Chương 23: "Tại sao lại rời đi?"

Ngồi trong xe, Lý Tiểu Binh chỉ có thể ngơ ngác nhìn hai tay đặt trên đầu gối.

Cậu ấy hoàn toàn không biết nên phải làm gì.

Cậu chỉ biết là xe chạy rất lâu rồi mới dừng lại, mọi người xuống xe đi vệ sinh, mua đồ ăn trưa rồi lên xe ăn. Lái xe trên đường nhựa, toàn bộ xe đều rung chuyển, cảm giác quen thuộc này khiến Lý Tiểu Binh cảm thấy khó chịu.

Cậu nên làm gì khi quay trở lại? nên phản ứng thế nào với chú của minh? Cậu ta sẽ đánh cậu thêm lần nữa sao? Liệu có có phải lại phải trãi qua những ngày tháng sống thiếu ăn nữa không?

Trong lòng Lý Tiểu Binh có rất nhiều vấn đề, nhưng đây không phải điều mà cậu quan tâm và sợ hãi nhất, điều cậu quan tâm và sợ hãi nhất chính là... cậu có thể sẽ không còn gặp lại Chu tiên sinh nữa?

Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Binh gần như bật khóc...

Cậu bước xuống xe, lấy hành lý, lái xe lập tức rời khỏi ngôi làng hẻo lánh này, cậu ngơ ngác nhìn về nhà mình... Cửa khóa, bên trong không có đèn.

Chuyện này thế nào vậy?

"Tiểu Binh?" Một giọng nói già nua truyền đến, Lý Tiểu Binh quay đầu lại, không khỏi bật khóc nhưng giọng đầy nước mắt nói: "Bà nội... con phải làm sao đây?"

"Con đói không? Chúng ta ăn cháo đi." Khuôn mặt hiền hậu của bà không thay đổi, bà nội đưa bát cháo mặn nóng hổi cho Lý Tiểu Binh rồi quay lại ngồi trên chiếc ghế đan bằng tre.

Lý Tiểu Binh nhìn món cháo mặn có trứng bắc thảo màu đen và lá khoai lang xanh, món ăn đơn giản và hương vị quen thuộc này lại khiến cậu lại anh rơi nước mắt.

"Con nhỏ, ta chưa bao giờ thấy con khóc như thế này. Dù mẹ có đánh hay mắng người đàn ông đó bao nhiêu đi chăng nữa, con cũng chưa bao giờ như thế này..." Bà nội ngồi sang một bên, nụ cười trên mặt không còn nữa, nhưng lại càng sáng hơn, anh dịu dàng nhìn Lý Tiểu Binh.

Bà không ép Lý Tiểu Binh mà chỉ lặng lẽ nhìn Lý Tiểu Binh ngấu nghiến cháo mặn.

"Bà nội, cậu đâu rồi?"

"Cậu của con... ôm một số tiền rồi bỏ chạy." Bà nội lắc đầu, "Bên ngoài chắc con đã phải chịu đựng rất nhiều phải không?"

Lý Tiểu Binh nghe vậy lắc đầu thật mạnh: "Không, con đã gặp một người rất tốt với con."

"Vậy tại sao con lại trở về?"

“Bởi vì con rất thích anh ấy…” Lý Tiểu Binh cúi đầu, đặt chiếc bát trống rỗng lên bàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn hai tay mình đang đặt trên đầu gối, “Nhưng con không thể thích anh ấy được.”

Bà nội lặng lẽ nhìn Lý Tiểu Binh, duỗi đôi tay nhăn nheo chai sạn ra xoa đầu cậu.

"Trở về là tốt."

Lý Tiểu Binh sững sờ một lúc, bật khóc, vừa khóc vừa nói "Con về rồi".

Đêm đó, Lý Tiểu Binh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Năm giờ sáng, gà trống bên ngoài bắt đầu gáy, Lý Tiểu Binh từ từ mở mắt nhìn mái nhà cũ kỹ.

"Tiểu Binh, con dậy rồi à?" Giọng bà nội truyền vào, Lý Tiểu Binh chớp chớp mắt, lập tức quay người: "Con dậy rồi!"

Lý Tiểu Binh nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Rất tự nhiên, cậu đã ăn xong bữa sáng, theo bà nội đi làm đồng.

Trước đây cậu rất hiếm khi làm những chuyện này, nhưng cậu vẫn có thể biết làm một chút.

"Ồ, Tiểu Binh về rồi." Một ông lão nhìn thấy Lý Tiểu Binh, cười nói. Những người khác đang cúi xuống làm việc cũng ngước lên khi nghe thấy.

"Này, Tiểu Binh." Một thanh niên nhìn qua mới ngoài hai mươi vỗ vỗ vai Lý Tiểu Binh, cười nói.

"Anh Trần." Lý Tiểu Binh nhớ tới người đàn ông trước mặt chính là anh Trần trước đây đã chăm sóc cậu rất tốt, khi cậu bị đánh đưa đến bệnh viện, anh Trần còn đánh nhau với cậu của mình.

"Tiểu Binh!" Một người phụ nữ chạy tới, Lý Tiểu Binh cũng nhớ tới cô, cô là vợ của anh Trần, là người yêu thuở nhỏ của anh, Lưu Hiểu Mai.

"Chị Hiểu Mai."

“Tiểu Binh đều rất nhớ mọi người đó!” Bà nội vừa nói vừa xắn tay áo lên, đi theo một nhóm người ra đồng làm việc.

Lý Tiểu Binh nhìn anh Trần và chị Lưu Hiểu Mai, không biết nên phải làm sao.

"Chúng ta đi hái trái dại. Trên đường ra khỏi làng có rất nhiều, ăn rất ngon." Vừa nói, Lưu Hiểu Mai vừa đưa cho Lý Tiểu Binh một cái giỏ, ba người đi về phía nơi trồng trái rừng.

"Tôi đi tìm hái ở bên trong, cậu có thể hái ở bên ngoài." Lưu Hiểu Mai nói xong, cô xách giỏ đi sâu vào bên trong.

"Anh Trần, anh không đi à?"

Anh Trần và Lý Tiểu Binh cùng ngồi xổm trên mặt đất tìm trái cây dại.

"Không sao đâu, Hiểu Mai sẽ không sao đâu." Vừa nói, anh Trần vừa hái một quả dại màu đỏ, cầm một quả dại trong giỏ trên thắt lưng rửa sạch rồi đưa đến miệng Lí Tiểu Binh, "Nếm thử xem..."

Lý Tiểu Binh gật đầu, cúi đầu cắn một miếng trái dại, vị chua ngọt tan chảy trong miệng.

"Nó có ngọt không?"

Lý Tiểu Binh đang muốn trả lời thì đã bị một lực rất mạnh kéo lên.

"Hở?"

"Anh là ai?" Anh Trần lập tức đứng dậy, nhìn người đàn ông mặc vest trước mặt.

"..." Người đàn ông không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh Trần, sau đó lại dán mắt vào người Lý Tiểu Binh.

Lí Hiểu Băng hoàn toàn không thể tin được, bởi vì quá kinh ngạc, cậu sững sờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, người mình yêu, Chu Tử Dương.

"Tại sao lại rời đi?"