Chương 51: Chương 51

Tập đoàn Blue Diamond, từ trên xuống dưới nhìn đâu đâu cũng thấy mọi người bận rộn.

Tiền nào của nấy, lương cao thì hiệu suất công việc cũng phải cao.

Tất nhiên bàn về hiệu suất, người giành ngôi quán quân không ai khác ngoài ông chủ tập đoàn.

Trường Thịnh ngồi trong phòng làm việc, trên bàn toàn là giấy tờ chất đống.

Trong ánh sáng tinh khôi, sức hút của người đàn ông ngoài năm mươi chỉ tăng chứ không giảm.

Bờ vai vững chãi đó, nụ cười hờ hững đó, cả giọng nói trầm ấm nữa đã làm nhiều trái tim phái đẹp phải rung rinh.

Thư ký Trung cầm theo ly trà bước vào, còn chưa kịp nói lời nào thì Trường Thịnh đã bảo:

"Ngày mai ngoại trừ những cuộc họp quan trọng còn lại đều dời sang hôm khác hết!"

Ngày mai là một ngày đặc biệt, không phải với lịch sử nhân loại chỉ riêng với một người mà thôi, cả ông lẫn thư ký Trung đều biết.

Sau những ngày làm việc chăm chỉ, ông muốn dành chút thời gian để thư giãn nhân tiện xem kịch vui.

"Chủ tịch, có cần phải vậy không?", thư ký Trung không mấy đồng tình với quyết định của ông chủ.

"Ấy ấy, sao ông nói thế? Ngày đám cưới là ngày trọng đại với người con gái mà!"

Phải, ngày mai chính là ngày cưới của Trà My.

Tuy không được tổ chức rình rang, bản thân cũng không mời tới nhưng Trường Thịnh lại một mực muốn dự.

Ông còn chuẩn bị quần áo sẵn hòng thể hiện thành ý dẫu biết rằng chỉ có thể đứng từ xa.

"Chủ tịch, ngài cũng thừa hiểu là sẽ không có cái đám cưới nào cả mà!"

Nếu muốn gả thật sao lại giấu nhẹm đi như thế? Có thể ông Thành không thương cháu nhưng dẫu gì cũng phải nghĩ đến tập đoàn Thiên Thành.

Họ biết ông Thành đã có ý kết làm thông gia với tập đoàn Gia Hào, còn tạo điều kiện để con cháu hai bên gặp mặt.

Lý nào con cáo già xảo trá lại chọn một tên phó phòng nhỏ nhoi mà bỏ qua người thừa kế? Trời có sập xuống cũng đừng nghĩ!

Trường Thịnh nghe thế liền cất bút đi, ông thấy thư ký Trung không hiểu mình rồi.

Chính vì biết đám cưới sẽ không diễn ra nên ông mới càng muốn đi.

Trường Thịnh khá tò mò, chẳng biết con cáo già sẽ đối xử với cháu gái mình ra sao.

Và tất nhiên phản ứng của Trà My là điều làm Trường Thịnh hứng thú hơn cả.

"Hôm nay ông định khởi nghĩa giành chính quyền hả ông Trung? Sao ông càm ràm dữ vậy?"

"Chủ tịch lại nghĩ oan cho tôi nữa rồi! Tôi thấy chủ tịch bận trăm công ngàn việc, có thời gian thì nên nghỉ ngơi, phí thời gian vào mấy việc nhảm nhí làm gì?"

Thư ký Trung cũng có muốn vậy đâu nhưng ai bảo chủ tịch không lo giữ gìn sức khỏe.

Mỗi ngày làm việc như cái máy xuyên suốt từ sáng tới chiều.

Ngày một ngày hai còn được đằng này tính bằng năm, phải mà người sắt cũng thua.

Việc ngày mai chất đống, dời đi hôm khác, việc dồn việc, lại cực thêm.

Thân là một nhân viên mẫu mực, người đầy tớ trung thành, thư ký Trung không thể ngó lơ khi trước hành động kiếm thêm việc của ông chủ được.

Trường Thịnh cầm ly trà nóng đưa lên miệng thôi vài cái, nghe thấy lời này cười chúm chím.

Gắn bó với nhau bao lâu, chút tâm tư của thư ký Trung không qua mặt ông được đâu.

Nước trà nóng trôi tuột qua cổ họng, Trường Thịnh mới lên tiếng vạch trần:

"Ông muốn nói cái gì vậy ông Trung?"

Bị phát hiện, thư ký Trung không thể giấu cũng chẳng buồn giấu.

Ông lựa lời mà nói:

"Chủ tịch không thấy là mình đã chú ý hơi nhiều đến cô bé đó sao?"

Điều này ông cứ canh cánh mãi trong lòng.

Theo thời gian trôi qua, thấy mọi việc có xu hướng tệ hơn, ông không khỏi lo lắng.

Ông nghĩ đã đến lúc cần phải cảnh báo Trường Thịnh, tránh để nước tới chân mới nhảy.

"Ông thật là!", Trường Thịnh lắc đầu cười.

Hóa ra là việc này, rõ vớ vẩn!

"Ông nghĩ đi đâu vậy ông Trung? Vì sao tôi lại chú ý đến Trà My đâu phải ông không biết? Huấn luyện viên đi xem học trò, còn tôi đi xem hạt giống mình chọn, có gì lạ? Đừng có nói với tôi là ông nghĩ tôi có tâm tư khác đó!"

Trường Thịnh không hiểu mình đã làm gì khiến cho thư ký Trung hiểu lầm.

Trà My chỉ là con cờ ông vừa mắt, thế thôi, mọi lời nói hay cử chỉ quân tâm đều là diễn.

Thư ký Trung ấy vậy mà gật đầu:

"Tôi thật sự nghĩ vậy đó!"

Trường Thịnh muốn bật ngửa, hiểu lầm này thật là tai hại.

Không nói rõ kẻo lọt ra ngoài người ta lại cười cho.

"Tuổi Trà My còn nhỏ hơn con gái tôi, tôi có thể nảy sinh tâm tư gì?", Trường Thịnh hỏi.

Thư ký Trung phản phé:

"Sao lại không? Tuổi tác không là vấn đề, hai người lại không có quan hệ máu mủ, nam nữ với nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!"

Không phải chủ mình mình khoe nhưng thử hỏi mọi người xung quanh mà xem, Trường Thịnh trông có giống ngoài năm mươi không? Chênh lệch tuổi tác có nghĩa lý gì?

Trường Thịnh cảm thấy thư ký Trung cần phải được giáo dục lị tư tưởng.

Ông nghiêm túc đính chính:

"Không đời nào, mối quan hệ giữa tôi và Trà My chỉ đơn thuần là lợi dụng.

Ông biết đấy, sở thích của tôi nằm ở quyền lực chứ không phải phụ nữ.

Bao nhiêu năm qua tôi không đυ.ng đến thì giờ cũng vậy.

Tôi đặt ra luật và tôi tôn trọng luật ông Trung ạ!"

Thợ săn không bao giờ được phép động lòng với con mồi, đó là luật lệ chung và của riêng Trường Thịnh.

Giữ được sự tỉnh táo trong một cuộc chơi rất quan trọng.

Ván cờ cần Trà My chứ chẳng phải ông.

Từ thời trai trẻ, khi bao bọn đàn ông xung quanh chú đầu vào việc ăn chơi, tình ái nam nữ thì trong đầu Trường Thịnh tràn ngập quyết tâm xây dựng nên một đế chế của riêng mình.

Thậm chí cả lúc lấy vợ, ông cũng chẳng mặn mà chuyện nam nữ, đó là cuộc hôn nhân thương mại.

Sau vợ chết, Trường Thịnh ở vậy chăm con, dành hầu hết thời gian cho công việc.

Quyền lực nó ma mị và quyến rũ hơn phụ nữ nhiều.

Tình ái chỉ là thú vui nhất thời, ông thì cần thứ có thể khiến mình đeo đuổi cả đời.

Suy nghĩ của thư ký Trung đã được chấn chỉnh.

Ông nhìn vào đôi mắt của Trường Thịnh, nó bình lặng như mặt hồ yên ả nhưng lại sâu hun hút như hang không đáy.

Sao ông lại quên mất đây là ai chứ, một kỳ thủ với những nước cờ đắc giá trên ván cờ tranh giành quyền lực.

Nếu Trường Thịnh quan tâm đến tình ái nam nữ thì đã không lẻ bóng nhiều năm.

"Tôi hiểu rồi chủ tịch, tôi sẽ đi sắp xếp lại lịch trình ngay!", thư ký Trung đã ngoan ngoãn phục tùng.

Trường Thịnh vừa nhâm nhi trà ngon vừa mỉm cười bất lực, một chuyện hoang đường đến thế mà.

Giả như ông có nổi hứng muốn tìm phụ nữ thì cũng không thể là Trà My.

Cô gái đó phức tạp và toan tính, chỉ thích hợp để làm lưỡi dao, còn giữ bên người thì xin thôi.

Đêm đêm nằm ngủ cứ nơm nớp lo sợ bị người bên gối nổi điên đâm chết, sống làm sao thọ?

***

Hoa đẹp cỡ nào cũng đến lúc tàn, ngày dài thế nào rồi cũng phải hết.

Màn đêm buông xuống, khoác lên mình thành phố S màu áo mới, huyền bí, rực rỡ mà cô độc.

Trà My đêm nay thao thức không ngủ được, làm bạn với bầu trời tối tăm.

Cô dâu khác là vì nôn nao, háo hức, riêng Trà My là mệt mỏi, đau thương.

Đêm trước ngày về nhà chồng, người ta có thể ngủ với chị, với mẹ, tỉ tê tâm sự hoặc chăng sửa soạn đồ đạc, của hồi môn.

Còn Trà My ư? Cô ngồi xem lại hết những món quà mà Tú đã đem tới.

Bàn không đủ, Trà My phải bày hết ra giường, mỗi tấm hình đều đặc sắc như nhau.

Trà My nhìn từ trên xuống dưới, một cuộn phim ngắn về hành trình sa ngã của Khải đã hiện ra trước mắt cô.

Gương mặt nghiêm được thay bằng vẻ phóng túng, ngả ngớn.

Đôi mắt trong veo, tràn ngập nhiệt huyết giờ rời rạc, vẩn đυ.c.

Người ta hay kháo nhau rằng đàn ông một khi có tiền sẽ hư, cô đã tin đâu, hôm nay chính mình gặp phải mới biết là đúng.

Cầm điện thoại trên tay, cô bỗng cười khổ, nó cứ lẳng lặng bầu bạn với cô.

Đã lâu rồi không ai đoái hoài tới cô, cô cũng không gọi ai.

Ngay cả chồng sắp cưới còn bỏ quên cô thì ai nhớ cho?

Ngày cưới càng gần, Khải càng sa vào những cuộc ăn chơi đàn ông của Tú, đồng nghĩa cách xa Trà My.

Cô đã từng gọi cho anh, tại sao thì chính cô cũng không rõ.

Lần đầu Khải qua loa cúp vội, lần thứ hai đổ chuông không ai nghe, lần thứ ba khóa máy luôn, từ đó Trà My không gọi nữa.

So với những trò vui Tú mang lại, cô quá nhạt nhẽo và thừa thãi.

Đã từng xao xuyến rung động mỗi khi nghe thấy giọng đối phương giờ nghĩ về nhau chỉ toàn chán ghét.

Trà My đi đến vuốt ve áo cưới, mệt mỏi thở dài.

Ít giờ nữa thôi cô sẽ mặc nó vào, cùng Khải với tình yêu đầy sự phản bội hoàn thành lễ cưới.

Điều gì sẽ đón chờ cô, Trà My tự hỏi.

Ông nội đã thắng, tại sao không hủy buổi lễ đi?

Trà My lẳng lặng đốt hết những tấm hình Tú đưa và cả ảnh kỷ niệm thuở yêu đương mặn nồng.

Tình không còn, giữ lại làm chi, thấy càng thêm chướng mắt.

Sau này cô chỉ còn mỗi em trai thôi, mấy thứ tình ái gì đó đều là gió thoảng mây bay, gạt người!

***

Giờ này ngoài Trà My thao thức thì trong dinh thự Thiên Thành cũng có người phải thức giấc.

Ông Thành bị một cuộc điện thoại phá giấc ngủ ngon.

Ông ta không còn dáng vẻ ung dung tự tại mà ngược lại rất sốt sắng.

"Đã tìm thấy người đó rồi? Ở đâu? Đã bắt được chưa?"

Câu trả lời của người bên kia khiến ông Thành lộ rõ vẻ thất vọng.

Ông ta gấp gáp căn dặn:

"Sống phải thấy người chết phải thấy mộ, nếu như còn sống, tìm được gϊếŧ ngay không cần hỏi!"

Mắt ưng trở nên hung ác, ông Thành nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung treo trên tường.

Con chuột nhắt nhỏ nhoi mà bao nhiêu người không tìm ra được, vô dụng.

Nếu biết có hôm nay năm xưa ông đã tự tay làm mọi việc rồi, dù rằng nguy hiểm hơn.

Ngày nào còn chưa bắt được tên đó ông ăn không ngon, ngủ không yên.

Miệng người chết là cứng nhất, ôm bí mật xuống lòng đất mới là cách giữ bí mật kín kẽ nhất.

Ông đã tốn bao công sức, đánh đổi mọi thứ để có được ngày hôm nay, không thể mất được! Bất kỳ ai muốn kéo ông ta xuống đều phải chết!