Chương 14: Nghi Thức Bắt Đầu 14

Tạ Kỷ Bạch cầm hai tấm hình kia đi ra, nói: “Trần Diễm Thải.”

“Tôi tôi tôi ở đây.” Trần Diễm Thải bỗng nhiên nói lắp: “Đội phó, lúc nãy tôi không nói gì cả.”

Tạ Kỷ Bạch giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương, nói: “Tra xem Lâm Nhạc Điềm ở nước ngoài, có người thân, hoặc là bạn bè thân cận hay không.”

Trần Diễm Thải sửng sốt, thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng đội phó muốn tính sổ với mình, nói: “Tôi lập tức điều tra.”

“Lâm Nhạc Điềm này quả nhiên có vấn đề?” Lưu Trí Huy hỏi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Đúng, hơn nữa còn là Lâm Nhạc Điềm này.”

Đường Tín nhíu mi, hỏi: “Cậu hoài nghi Lâm Nhạc Điềm là giả?”

“A?” Lưu Trí Huy sửng sốt, nói: “Giả?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Bây giờ còn là giả thiết.”

Mọi người đều ngồi xuống, chuẩn bị nghe Tạ Kỷ Bạch phân tích.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Chúng ta tìm được một thi thể, mặc váy màu trắng, thế nhưng thi thể tổn hại quá nghiêm trọng, cho nên không thể xác nhận thân phận của cô ta. Hơn nữa người chết Lưu Huỳnh Bối còn là một cô nhi, chúng ta càng thêm không thể xác nhận được nạn nhân có phải Lưu Huỳnh Bối hay không. Chúng ta sở dĩ từ đầu luôn tin tưởng nạn nhân là Lưu Huỳnh Bối, tất cả đều là bởi vì quyển tiểu thuyết.”

《 Ký ức của cá • quyển thứ mười một 》…

Bởi vì quyển tiểu thuyết thần bí kia đã xuất hiện rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần đều là trước khi cảnh sát công bố vụ án thì đã biết rõ được tiền căn hậu quả, thậm chí là mọi chi tiết của hung thủ. Cho nên bọn họ đều cho rằng đương nhiên là, trong sách viết đều đúng.

Nhưng mà tựa như Đường Tín nói, người viết sách là viết một quyển tiểu thuyết kinh dị trinh thám, mà cũng không phải là ghi chép lại, hắn ta nhuộm đẫm câu chuyện bằng một bầu không khí bí ẩn, dùng những câu chữ sai lầm dẫn dắt người đọc.

Bọn họ ngay từ đầu lọt vào sương mù mà tác giả kia thiết kế.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Chúng ta nhìn quyển thứ mười một, lập tức cho rằng người chết là Lưu Huỳnh Bối, hơn nữa đêm tài xế kia liệt vào danh sách tình nghi. Nhưng mà tài xế không có động cơ gϊếŧ người, hơn nữa có chứng cớ ngoại phạm rất đầy đủ, căn bản không khả năng gϊếŧ người. Kỳ thực người kia ngay từ đầu đã gạt chúng ta, khiến chúng ta chuyển sang một hướng kì quái để điều tra.”

Có người tận mắt thấy Lưu Huỳnh Bối bốn ngày trước còn sống, như vậy nếu như giả thiết người phụ nữ kia là Lưu Huỳnh Bối, vậy người chết mười ba ngày trước sẽ không phải Lưu Huỳnh Bối. Nạn nhân là ai?

Tạ Kỷ Bạch trầm mặc một hồi, nói: “Chết, có lẽ là Lâm Nhạc Điềm.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người kinh ngạc.

“Nếu như Lâm Nhạc Điềm chết, người ngày hôm qua chúng ta gặp là ai?” Lưu Trí Huy trợn to hai mắt, bọn họ ngày hôm qua vẫn còn thấy Lâm Nhạc Điềm, còn đem cô ta mang về cục hỏi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Đương nhiên chính là Lưu Huỳnh Bối người chưa chết.”

“Em bị nói đến hồ đồ luôn rồi.” Lưu Trí Huy gãi đầu.

Tần Tục bỗng nhiên nói: “Hung thủ và người chết thay đổi thân phận?”



Đường Tín lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, nói: “Cho nên cậu nói, không phải Lâm Nhạc Điềm đố kị Lưu Huỳnh Bối, mà là Lưu Huỳnh Bối đố kị Lâm Nhạc Điềm.”

“Đúng.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tạ Kỷ Bạch cũng là vừa này mới nghĩ ra loại khả năng này, Trần Vạn Đình chuẩn bị tối nay hẹn hò ăn mặc tỉ mỉ một phen, thiếu chút nữa khiến cho bọn họ không nhận ra, trong nháy mắt thấy Trần Vạn Đình, Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên liền nghĩ đến loại khả năng này.

Những vị án gϊếŧ người rồi trao đổi thân phận không ít, nhưng mà thay đổi thân phận giữa hung thủ và người chết thì không nhiều. Dù sao đã số thời gian, thân phận người chết có thể tra ra bằng ADN, nhưng mà Lưu Huỳnh Bối là cô nhi, bọn họ không thể xác nhận ngay được. Mà rất đúng dịp chính là, Lâm Nhạc Điềm cũng là cô nhi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Bây giờ Lâm Nhạc Điềm có vài điểm đáng ngờ.”

Đầu tiên, Lâm Nhạc Điềm buồn do bạn trai vừa mới mất nên về nước, nhưng mà mới vài ngày liền đã có bạn trai mới, có thể nói là hình thức của “Vừa gặp đã yêu”, hai người gặp nhau ở quán cà phê, buổi tối thì đi ăn cơm, ngày hôm qua còn dự định nghỉ lại ở khách sạn gần công viên, tiến triển thực sự quá nhanh. Đó là điểm đáng nghi thứ nhất.

Thứ hai, Lâm Nhạc Điềm và Lưu Huỳnh Bối hẹn sau khi đi ăn thì ngày hôm sau sẽ ra ngoại thành chơi, thế nhưng vì sao Lưu Huỳnh Bối biến mất, Lâm Nhạc Điềm lại không có phản ứng gì? Lâm Nhạc Điềm tuy rằng đã giải thích, thế nhưng giải thích quá mức gượng ép.

Sau đó, Lâm Nhạc Điềm lần thứ hai xuất hiện ở cảnh cục trang điểm rất đậm, so với vẻ trang nhã trong hình khác biệt rất lớn. Kể cả camera giám sát của nhà hàng quay được Lâm Nhạc Điềm cũng xuất hiện với đồ trang sức rất trang nhã.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Đường pháp y nói qua, bởi vì nạn nhân tử vong thời gian quá dài, cho nên không thể xác định đúng giờ và phút, chỉ có thể khám nghiệm ra được nạn nhân chết trong khoảng mười ba ngày trước.”

Vậy nạn nhân chết lúc nào?

Ở trong camera giám sát của nhà hàng, có thể thấy được Lâm Nhạc Điềm và Lưu Huỳnh Bối hai người rời đi, có thể nói rõ là hai người kia vẫn còn sống.

Lúc đó, bọn họ vì bị quyển tiểu thuyết kia lừa, cho rằng Lưu Huỳnh Bối bị người đuổi gϊếŧ, lên xe taxi chạy trốn.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Mọi người có nghĩ tới, trước 0 giờ 20 phút, hung án đã xảy ra?”

“Cái này…”

Tất cả mọi người không trả lời, tất cả đều nhíu mày nhớ lại toàn bộ vụ án.

Nếu như nạn nhân chính là Lâm Nhạc Điềm, như vậy rất có thể, ở trước 0 giờ hai mươi ba phút, Lâm Nhạc Điềm đã chết. Lưu Huỳnh Bối sau khi gϊếŧ người, chạy đến vùng ngoại ô, làm bộ hoảng loạn chặn một chiếc xe taxi, nói có người muốn gϊếŧ cô ta, muốn đi cục cảnh sát. Xe taxi chạy đến trong thành, Lưu Huỳnh Bối còn lại nói không đi cục cảnh sát nữa, mà tới một nhà quán cà phê.

Đây lý do, tài xế nói căn bản không thấy có người đuổi theo Lưu Huỳnh Bối, lúc đó còn tưởng rằng Lưu Huỳnh Bối là bệnh nhân tâm thần trốn viện.

“Thế nhưng…” Lưu Trí Huy vò đầu, nói: “Cô ta làm thế có dụng ý gì? Cô ta gϊếŧ người, vì sao còn muốn đi đón xe ở vùng ngoại ô?”

Đường Tín híp mắt, nói: “Sợ rằng có liên quan tới sự xuất hiện của cô ta bốn ngày trước, tới lấy lại gương trang điểm.”

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Suy nghĩ của tôi cũng giống Đường pháp y.”

Lưu Huỳnh Bối gϊếŧ Lâm Nhạc Điềm, bắt đầu giả mạo Lâm Nhạc Điềm. Cô ta biết, dưới kế hoạch tỉ mỉ, tất cả mọi người cho rằng “Lưu Huỳnh Bối” đã chết, nhưng mà bởi vậy, “Lâm Nhạc Điềm” còn sống là người bị nghi ngờ nhất.

Lưu Huỳnh Bối thay thế Lâm Nhạc Điềm, như vậy cô ta sẽ nói ra chứng cứ bản thân không có ở hiện trường thay cho Lâm Nhạc Điềm, không để cho cảnh sát phát hiện ra rằng Lâm Nhạc Điềm gϊếŧ người.

Vì vậy, Lưu Huỳnh Bối chạy đến vùng ngoại ô chặn một chiếc xe taxi, cứ như vậy, có tài xế xe taxi làm chứng cho Lưu Huỳnh Bối, Lưu Huỳnh Bối ngày đó 0 giờ hai mươi ba phút, vẫn còn sống.

Bởi vậy, nói cách khác vào trước lúc đó, Lâm Nhạc Điềm không có chứng cớ ngoại phạm lúc đó cũng chẳng sao, bởi vì người nạn nhân còn chưa chết.



Sáng ngày hôm sau, Lưu Huỳnh Bối giả mạo Lâm Nhạc Điềm trang điểm đậm, ăn mặc xa hoa, mang theo túi sách xa hoa, đi trên đôi giày cao gót xa hoa, tới quán cà phê gần nhà uống cà phê.

Sau đó cô ta gặp bạn trai mới của mình, quan hệ cấp tốc bốc lửa lên. Cũng không phải vì “Lâm Nhạc Điềm” đã quên bạn trai mới chết cuat mình, bắt đầu một cuộc tình khác. Mà là lúc này, cô ta thực sự rất cần một người làm chứng cứ ngoại phạm cho mình.

Cả ngày, đều có bạn trai làm chứng cho Lâm Nhạc Điềm giả này, mấy ngày kế tiếp cũng đều là như vậy.

“Lâm Nhạc Điềm” này rất cẩn thận, cô ta sợ kế hoạch của chính mình có lỗ thủng, cho nên nạn nhân Lưu Huỳnh Bối lại xuất hiện.

Buối tối ngày thứ ba, người chết Lưu Huỳnh Bối sống lại, cô ta chạy đến nhà hàng, nói với bồi bàn muốn lấy lại gương trang điểm. Có camera giám sát làm chứng, bồi bàn cũng có thể làm chứng cho cô ta.

Cô ta muốn nói cho cảnh sát là, buổi tối thứ ba, Lưu Huỳnh Bối còn chưa chết! ”Lâm Nhạc Điềm” không có thời gian gϊếŧ người.

Bởi vậy, “Lâm Nhạc Điềm” là người còn sống đã được cởi bỏ hiềm nghi.

Nhưng mà cô ta thật không ngờ, có người nghe được nội dung cuộc nói điện thoại của mình. Lưu Huỳnh Bối lỡ hẹn đi chơi ngoại thành, Lâm Nhạc Điềm không có phản ứng gì, trái lại khiến người khác nghi ngờ.

Cái này có thể nói là cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

“Lão đại, vậy làm sao bây giờ?” Lưu Trí Huy hỏi.

Trần Vạn Đình nói: “Tiểu Bạch nói rất có lý, nhưng mà chúng ta hiện tại đang không có chứng cứ. Nếu muốn biết Lâm Nhạc Điềm này có phải giả mạo hay không, hiện tại chỉ có thể vừa sưu tầm chứng cứ, vừa giám sát cô ta hai tư trên hai tư.”

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Còn có, tuy rằng chúng ta không tìm được người thân của Lâm Nhạc Điềm, không thể kiếm tra ADN. Nhưng mà mẹ nuôi của Lâm Nhạc Điềm sau khi mất để lại cho Lâm Nhạc Điềm rất nhiều di sản, đều phải cần có cái chứng minh thân phận, chúng ta có thể điều tra thông qua cái này.”

“Cái này để tôi điều tra.” Trần Diễm Thải xung phong nhận việc nói: “Tôi điều tra một chút xem có tài sản gì, nói không chừng có nhưng cái cần vân tay hay tròng mắt mới mở ra được, chúng ta chỉ cần có được thứ kia, thì có thể xác định Lâm Nhạc Điềm là thật hay giả.”

Tần Tục nói: “Lâm Nhạc Điềm trước kia ở nước ngoài, sợ rằng tài sản hơn phân nửa đều ở lại nước ngoài, cái này rất khó điều tra.”

Trần Diễm Thải nói: “Đúng là như thế, nhưng mà vẫn phải điều tra thử xem.”

“Chủ yếu nhất là, ” Tạ Kỷ Bạch nói: “Vân tay và tròng đen này, chỉ sợ chúng ta không thể lấy đơn giản như vậy được.”

Đây coi như là một vấn đề, ở nước ngoài, đích thật là có chút khó khăn.

Trần Vạn Đình nói: “Hay là trước hết sắp xếp việc theo dõi Lâm Nhạc Điềm hai tư trên hai tư đi.”

Trần Vạn Đình suy nghĩ một chút nói: “Lưu Trí Huy và Tần đi quan sát Lâm Nhạc Điềm trước, buổi chiều đổi thành Tiểu Bạch và Đường pháp y. Buổi tối tôi đi một mình là được.”

“Đừng.” Trần Diễm Thải nói: “Lão đại buổi tối anh không phải đi hẹn hò à?”

Trần Vạn Đình thiếu chút nữa quên béng việc hẹn hò.

Tạ Kỷ Bạch liền nói: “Buổi tối em đi cho, buổi tôi em không có việc gì.”

Đường Tín vừa nghe, cũng nói: “Đội trưởng nếu buổi tối có việc, thì chuyển thành theo dõi buổi chiều đi, tôi và đội phó buổi tối sẽ theo dõi Lâm Nhạc Điềm.”

“Cũng được.” Trần Vạn Đình nói: ” Trần Diễm Thải phụ trách tiếp tục điều tra tin tức. Có phát hiện lập tức thông báo cho mọi người.”