Chương 10: Nghi Thức Bắt Đầu 10

Trần Vạn Đình phê chuẩn Đường Tín khám nghiệm tử thi một lần nữa, nhưng mà thi thể còn chưa được chở về.

Lúc này Đường Tín đã đổi một thân áo blouse trắng, đeo kính mắt viền vàng, còn đeo cả găng tay, ngồi ở bàn nghiệm thi trong phòng làm việc nhàm chán lật báo cáo khám nghiệm lần trước.

“Cốc cốc ”

Tạ Kỷ Bạch ở bên ngoài gõ cửa hai cái, rồi đẩy cửa tiến đến, Đường Tín có chút kinh ngạc, nói: “Đội phó sao lại tới đây?”

Tạ Kỷ Bạch đi tới, giơ tay lên một cái, nói: “Bánh ga-tô, muốn ăn không?”

Đường Tín chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Tạ Kỷ Bạch đột nhiên tặng bánh gato cho mình?

Đường Tín nghiêng đầu liếc nhìn, Tạ Kỷ Bạch cầm trong tay một cái hộp tinh xảo, đóng gói đẹp mắt, bên trên còn thắt nơ màu đỏ, nhìn rất xinh, khoẳng định là loại hình mà nữ sinh ưa thích.

“Là cửa hàng bánh gato bên cạnh?” Đường Tín ngày hôm nay lúc đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, có thấy một tiệm bánh gato, nhưng mà khi đó còn chưa mở cửa.

Tạ Kỷ Bạch gật đầu.

Đường Tín khóe miệng nhếch lên, trong ánh mắt cũng đầy ý cười, nói: “Được, đồ ngọt có thể khiến con người ta vui vẻ một chút.”

Tạ Kỷ Bạch nghe thấy Đường Tín nói như vậy, nhất thời mắt sáng lên, lộ ra vẻ chờ mong khó có được, sau đó liền đem hộp bánh ga-tô đưa cho Đường Tín.

Loại vẻ mặt này của Tạ Kỷ Bạch…

Thật sự là dễ làm cho người khác hiểu lầm…

Nhất là, Đường Tín rất có hứng thú với Tạ Kỷ Bạch.

Đường Tín mở ra hộp bánh ga-tô, hiểu lầm lập tức lớn hơn nữa.

Trần Vạn Đình nói là kiểu bánh gato mới làm của Tiểu Tô, bánh ga-tô đích xác vô cùng tinh xảo, hình thức là một trái tim màu đỏ, khiến người khác có cảm giác kinh diễm trước mắt sáng ngời.

Đường Tín nhìn thấy sửng sốt, anh cũng không biết bánh gato là Trần Vạn Đình mua, còn tưởng rằng Tạ Kỷ Bạch cố ý mua tặng mình.

Hiểu lầm quá lớn…

Tạ Kỷ Bạch chớp chớp mắt, cũng không biết Đường Tín nghĩ sai, còn nghiêng đầu nói rằng: “Nhìn thật đẹp mắt.”

“Đúng vậy.” Đường Tín cười nói: “Cám ơn cậu.”

“Không khách khí.” Tạ Kỷ Bạch hai mắt lấp lánh, nhịn không được còn nói: “Ăn ngon lắm, anh nếm thử đi, nếu như anh thích, ngày mai có thể mang tới cho anh ăn.”

Tạ Kỷ Bạch đang chào hàng, cậu biết Trần Vạn Đình ngày mai khẳng định vẫn sẽ đi tới hiệu bánh gato kia, chí ít Trần Vạn Đình đã liên tục qua đó một tháng, trời mưa gió thế nào cũng chưa gián đoạn, thuận tiện nói, ngay cả ngày nghỉ, Trần Vạn Đình còn chạy từ xa tới cục để mua bánh gato ở hiểu bánh đó mang về…

Cho nên Tạ Kỷ Bạch dám khẳng định, ngày mai Trần Vạn Đình lại tiếp tục đến đẩy mạnh tiêu thụ cho cửa hàng. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, thoạt nhìn Đường pháp y thật thích đồ ngọt, bánh ga-tô có thể chuyển giao cho Đường pháp y.

Thực sự là kết cục vui mừng cho tất cả mọi người.

Đường Tín nghe lời nói của Tạ Kỷ Bạch mà ngây ngẩn cả người, nghĩ rằng tiến triển giữa anh và Tạ Kỷ Bạch, thực sự là nhanh ngoài ý muốn.

Đường Tín gật đầu, nói: “Thật tốt, tôi rất thích.”

Tạ Kỷ Bạch khóe miệng không nhịn được vểnh lên, nói: “Tốt lắm, tôi không quấy rầy anh công tác.”



“Chờ một chút.” Đường Tín gọi cậu lại, nói: “Làm đáp lễ, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm.”

Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: “Không cần.”

Đường Tín có thể nhận bánh gato, Tạ Kỷ Bạch đã rất vui mừng, làm sao có thể còn khiến Đường Tín mời cậu ăn cơm.

Đường Tín nói: “Không đi ra ngoài ăn, tan tầm chúng ta có thể cùng đi siêu thị mua ít đồ, tôi nấu cơm cho cậu ăn.”

Tạ Kỷ Bạch có chút giật mình, nói: “Anh biết làm cơm?”

“Đương nhiên.” Đường Tín trêu chọc nói: “Tôi làm được rất nhiều. Kỹ thuật cũng rất tuyệt, có muốn thử một chút hay không?”

Loại câu nói trêu chọc mờ ám này, đối với Tạ Kỷ Bạch cũng như đàn gảy tai trâu, bởi vì cậu căn bản sẽ không hướng suy nghĩ tới phương diện kia.

Đường Tín sợ Tạ Kỷ Bạch từ chối, còn nói: “Cũng coi như là, tạ lễ cậu cho tôi vào nhà cậu ở.”

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.

Đường Tín dùng dĩa ăn nếm thử một miếng bánh gato Tạ Kỷ Bạch đưa tới, bánh có vị kem rất nồng, nhưng không ngấy, trái lại rất nhẹ nhàng khoan khoái, bánh gato ăn rất ngon.

Đêm qua hai người “ở chung”, buổi trưa hôm nay Tạ Kỷ Bạch tặng Đường Tín bánh gato hình trái tim, buổi tối bọn họ hẹn nhau đi mua sắm và ăn tối.

Đường Tín có hứng thú rất lớn với Tạ Kỷ Bạch, lại không nghĩ rằng tốc độ tiến triển của hai người bọn họ lại nhanh như vậy.

Trần Diễm Thải thấy Tạ Kỷ Bạch cả người khoan khoái trở lại, nhịn không được hỏi: “Đội phó, bánh gato chào hàng đi rồi à?”

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Đương nhiên, Đường pháp y nói là rất thích.”

Trần Diễm Thải mập mờ cười, nói: “Vậy sao.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Tư liệu tra được chưa?”

Trần Diễm Thải nói: “Đã tra được, gần nhất đích xác có người mất tích, nhưng mà có tuổi tác xấp xỉ với người chết, thì lại không có.”

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nhìn những bức hình trong máy tính Trần Diễm Thải, đích xác không có người như vậy.

Nếu như nói người chết không phải Lưu Huỳnh Bối, như vậy ít nhất cũng là một người phụ nữ trẻ tuổi có vóc người giống với Lưu Huỳnh Bối, nhưng mà trong mấy ảnh chụp này không thấy ai có thể thay thế Lưu Huỳnh Bối cả.

Tạ Kỷ Bạch lại hỏi: “Bên Lưu Trí Huy có tin tức gì không?”

Trần Diễm Thải gật đầu, nói: “Vừa nãy lão đại gọi điện thoại tới, nói bọn họ tìm được Lâm Nhạc Điềm, đang chơi trong công viên…”

“Công viên?” Tạ Kỷ Bạch có chút giật mình.

“Đúng vậy.” Trần Diễm Thải nói: “Lâm Nhạc Điềm có một bạn trai mới, hai người đó đang đi chơi ở trong công viên…”

Tạ Kỷ Bạch có chút đau đầu.

Lưu Trí Huy và Tần Tục tìm Lâm Nhạc Điềm nửa ngày, còn tưởng rằng cô ta cũng xảy ra chuyện gì, kết quả Lâm Nhạc Điềm đang ở công viên với bạn trai cười đùa vui vẻ, cho nên không chịu nhận điện thoại của bọn họ, quá mất hứng, sau đó lại có điện thoại gọi tới, nên trực tiếp tắt điện thoại luôn.

Trần Diễm Thải nói: “Vị đại tiểu thư này, thật là làm cho người khác khó chịu. Ai, kỳ thực tôi có chút ghét mấy tên nhà giàu.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Địa chỉ gửi qua cho em, em cũng đi qua nhìn một lát.”

Trần Diễm Thải nói: “Lão đại nói muốn mang Lâm Nhạc Điềm về, cô ta rất là không phối hợp điều tra, đội phó cậu không cần đi.”



“A vậy được rồi.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Qua khoảng chừng một giờ, bọn Trần Vạn Đình trở lại, còn mang Lâm Nhạc Điềm về còn có cả bạn trai Lâm Nhạc Điềm.

Lâm Nhạc Điềm quả nhiên là một bạch phú mỹ, mặt trang điểm đậm, mặc một bộ váy đỏ rượu, tới công viên còn đi giày cao gót, cả người đều là hàng hiệu.

Bạn trai cô ta vóc dáng cũng cao, nhưng mà hình như tuổi có vẻ không lớn lắm, hẳn là sinh viên hoặc vừa tốt nghiệp đại học.

Tạ Kỷ Bạch kỳ thực rất kinh ngạc, Lâm Nhạc Điềm không phải là bởi vì bạn trai ở nước ngoài bỗng nhiên chết, cho nên mới thương tâm về nước? Sao về nước mới được vài ngày đã có bạn trai mới?

Cậu thực sự không nhìn ra Lâm Nhạc Điềm có gì gọi là buồn rầu, lúc này trên mặt Lâm Nhạc Điềm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, nói: “Tôi lần trước đã nói với các anh rồi, các anh còn tới tìm tôi làm gì? Tôi cũng không gϊếŧ người, dựa vào cái gì đem tôi tới đây.”

Bạn trai cô ta cũng có chút bất mãn, hai người vốn có dự định tới khách sạn tình lữ ở khu vui chơi ở lại một đêm, hiện tại đều ngâm nước hết.

Trần Vạn Đình nói: “Tiểu Bạch, cậu đi hỏi bọn họ. Trần Diễm Thải, tới đây, em đi theo ghi chép lại.”

“Dạ.” Trần Diễm Thải đáp ứng, theo Tạ Kỷ Bạch cùng nhau vào, trước tiên đem Lâm Nhạc Điềm mang vào gian bên cạnh để hỏi.

Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống, ánh mắt quét trên người Lâm Nhạc Điềm một lần, hỏi: “Lâm tiểu thư, xin hỏi Lưu Huỳnh Bối ít ngày trước có phải đã gọi điện thoại cho cô không, nội dung là nói về việc các cô hẹn gặp nhau.”

“Chúng tôi gọi rất nhiều cuộc cho nhau, nói về vụ đi tụ tập.” Lâm Nhạc Điềm nói.

Tạ Kỷ Bạch lại hỏi: ” Còn chuyện sau hôm hẹn gặp nhau định đi ngoại thành chơi?”

Lâm Nhạc Điềm sửng sốt, tựa hồ đang trầm tư nhớ lại, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, chỉ chốc lát nói rằng: “Là có, thế nhưng hôm sau tôi ngủ quên, đứng dậy thì phát hiện cậu ấy không gọi điện tới. Tôi còn tưởng cậu ấy chỉ nói vậy, cũng không xác định cụ thể nơi đi và thời gian.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Vậy hôm sau khi đi hẹn gặp mặt cô đã làm gì? Có người làm chứng cho cô không?”

Lâm Nhạc Điềm bất mãn lên, nói: “Các anh nghĩ tôi là hung thủ? Sao cứ thẩm vấn tôi vậy. Vậy cậu nói cho tôi biết, động cơ gϊếŧ người của tôi là gì? Tôi gϊếŧ Lưu Huỳnh Bối làm cái gì? Chúng tôi nhiều năm không gặp lại, lúc này vừa mới gặp lại, tôi vì sao muốn gϊếŧ cô ta? Tôi có tiền hơn cô ta, tôi xinh đẹp hơn cô ta, tôi vì sao phải gϊếŧ cô ta, thật là một trò đùa.”

Trần Diễm Thải ở bên cạnh nhịn không được bĩu môi, Tạ Kỷ Bạch nhưng thật ra không chút hoang mang, thần sắc như cũ, lại lập lại câu hỏi một lần.

Lâm Nhạc Điềm một đấm đấm vào bông, tức giận đến mắt trợn trắng, chỉ phải trả lời câu hỏi của cậu, nói: “Sau khi tôi rời giường, không sai biệt lắm là hơn mười giờ, thì đi ra khỏi nhà, sau đó uống cà phê ở quán dưới lầu.”

Cô ta nở nụ cười, vẻ mặt ngọt ngào, nói: “Vừa vặn, tôi gặp được người bạn trai này, cậu ấy làm việc ở quán cà phê đó, cậu ấy có thể làm chứng cho tôi, tôi cả ngày đều ở đó, cơm trưa cũng giải quyết tại đó. Sau đó tầm năm giờ chiều cậu ấy tan ca, cậu ấy mời tôi sang nhà hàng bên cạnh ăn cơm tối. Tầm khoảng chín giờ rưỡi tối thì tôi về nhà.”

Tạ Kỷ Bạch lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó đưa Lâm Nhạc Điềm ra.

Trần Diễm Thải nhịn không được nói: “Vị tiểu thư này tự mình cảm thấy mình tốt lắm ấy, thật là làm cho người khác khó chịu.”

Tạ Kỷ Bạch cười cười, không đánh giá.

Trần Diễm Thải nói: “Đội phó, cô ta có nói dối không?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Khi tôi vừa hỏi câu hỏi kia, cô ta rõ ràng sửng sốt một chút, hơn nữa còn trầm tư. Trong thời gian cô ta trầm tư ánh mắt liếc qua lại. Nhãn cầu hướng về bên trái, chính là đang nhớ lại những việc đã trải qua, gọi là hồi tưởng. Nhãn cầu hướng về phía bên phải, là nghĩ tới những chuyện chưa từng xảy ra, gọi là tưởng tượng.”

“Ý?” Trần Diễm Thải nói: “Thật là thâm ảo, vừa nãy mắt của cô ta như thế nào?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Trong khoảng thời gian ngây người, ánh mắt hướng về bên phải. Nhưng mà lúc cô ta nói chuyện, nhãn cầu lại hướng về bên trái.”

“A?” Trần Diễm Thải nói: “Chuyển qua chuyển lại, vậy là đại biểu cho cái gì?”

“Hơn nữa lúc cô ta nói chuyện, có điều chỉnh một chút tư thế, là tư thế phòng vệ theo bản năng.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Sợ rằng những gì cô ta nói không phải tất cả là sự thật, có một phần là thật, một phần khác lại đang che giấu.”