- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn
- Chương 3: Sự kỳ vọng
Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn
Chương 3: Sự kỳ vọng
A Tề nhìn Triều tướng quân và nói:
- Lần này ta tính rời cung một chuyến, có thể sẽ khá lâu, mọi việc trong cung đành phải giao lại cho người rồi.
Triều tướng quân đanh mặt lại nghiêm trang nói:
- Thần to gan hỏi người tính làm gì tiếp theo vậy, thần có thế giúp được gì không.
A Tề suy ngẫm do dự hồi lâu rồi quyết định nói:
- Ta muốn đi một núi Vân Sơn một chuyến, muốn lên học viện Quân Hiên bái sư, một là để học nghệ, hai là ta muốn chiêu mộ vài người tài làm cận thân cho mình, thứ ba là chắc người cũng biết Quân Hiên là nơi như thế nào đúng không, mọi nguồn vấn đề đều xuất phát từ đó, muốn bắt được cọp, việc vào hang cọp là điều không thể tránh được.
Triều tướng quân nhìn A Tề bằng ánh mắt thán phục, A Tề tiếp tục nói:
- Nếu như ta đột ngột xuất cung như vậy, tai mắt trong cung nhất định sẽ nghi ngờ nên ta muốn nhờ Triều tướng quân một chuyến, việc ta có thể đường hoàng danh chính ngôn thuận lên Quân Hiên học nghệ đành trông cậy vào Triều tướng quân vậy.
Triều tướng quân tinh ý đoán được ngay ý của A Tề liền nói:
- Lấy lí do thần đây tài năng hèn mọn võ công thấp kém không thể tiếp tục đảm nhiệm việc dạy võ cho người, nghe nói học viện Quân Hiên chuyên dạy văn võ cho con cháu quan lại để sau này tiến cung góp sức cho triều đình, nơi này chắc chắn sẽ giúp ích nhiều cho người.
A Tề gật đầu cười và đắc ý nói:
- Kết quả thu hoạch được sau trận cờ này tốt hơn ta tưởng đó, vậy thì mọi chuyện còn lại làm phiền Triều tướng quân rồi, ta chờ tin vui của người vậy, người cứ tự nhiên ta có việc đi trước vậy.
Hai ngày sau đó Triều tướng quân diện kiến hoàng thượng để bẩm rõ mọi chuyện, sau khi nói rõ sự việc hoàng thượng nhìn Triều tướng quân với đôi mắt lo âu, nhìn sâu vào đôi mắt đây muộn phiền đó của hoàng thượng khiến cho Triều Hàn tướng quân nhớ lại những lời hoàng thượng đã nói với mình cách nay năm năm trước khi đề nghị mình tiếp nhận việc dạy võ cho Tề Vương điện hạ, hoàng thượng đắng đo suy nghĩ rất lâu rồi nói:
- Nay Thiên nhi đã lên 15 tuổi rồi, nói về tài năng thì ta không có hoài nghi gì, đứa trẻ này thực sự là một nhân tài hiếm gặp, ta muốn truyền lại ngôi vị này cho nó, nhưng bên cạnh đó trong lòng ta vẫn có một chuyện lo lắng mãi không yên.
Triều tướng quân nhìn thấy nét mặt đầy phiền muộn của hoàng thượng liền nói:
- Có thể giúp hoàng thượng giải quyết được lo âu trong lòng người là phần phước của thần. .
Hoàng thượng đưa mắt nhìn tướng quân ngập ngừng một lúc nói:
- Tài năng hội tụ đủ nhưng nếu muốn ngồi vững trên ngai vương này thì đứa trẻ này vẫn thiếu một thứ rất quan trọng.
Triều tướng quân nhìn hoàng thượng bằng ánh mắt tò mò và thắc mắc hỏi hoàng thượng:
- Một thứ quan trọng?
Hoàng thượng dỏng dạt nói từ chữ một :
- Muốn trở thành một quân vương tốt người đó lòng nhất định phải chứa cả thiên hạ, chỉ như vậy nó mới có thể dốc hết sức mình để chăm lo cho bá tánh của mình.
Nói xong hoàng thượng thở dài một tiếng, một lúc sau lại nói tiếp:
- Tài năng của Thiên Nhi đúng là không có gì tranh luận nữa, nó hội tụ đủ những yếu tố cần có của bậc quân vương văn võ song toàn nhưng.. nhưng ta nhận thấy nó ngoài thơ ca, luyện võ thì chưa bao lo đến chính sự, ta đã nhiều lần đề cập chính sự với nó nhưng hết lần này đến lần khác nó không mảy may trả lời ta. .
Trong lúc Triều Hàn tướng quân vẫn còn ngây người suy nghĩ thì một tiếng gọi lớn của hoàng thượng vang lên khiến người bừng tỉnh lại:
- Triều Hàn. .. khanh đang nghĩ gì mà ngây người ra như vậy, khanh có đang nghe trẩm nói gì không?
Triều Hàn tướng quân cười và đáp lại hoàng thượng:
- Thần không chỉ nghe mà còn hiểu thấu nổi lòng của người thưa bệ hạ, chính vì thế thần mang đến cho người một tin tốt đây ạ.
Hoàng thượng nghe mắt mở to ngạc nhiên và bảo :
- Tin gì khanh nói mau.
Triều Hàn tướng quân nhanh chóng bẩm báo:
- Xin hoàng thượng yên tâm mà tin tưởng vào Tề Vương điện hạ, ngài ấy chưa bao giờ làm người thất vọng cả, tuy ngài ấy không nói không thể hiện quá nhiều nhưng trong lòng ngài ấy đã có dự tính sẵn cả rồi ạ.
Hoàng thượng nghi ngờ liền nói:
- Có dự tính sao?
Triều Hàn tướng quân khẽ gật đầu chắc nịt mà khẳng định nói tiếp:
- Dạ vâng, xin hãy tin thần, đối với Tề Vương điện hạ thần chỉ có thể nói, ngài ấy nhất định sẽ là một thái tử tốt của Thanh Lôi.
Nghe như vậy hoàng thượng mỉm cười trong lòng như trút được một tản đá to cái mà đã đè nặng trong lòng người suốt hai mươi năm, Triều Hàn lập tức tường thuật lại hết buổi nói chuyện của người và A Tề cho hoàng thượng nghe, sau khi hiểu rõ sự việc thì hoàng thượng lập tức cho triệu kiến A Tề, không lâu sau A Tề đã đứng trước mặt hoàng thượng và Triều tướng quân hành lễ và nói:
- Thần nhi bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn..
Chưa nói hết câu hoàng thượng bảo:
- Đươc rồi miễn lễ đi, ta đã nghe Triều Hàn nói tất cả rồi nếu như nay con đã biết tất cả mọi việc rồi, Thiên Nhi con có bằng lòng cùng trẩm san sẻ bớt nỗi lo này không.
A Tề nhìn hoàng thượng nói:
- Chia sẻ gánh nặng cho người và được góp sức cho gian sơn xã tắc là điều mà con phải làm, đó là trách nhiệm của một thái tử như con, người đã chờ con lâu rồi, bá tánh của Thanh Lôi cũng đã chờ con hai mươi năm rồi lần này con nhất định sẽ không khiến người thất vọng, xin người cho con cơ hội để làm tron bổn phận của mình thưa phu thân.
Hoàng thượng nhìn A Tề với đôi mắt ngấn lệ, môi run run và nói:
- Tốt. tốt lắm hài nhi của ta, lần này con hãy lấy thực lực của mình ra để chúng minh cho các quần thần thấy để có thể lấy được lòng tin của họ, con dự định bao giờ thì xuất phát.
A Tề với khuôn mặt bình tĩnh trả lời hoàng thượng:
- Sớm nhất có thể ạ.
Hoàng thượng nhìn thấy sự quyết đoán của A Tề liền hài lòng gật đầu mỉm cười nói:
- Được vậy con hãy về chuẩn bị đi để còn xuất phát, ta sẽ phải thêm vài người để cùng con lên đường. .
Nghe vậy A Tề lập tức khước từ nói:
- Việc này trọng đại nếu dẫn theo quá nhiều người sợ sẽ khiến người khác sinh nghi nên chuyến đi lần này con sẽ đi một mình.
Nghe vậy Triều tướng quân cũng nói thêm vào:
- Tề vương điện hạ nói đúng thưa bệ hạ, giờ đây ai địch ai bạn chưa phân, nếu chúng ta làm vậy e rằng sẽ tai vách mạch rừng ạ, vả lại với võ nghệ của điện hạ thì thần dám chắc ngài ấy có thể tự bảo vệ tốt bản thân ạ cho nên xin bệ hạ yên tâm ạ.
Hoàng thượng không nói gì chỉ gật đầu và nói:
- Được rồi con hãy về chuẩn bị mọi thứ đi, hãy nhớ nếu có gì cần thiết nhất định phải báo ta, Triều Hàn tướng quân cũng sẽ ở phía xa yểm trợ cho con bất cứ lúc nào con cần. .
A Tề không nói thêm lời nào chỉ xin cáo lui để về tẩm điện chuẩn bị đồ đạt để khởi hành, hoàng thượng đứng nhìn bóng lưng của A Tề chạnh lòng mà khẽ gật đầu rồi mỉm cười thầm nghĩ:
- Đứa trẻ này thật sự trưởng thành rồi, Thanh Lôi ta….có hy vọng rồi.
Nhìn thấy hoàng thượng khẽ cười, Triều Hàn tướng quân liền nói:
- Bệ hạ.
Hoàng thượng giật mình liền đanh mặt lại nhìn sang tướng quân, Triều Hàn nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng thay đổi thần tốc như vậy liền cúi đầu mỉm cười nói:
- Bệ hạ….giờ đây người đã có thể phần nào yên tâm về điện hạ rồi.
Hoàng thượng gật gật đầu rồi suy ngẫm một lúc nói:
- Dù là như vậy nhưng ngươi cũng hãy âm thầm đi sau để kịp thời trợ giúp khi thằng bé cần.
Triều Hàn tướng quân nghe vậy liền gật đầu rồi xin lui ra ngoài, còn về A Tề sau khi được ân chuẩn xuất cung thì lập tức về phòng, trong lúc đang thu dọn hành lí cần thiết thì Hoàng hậu như đã nhận được tin A Tề phải lên học việc Quân Hiên nên đã tức tốc chạy đến tẩm điện của A Tề để can ngăn việc này, từ xa xa đã nghe tiếng bước chân của hoàng thượng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn
- Chương 3: Sự kỳ vọng