suốt tháng cũng sẽ không ốm. Ngày hôm qua dì mới thấy cô, thoạt nhìn còn khỏe mạnh như vậy, ngày hôm nay làm sao đã bị bệnh?
Chuyện ngủ quên, tuyệt đối không khả năng xảy ra với Trương Linh Hoa.
Dì có chút lo lắng, gõ cửa một cái, hỏi Trương Linh Hoa làm sao vậy, có phải bị bệnh hay không, có cần bác sĩ không.
Bên trong một chút âm thanh cũng không có.
Chẳng lẽ đi làm, quên khóa cửa?
Thế nhưng hơn hai năm, Trương Linh Hoa không có thói quen như vậy.
Dì cầm lấy điện thoái, gọi cho Trương Linh Hoa, muốn xác nhận. Điện thoại gọi được, rất nhanh dì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trương Linh Hoa, loáng thoáng truyền tới từ phía sau cửa, là từ trong phòng ngủ truyền tới.
Điện thoại của Trương Linh Hoa còn ở trong phòng ngủ.
Thế nhưng không nghe, thật lâu cũng không nghe điện.
Dì lo lắng hơn, lại gõ cửa thật lâu, dì bắt đầu bất an.
Dì cũng không biết có phải là do tự mình đa nghi quá hay không, dì hình như ngửi thấy được mùi máu, bay ra từ trong phòng ngủ.
Dì vừa dùng dung dịch tiêu độc có chứa mùi thơm mát để lau khắp phòng khách, trong mũi đầy mùi thơm mát. Mà bây giờ, hương thơm bị gió thổi đi gần hết, thay vào đó là mùi máu tươi quỷ dị.
Dì sợ hãi, lập tức chạy tới phòng đọc sách của Trương Linh Hoa, ở hàng thứ hai của giá sách có chiếc chìa khóa dự phòng.
Là Trương Linh Hoa nói cho dì biết, dì lấy cái chìa khóa, liền mở cửa phòng ngủ của Trương Linh Hoa.
Dì vừa liếc mắt thấy máu tươi đầy trong phòng, sợ đến thiếu chút nữa ngất đi, nhịn không được hét toáng lên.
Nhiều máu như vậy, hóa ra người có thể có nhiều máu như vậy.
Người phụ nữ nằm trên giường, đã chết không thể nghi ngờ gì nữa.
Dì sợ hãi đi báo cánh sát.
Đường Tín theo Ngải Đội đi ra làm nhiệm vụ, anh không chỉ phát hiện thi thể thật quỷ dị, còn phát hiện trong bóp của người chết có một quyển sách, 《 Ký ức của cá • quyển thứ mười hai 》.
Nhưng quyển tiểu thuyết lần này xuất hiện, thật sự là rất quỷ dị, Tạ Kỷ Bạch mở trang thứ nhất, bên trong trống không, tiếp tục lật trang, vẫn trống không, quyển sách này căn bản là một quyển sổ trắng.
Ý của Trần Vạn Đình, vì vụ án này có liên quan tới《 Ký ức của cá 》 , cho nên bọn họ chuẩn bị kết hợp điều tra.
Nhưng mà Ngải Đội không muốn buông tay, nghĩ quyển sách kia chắc chỉ là trò đùa, bên trong chẳng có gì, không chừng hung thủ muốn giá họa cho người khác, cho nên mới nhét vào trong bóp nạn nhân quyển sách.
Trần Vạn Đình và Ngải Đội đối mặt, Trần Diễm Thải còn ở bên cạnh kêu to thêm mắm thêm muối, chuyện này càng không yên.
Đoạn cục vừa lúc đi ngang qua, vừa nghe sự việc, cái này cũng thật tốt, tất cả mọi người đều muốn xử lý, vậy thì thật vui vẻ mà để cho cả hai đội đi điều tra, còn có thể tăng tiến một chút tinh thần hợp tác cho tiểu đội.
Vì vậy Ngải Đội mang theo vài người, tạm thời dời đến phòng làm việc của tổ C.
Cũng may người tổ C hiện tại không nhiều lắm, bọn họ dọn vào không cảm thấy chật chội.
Trần Diễm Thải sắp tức giận phát điên lên.
Đường Tín đi khám nghiệm tử thi, sau khi khám nghiệm về đã đến giờ tan sở, nhưng lúc anh tiến vào, mọi người vẫn đều ở đây, hơn nữa còn rất đông.
Đường Tín còn tưởng rằng đi nhầm phòng, đứng ở cửa nửa ngày chậm bất quá Thần lai.
Tạ Kỷ Bạch thấy anh, hỏi: “Đường pháp y, tình hình thế nào?”
“Đúng vậy, Đường pháp y, nguyên nhân cái chết của nạn nhân là gì? Thời gian tử vong là vào lúc nào?”
Đường Tín đột nhiên cảm thấy, mình trở nên nóng đến chạm tay có thể bỏng, áp lực thật đúng là rất lớn.
Anh đi tới, vẫn đem báo cáo kiểm nghiệm cho Trần Vạn Đình, nói: “Nguyên nhân tử vong là trúng độc hidro xyanua.”
“Hidro xyanua?” Tạ Kỷ Bạch nhíu mi.
Đường Tín nói: “Nạn nhân sau khi bị nhiễm độc hidro xyanua tử vong, mới bị chặt bỏ cánh tay trái. Trên cánh tay phải của nạn nhân có một lỗ tiêm, là bị tiêm vào số lượng lớn hidro xyanua. Thời gian tử vong là đêm qua khoảng hai tới ba giờ, nạn nhân lúc này có thể đang ngủ say, không có chút biểu hiện giãy dụa, bị tiêm vào hidro xyanua thì nhanh chóng tử vong, thậm chí là không hề hay biết.”
Ngải Đội vừa nghe, nói: “Gây án lúc nửa đêm? Biết được mật mã vào cửa, hơn nữa biết chìa khóa dự bị của phòng ngủ nạn nhân ở chỗ nào, cũng không nhiều đi? Được rồi, dì làm công kia rất khả nghi.”
Trần Diễm Thải liếc mắt, nói: “Thật xin lỗi Ngải Đội, tôi vừa mới điều tra, ba mẹ của nạn nhân, em trai cô và mấy người bạn, đều biết mật mã và chìa khóa dự bị ở chỗ nào. Nghi phạm còn có rất nhiều.”
“A?” Ngải Đội khó tin, nói: “Vậy thì ý thức của nạn nhân cũng quá mức kém, cô ta cho rằng tất cả mọi người đều là người tốt à?”
Trần Diễm Thải nói: “Ngải Đội, đều tan việc, ngươi thế nào hoàn nương nhờ chúng ta ở đây a, ngươi không dưới ban sao?”
Ngải Đội ngồi chắc chắn, không có chút ý nào muốn rời đi, nói: “Tôi hôm nay tăng ca.”
Tạ Kỷ Bạch xoa xoa thái dương, nói: “Chúng tôi về trước.”
“Đi thôi, anh cũng đi.” Trần Vạn Đình nghĩ tới đau đầu, chuẩn bị chạy.
Tần Tục đứng lên, Lưu Trí Huy vội vã chạy theo sát sau.
Chỉ vài phút trong phòng chỉ còn Trần Diễm Thải và Ngải Đội.
Trần Diễm Thải nhìn đồng hồ, bắt đầu đăng nhập vào tài khoản trò chơi. Bởi vì ngày hôm nay có đội đi khai hoang, thời gian vừa lúc vào giờ tan tầm, cho nên Trần Diễm Thải không kịp về nhà lên trò chơi, chuẩn bị ở lại công ty suốt đêm, không nghĩ tới Ngải Đội vậy mà cũng lỳ ra không đi.
Trần Diễm Thải liếc mắt, bắt đầu chơi game, tuyệt đối không để ý đến Ngải Đội.
Ngải Đội đứng lên, làm bộ đi lấy nước, nhìn thoáng qua máy vi tính của Trần Diễm Thải, lập tức vui vẻ nói: “Tôi cũng chơi trò này đó, cô ở sever nào?”
Trần Diễm Thải không để ý tới hắn ta, Ngải Đội tự mình tới xem, nói: “Ý, chúng ta cùng sever, cô tên là gì?”
Trần Diễm Thải lập tức che màn hình, không cho hắn nhìn tên trong trò chơi, nói: “Đi đi đi đi, đừng có cản trở người khác chơi game.”
“Cái cô nha đầu dối trá này sao dễ giận vậy?” Ngải Đội nói: “Cô nói cho tôi biết cô tên gì, có khi tôi có thể kéo cô.”
“Phi, ai cần anh kéo, anh là cái đồ tay hỏng.” Trần Diễm Thải nói.
Ngải Đội nhất thời tức đến mặt đều xanh.
Ngải Đội bưng ly nước ngồi trở lại, bắt đầu tiến vào game, nói: “Tôi lần đầu tiên bị người ta nói là tay hỏng đó.”
Trần Diễm Thải không để ý tới hắn, vào phòng yy, bắt đầu hàn huyên với các bạn thân mến của mình, nói: “Tôi tới rồi, chờ tôi chút để lập đội nha.”
“A? Nam thần còn chưa tới, vậy chờ một chút đi!”
“Nam thần của tôi luôn luôn là nhân vật xuất hiện cuối cùng.”
Ngải Đội mở trò chơi, cũng lên yy chuẩn bị lập đội đi khai hoang, kết quả là nghe được âm thanh trong phòng yy và cái người ngu ngốc thiếu đánh bên cạnh mình là một, thế mà lại trùng hợp đến kỳ tích như vậy.
Trần Diễm Thải hang hái nói: “Hào Luật tới rồi, nam thần tới rồi!”
“Phụt —— ”
Ngải Đội vừa mới uống vào miệng một ngụm nước thì phun ra, một giọt cũng không để lại, tất cả đều cống hiến cho laptop của mình.
Laptop trong nháy mắt. . .
Đen màn hình, nghẹn. . .
Cùng lúc đó, Trần Diễm Thải bên cạnh khinh bỉ liếc nhìn Ngải Đội, còn kì quái lẩm bẩm: “Ý, nam thần của tôi sao vừa lên đã biến mấy rồi?”
Lúc này Ngải Đội thật không biết là có tâm trạng gì nữa, hắn chẳng qua cũng chơi game này, hơn nữa ID trong game gọi là Hào Luật mà thôi. . .