Chương 13: Vô đề

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà - Chương 13: Vô đề
Chương 13: Vô đề

Edit: Dan

Beta: Manh Manh

-------------------------------------------------

Hạ Thường An mấy ngày nay phi thường nhàn nhã.

Công việc của bộ phận hành chính so với những bộ phận khác vốn đã không coi là nhiều, những người trong bộ phận dường như còn không phân chia công tác gì cho cậu cả. Sau khi hoàn thành một ít công việc hàng ngày, Hạ Thường An liền thường ở trong trạng thái ngồi không, không có việc gì làm. Công việc tuy rằng thoải mái nhưng trong tâm lý Hạ Thường An vẫn thấy tội lỗi, cảm giác mình như ở trong công ty ăn trắng mặc trơn, không công mà hưởng.

Trái với cậu, Ngụy Hằng hai ngày nay bận đến mức không thấy bóng dáng, bệnh viện công ty mỗi ngày đều có một chồng công việc áp trên người hắn, muốn gặp Hạ Thường An cũng phải chờ lúc họp công ty. Hạ Thường An vốn nên thật cao hứng vì Ngụy Hằng không có thời gian quấy rầy cậu, nhưng khi nhìn thấy Ngụy Hằng mệt như vậy cậu liền nhịn không được mà lo lắng, lại còn muốn chủ động tìm cơ hội bồi Ngụy Hằng nghỉ ngơi một phút chốc, xem có thể hay không giúp hắn chia sẻ một chút.

Hạ Thường An cùng các đồng nghiệp ăn cơm trưa, sau đó chậm rãi đi lên lầu, đến tầng có phòng của Ngụy Hằng để đi vệ sinh rửa tay.

Bộ hành chính ở tầng trệt cũng có nhà vệ sinh, bất quá bây giờ chính là thời gian kết thúc giờ ăn trưa, cũng chính là thời điểm nhiều người đi nhà vệ sinh nhất. Hạ Thường An không quen lúc tiểu tiện lại cùng người khác tán gẫu, cho nên mỗi lần đều là chạy lên lầu trên để đi.

Hạ Thường An đang cúi đầu nghiêm nghiêm túc túc rửa từng ngón tay, bỗng nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau lưng, người kia còn thân mật cắn trên gáy cậu một cái.

"Ôi chao?" Hạ Thường An bị dọa sợ hết hồn, "Anh làm gì vậy?"

Ngụy Hằng vô cùng thoả mãn khi nhìn vết cắn mình lưu lại, liền ở trên đó hôn một cái, "Lời này nên để anh hỏi em mới đúng, văn phòng của em cũng có nhà vệ sinh, em cần gì phải lên tầng này? Em chuyên môn chạy đến đây đi vệ sinh để làm gì? Định rắp tâm làm gì?"

"Người ở đây tương đối ít." Hạ Thường An thành thật đáp, thân thể cũng nhẹ nhàng giãy giụa, "Anh trước tiên buông tôi ra, một lát sau sẽ có người đến."

Ngụy Hằng ngoảnh mặt làm ngơ, một tay luồn vào bên trong áo vest của Hạ Thường An, ở trước ngực cậu xoa nắn mấy cái. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

"Đừng!" Hạ Thường An nắm lấy cái tay đang không an phận trước ngực mình kia, "Sẽ có người đến."

"Đến thì đến chứ." Ngụy Hằng cắn cắn lỗ tai Hạ Thường An, mập mờ nói, "Dù sao cũng không phải không biết quan hệ của chúng ta là như thế nào."

Nói xong, một cái tay khác của hắn liền muốn sờ xuống dưới khố của Hạ Thường An.

"Ngụy Hằng!" Hạ Thường An cuống lên, "Anh có phải không cần mặt mũi nữa đúng không!"

"Huynh đệ của anh đều sắp không xong, anh muốn mặt mũi làm cái gì chứ." Ngụy Hằng đỉnh đỉnh đũng quần lên mông Hạ Thường An, "Mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa làm, em không nhớ nó sao?"

"Không nhớ." Hạ Thường An cảm giác được Ngụy Hằng đã cứng rắn, chỉ lo hắn thật sự sẽ ở đây làm ra những hành động không biết xấu hổ, không ngừng khước từ, "Đừng ở chỗ này."

Ngụy Hằng phát ra tiếng cười trầm thấp, từ phía sau lưng buông cậu ra, "Được, nghe em."

Ngụy Hằng giữ lấy Hạ Thường An đi về phía văn phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại, đem Hạ Thường An ôm lấy đặt lên trên bàn làm việc.

Ngụy Hằng đứng ở giữa hai chân Hạ Thường An, nâng gáy cậu, hôn lên. Hạ Thường An nhếch miệng, Ngụy Hằng liền đem đầu lưỡi thăm dò tiến vào, quấn lấy lưỡi Hạ Thường An, thỉnh thoảng mυ"ŧ đầu lưỡi cậu, khẽ cắn một chút.

Hạ Thường An ngước đầu, hai tay chống đỡ ở trên bàn làm việc, cơ thể hơi ngửa ra sau. Ngụy Hằng một tay mở ra khuy áo sơ mi Hạ Thường An, sờ lên ngực trái cậu, nhẹ nhàng cầm nắm đầu nhũ, lấy móng tay gãi nhẹ, thổi mạnh lên đầu v* đã hoàn toàn đứng lên.

Hạ Thường An thở hổn hển, một tay nắm lấy cổ áo Ngụy Hằng, không tự chủ được đem ngực hơi nâng lên. Từng nụ hôn vụn vặt của Ngụy Hằng rơi xuống mặt cậu đi dần xuống phía dưới, rồi nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh xinh đẹp của Hạ Thường An, ngậm vào đầu nhũ khác đang bị lạnh nhạt.

Hạ Thường An nhỏ giọng rêи ɾỉ, kéo tay Ngụy Hằng đặt ở giữa hai chân của mình. Ngụy Hằng mở thắt lưng cậu, kéo xuống, đem bàn tay tiến vào bên trong qυầи ɭóŧ Hạ Thường An.

Trên đỉnh tính khí của cậu đã có chút ướŧ áŧ, Ngụy Hằng nắm chặt tuốt xuống, thỉnh thoảng lấy ngón tay kí©h thí©ɧ một chút ở linh khẩu, động tác thành thạo xoa xoa hai hòn bi ở phía dưới. Khoảng thời gian này Hạ Thường An vẫn luôn không có tự mình động thủ giải quyết, rất nhanh liền sung sướиɠ bắn ra trong tay Ngụy Hằng.

Ngụy Hằng giơ tay sờ lên mặt Hạ Thường An, đem ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa dính chất lỏng luồn vào trong miệng cậu. Hạ Thường An vô ý thức ngậm lấy mυ"ŧ mấy lần, còn chưa phục hồi lại tinh thần sau cơn kɧoáı ©ảʍ được phóng thích kia.

Ngụy Hằng kéo quần Hạ Thường An xuống, ở trên bàn làm việc tiện tay lấy ra một món đồ.

Hạ Thường An dư quang quét đến, khϊếp sợ cực kỳ: "Tại sao trên bàn anh lại có thứ này?"

Ngụy Hằng cúi đầu ngăn chặn miệng của cậu, một cái tay nhấc lên chân trái Hạ Thường An làm cho cậu giẫm ở trên bàn, một tay kia đem theo dịch bôi trơn chen vào miệng huyệt Hạ Thường An. Ở miệng huyệt đánh vòng một chút, Ngụy Hằng đem ngón tay thăm dò tiến vào, thăm dò bên trong đường ruột ấm áp. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Hạ Thường An dùng khuỷu tay chống đỡ lấy thân thể, hai chân mở ra, ngửa đầu thở hổn hển, vừa ở trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ "Ngày hôm nay Ngụy Hằng thật giống như đặc biệt ôn nhu" liền bị Ngụy Hằng nắm lấy eo kéo về phía trước một chút, tính khí nóng rực liền đột nhiên đâm vào trong thân thể.

Hạ Thường An bị túm ngửa mặt nằm ở trên bàn, hai chân khoát lên khuỷu tay Ngụy Hằng, cái mông treo ở ngoài bàn. Ngụy Hằng chống đỡ bàn, cúi thân xuống, ôn nhu cẩn thận cùng cậu hôn môi, nhưng động tác dưới thân thì ngược lại, mỗi một lần tiến vào đều đâm vừa nặng lại vừa sâu.

Hạ Thường An ôm cổ Ngụy Hằng, bị hắn hôn cho không thở nổi, nghiêng đầu né tránh môi Ngụy Hằng, kiềm chế không được mà phát ra mấy tiếng kêu đau đớn.

Chóp mũi Ngụy Hằng cà cà bên mặt cậu, "Gọi ra, không cần nhẫn."

Hạ Thường An lắc lắc đầu, cắn chặt môi.

Thấy cậu vẫn gắt gao nhẫn nhịn, Ngụy Hằng nâng mông Hạ Thường An, trực tiếp đem người bế lên, vòng qua bàn hướng tới chiếc ghế dựa.

Hạ Thường An bị doạ nhỏ giọng kêu một tiếng, dùng sức víu lấy vai Ngụy Hằng, hai chân dùng lực ôm sát eo hắn, sau huyệt cũng khẩn trương rụt lại. Bị cậu xoắn lại như thế, Ngụy Hằng hít một hơi, tính cụ chôn ở trong cơ thể cậu tựa hồ lại lớn thêm mấy phần.

Mỗi một bước đi, qυყ đầυ của Ngụy Hằng đều tàn nhẫn mà cọ vào trong điểm mẫn cảm của Hạ Thường An. Hạ Thường An hai chân run run, sau huyệt truyền tới kɧoáı ©ảʍ làm cho tính khí cậu không khống chế được mà có chút co giật. Trong nháy mắt được Ngụy Hằng ôm ngồi xuống ghế, côn th*t của hắn đâm đến một cái chiều sâu đáng sợ khiến Hạ Thường An có loại cảm giác thân thể đều đang bị đâm xuyên.

"A."

Hạ Thường An cuối cùng cũng nhịn không được mà kêu lên, sau đó ý thức lại, cấp tốc cúi đầu đem mặt vùi vào hõm cổ Ngụy Hằng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng trầm thấp cười vài tiếng, "Không cần thẹn thùng, anh thích nghe em kêu."

Ngụy Hằng hai tay nâng mông của Hạ Thường An lên, sau đó liền như một cơn mưa rào gió mạnh mà đỉnh lộng. Hạ Thường An hai chân vô lực treo ở trên tay vịn, thân thể theo động tác của Ngụy Hằng không ngừng lay động, áo sơ mi trắng trên người sớm đã bị ngâm thành trong suốt, dán thật chặt vào làn da của cậu. Ngụy Hằng dùng sức tách hai chân của Hạ Thường An sang hai bên, như ngại tiến vào chưa đủ thâm sâu.

Hạ Thường An ôm cổ hắn, kɧoáı ©ảʍ phía sau làm cho cậu tê cả da đầu, hạ thân cũng cứng đến đòi mạng. Xem Ngụy Hằng không có ý tứ muốn giúp cậu, Hạ Thường An liền đưa tay tự mình sờ lên tính khí đang thẳng đứng của chính mình, chưa động được mấy lần liền bị Ngụy Hằng bắt được: "Chớ có sờ, cứ như vậy mà bắn."

Hạ Thường An mặt đầy mồ hôi, sắc mặt ửng hồng lắc lắc đầu, một cái tay khác liền muốn đặt lên. Ngụy Hằng dùng một bàn tay bắt lấy cả hai cổ tay của cậu, một tay kéo xuống caravat, cấp tốc quấn ở trên cổ tay cậu rồi thắt một cái nút kết, cầm lấy cánh tay của Hạ Thường An kéo vòng lên trên cổ của mình: "Ngoan."

"Không được!" Hạ Thường An thống khổ lắc đầu, cảm giác hạ thân đã muốn lên đến đỉnh điểm, đang muốn kêu gào để được phóng thích lại bị mạnh mẽ nghẹn ở cửa ải, "Để cho em sờ sờ."

"Ngoan nào." Ngụy Hằng an ủi mà hôn nhẹ lên từng giọt mồ hôi trên cằm cậu, dưới thân tiến công lại càng mãnh liệt.

"A... Thật sự không được, không được!"

Hạ Thường An ngửa cổ, rốt cục không khống chế được mà kêu lên. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng hôn lên xương quai xanh của cậu, ở chỗ lõm xuống của xương quai xanh vừa hút vừa liếʍ, gel bôi trơn từ địa phương gắn kết của hai người chảy ra, theo động tác của Ngụy Hằng vang lên từng tiếng phốc, Ngụy Hằng vỗ vỗ mông Hạ Thường An, côn th*t thử thăm dò muốn chen đến nơi sâu hơn trong đường ruột. Trong tiếng kêu của Hạ Thường An đã mang theo tiếng khóc nức nở, ôm cổ Ngụy Hằng mặt chảy đầy nước mắt, sau khi Ngụy Hằng dùng hết sức mà thao lộng, rốt cục cậu cũng ngửa đầu bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thường An từng luồng từng luồng phun lên âu phục Ngụy Hằng, hậu huyệt cũng co giật gắt gao cắn chặt côn th*t hắn. Ngụy Hằng cắn chặt hàm răng, ôm mông của Hạ Thường An mạnh mẽ đỉnh lộng thêm mười mấy lần, cuối cũng bắn vào trong hậu huyệt Hạ Thường An.

Hạ Thường An vẫn còn chưa có từ trong dư vị cao triều phục hồi lại tinh thần, vô lực dựa vào vai Ngụy Hằng miệng thở hổn hển. Ngụy Hằng hài lòng ôm cậu, tay nhẹ nhàng vuốt lưng Hạ Thường An.

Hạ Thường An hòa hoãn hơi thở, hậu huyệt vô ý thức co rụt mấy lần, cảm giác được côn th*t của Ngụy Hằng vẫn còn đang chôn ở trong cơ thể cậu, liền cau mày hỏi hắn, "Tại sao anh lại bắn vào?"

"Làm sao vậy?" Ngụy Hằng ôm cậu, một bộ dáng được ăn no, "Lát nữa anh sẽ giúp em dọn sạch sẽ."

Hạ Thường An liền chậm một lát, thả cổ Ngụy Hằng ra, đem cổ tay đưa đến trước mặt hắn. Ngụy Hằng mở ra caravat, đau lòng hôn lên vết trói trên cổ tay Hạ Thường An.

Hạ Thường An hoạt động một chút, nhấc mông muốn từ trên người hắn đi xuống dưới, Ngụy Hằng ôm cậu không buông tay, "Em đừng kéo "anh" ra, để anh ôm một lát."

Hạ Thường An tức giận đến đẩy một cái hắn, "Ai kéo anh? Anh mau buông ra."

Ngụy Hằng thả lỏng lực đạo ra một chút, Hạ Thường An nhanh chóng đẩy hắn ra rồi đứng dậy, tính khí của Ngụy Hằng "Ba" một tiếng trượt ra ngoài cơ thể Hạ Thường An. Hạ Thường An bị âm thanh này làm cho mặt đỏ tới mang tai, vừa muốn từ trên người Ngụy Hằng bước xuống, nhưng lại bởi vì chân vịn lên tay cầm của ghế tựa quá lâu nên hơi tê tê, mém chút nữa đã quỳ gối trước chân Ngụy Hằng.

Ngụy Hằng đưa tay đỡ lấy cậu, sau đó liền đem cậu ấn về trong l*иg ngực của mình, xoa xoa chân Hạ Thường An, "Chân tê sao? Đã tê như vậy thì liền ngồi một lát."

Vừa nãy tại thời điểm hai người làm Ngụy Hằng không có hoàn toàn cởϊ qυầи, chỉ là mở ra dây lưng, đem quần cởi ra đến trên đùi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong mông của Hạ Thường An vẫn còn đang chảy ra ngoài, không nghĩ muốn làm dơ quần tây hắn, cậu liền kẹp chặt mông, giãy dụa muốn từ trên người hắn đứng lên. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng nhìn cậu lộn xộn, liền ở trên mông cậu đánh "Ba" một cái. Hạ Thường An bị đánh đến giật mình, nhanh chóng đưa tay che mông, "Anh đừng lộn xộn. Sắp chảy ra rồi!"

"Chảy liền chảy." Ngụy Hằng không để ý chút nào, "Đổi cái quần khác là được."

Hạ Thường An tức không nhịn nổi, ở trên cánh tay hắn bấm một cái, Ngụy Hằng liền khoa trương kêu đau một tiếng.

Hạ Thường An bị hắn dọa sợ hết hồn, "Đau lắm hả?"

"Dĩ nhiên!" Ngụy Hằng nỗ lực đè xuống khóe miệng sắp nhếch lên, nhíu mày nhìn Hạ Thường An, một bộ rất khó mà tin nổi, "Em lại dám bấm anh?"

"Em không phải cố ý." Hạ Thường An cũng không biết mình vừa nãy là bị thế nào, lại dám động thủ với Ngụy Hằng, nếu là trước đây, chính là cho cậu mười cái lá gan cậu cũng không dám làm đau Ngụy Hằng dù một chút, "Hơn nữa em rõ ràng không có dùng lực..."

"Em còn muốn dùng sức?" Ngụy Hằng nói rồi bắt đầu vén ống tay áo, "Em xem, có phải đều phải bị em bấm đỏ."

Hạ Thường An hoàn toàn không nhìn thấy địa phương bị đỏ ở đâu, Ngụy Hằng đem ống tay áo kéo xuống, đối với cậu oán giận nói: "Em gần đây thực sự là càng ngày càng bạo lực."

Tâm lý Hạ Thường An nhảy lên một cái.

Cậu vội vội vàng vàng từ trên đùi Ngụy Hằng nhảy xuống, nhặt chiếc quần ở dưới đất lên liền muốn mặc lên trên người.

Ngụy Hằng đem quần đoạt lấy: "Còn chưa thanh lý hết cho em, đừng vội mặc vào."

"Không cần, một chút nữa em tự mình lau một chút là được rồi." Hạ Thường An cúi đầu, "Giờ làm việc sắp tới, em phải đi trước."

"Gấp cái gì?" Ngụy Hằng nói, "Thì nói anh có chuyện tìm em, không ai dám nói em đến muộn."

Hạ Thường An không lên tiếng, lại từ trên mặt đất nhặt lên áo vest của mình, Ngụy Hằng lúc này mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại Hạ Thường An có thể là có chút mất hứng.

"Làm sao vậy?" Ngụy Hằng kéo Hạ Thường An, "Tại sao lại giận dỗi?"

"Không có." Hạ Thường An thề thốt phủ nhận. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Hạ Thường An không phải đang giận dỗi, chỉ là tâm lý có chút bất an. Cậu gần đây xác thực ở trước mặt Ngụy Hằng càn rỡ hơn so với trước kia rất nhiều, cứ nghĩ nếu có thể khiến Ngụy Hằng sớm thấy rõ bản chất cậu, là có thể khiến hắn mau chóng phiền chán cậu. Mà khi cậu phát hiện ngày đó thật gần trong gang tấc, tâm lý lại có loại tư vị không nói ra được, vừa sốt sắng vừa lo sợ, một chút cũng không có thả lỏng cùng thoải mái như trong tưởng tượng.

Hạ Thường An tâm lý chua xót, ôm quần áo ngồi xổm ở trên mặt đất.

"Xin lỗi." Hạ Thường An nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi cái gì?" Ngụy Hằng dứt khoát cũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, "Em làm gì mà phải xin lỗi anh?"

"Em vừa nãy không nên bấm anh." Hạ Thường An nói, "Anh đừng nóng giận."

Ngụy Hằng cảm thấy được có chút buồn cười, lại cảm thấy Hạ Thường An thật giống như đang rất nghiêm túc, vội vàng đem ý cười nín trở lại, "Con mắt nào của em nhìn thấy anh đang tức giận? Anh mới vừa rồi là lừa em thôi, em bấm không đau một chút nào. Hơn nữa anh đặc biệt thích em bấm anh, em bấm nặng hơn nữa thì anh lại càng cao hứng nha."

Ngụy Hằng đem cánh tay giơ lên trước mắt Hạ Thường An, "Nếu không em lại bấm anh một chút, dùng lực mạnh hơn, nhìn xem anh có tức giận xíu nào hay không?"

Hạ Thường An ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ như là đang phán đoán xem hắn có đang nói láo hay không, sau đó còn thật sự đưa tay bấm lên cánh tay của Ngụy Hằng.

Ngụy Hằng không kêu lên, chỉ cười nhìn cậu, khích lệ nói: "Em lại dùng lực đi chứ, một chút cảm giác đều không có."

Hạ Thường An hơi hơi dùng lực, Ngụy Hằng than thở: "Ân, thoải mái."

Hạ Thường An đột nhiên phát hiện bây giờ bọn họ có chút ấu trĩ, rõ ràng đã gần 30 tuổi lại như hai đứa nhỏ ở vườn trẻ, liền yên lặng tay rụt trở về.

Ngụy Hằng thấy Hạ Thường An không bấm nữa, liền lôi kéo cậu đồng thời đứng dậy, "Thật không rõ tại sao em luôn cảm thấy anh sẽ tức giận, anh chẳng lẽ không phải rất hoà ái ôn nhu hay sao?"

Hạ Thường An nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Ngụy Hằng làm bộ không nhìn thấy cái ánh mắt này, khiến Hạ Thường An quỳ ở trên ghế sa lon, cầm chén nước tới giúp cậu thanh lý.

Hạ Thường An chỉ mặc một kiện áo sơ mi trắng, đưa lưng về phía hắn nằm nhoài trên lưng ghế sô pha, hai chân mở ra, mông hơi cong cong, tràng ruột mềm mại ấm áp bao vây lấy ngón tay của hắn thật chặt.

Ngụy Hằng cảm giác mình lại có chút rục rà rục rịch, đầy ý xấu ở trong hậu huyệt ấm áp của Hạ Thường An ấn xuống, đúng như dự đoán liền cảm giác được ngón tay lại bị mạnh mẽ hút một cái. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng hôn một cái lên mông Hạ Thường An, "Lại làm thêm lần nữa, được chứ?"

"Không được." Hạ Thường An chém đinh chặt sắt từ chối, bưng tiểu huynh đệ đang có tư thế muốn ngẩng đầu của chính mình từ trên ghế sa lông nhảy xuống.

~~end chương 13 ~~nhớ ấn vote nha