Sáng sớm tinh mơ, cánh cổng dinh thự Thiên Thành chầm chậm mở ra.
Xe hơi màu đen tiếp tục lăn bánh, nhanh chóng mất hút sau những cung đường.
Trà My lái xe, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Gió từ ngoài lùa vào, len lỏi giữa những sợi tóc mỏng manh, mùi dầu gội thoang thoảng trước mũi.
Hôm nay không phải dịp gì hệ trọng, chỉ là một ngày rất đỗi bình thường vậy nhưng Trà My lại dậy sớm sửa soạn để ra ngoài.
Từ sau vụ khách sạn, ông Thành có vài động thái xem như bù đắp, điển hình là giờ giấc thoải mái hơn, không cần đi thưa về trình.
Trà My biết bà Quyên rất cay cú về việc này, bà ta không thể trách phạt hay làm gì khác.
Xe ghé vào chợ, Trà My mua hai bó hoa cúc trắng cùng ít trái cây và giấy tiền vàng mã.
Cô đi thăm ba mẹ, lâu rồi không thấy cô, chắc họ nhớ lắm.
Chợ vẫn luôn đông, giữa tiếng gọi nhau í ới, tiếng nói cười, Trà My bỗng thấy lạc lõng.
Dù đang bê vác nặng nhọc nhưng sao họ vẫn cười được, còn cô đi xe sang, mặc đồ hiệu chỉ cảm thấy tâm hồn u ám.
Tầng lớp chỉ là khác biệt thứ yếu.
cốt lỗi nằm ở chỗ họ lạc quan, trong khi cô bi quan.
Giẫm lên cỏ dại xanh mướt còn đọng sương, Trà My đến trước mộ ba mẹ.
Nhìn ngắm xung quanh, cô phát hiện ra những thay đổi trên mảnh đất này.
Cây trái tươi tốt hơn, hoa cỏ nhiều hơn, tít bên kia còn có căn nhà gỗ mộc mạc, khung cảnh nên thơ mà bình dị.
Lẽ ra cô phải làm những điều này mới phải.
Trà My tự trách khi không thể lo liệu mồ mả cho ba mẹ.
Đồng thời cô cảm kích ông Quân rất nhiều, nếu không nhờ ông ấy chắc mọi việc rối tung cả lên rồi.
Cắm hoa vào lọ, bày trí hoa quả đâu ra đó, Trà My thắp nén nhang rồi lặng lẽ đốt vàng mã.
Có lẽ vì mẫn cảm với nhang khói mà mắt cô đỏ hoe.
Biến cố cũng đã trôi qua một khoảng thời gian nhưng nhiều lúc Trà My cứ ngỡ như mới hôm qua.
Chấp nhận là một chuyện, bao giờ trái tim hết nhói đau lại là chuyện khác.
"Hôm nay con đến để báo với hai người một tin mừng, con sắp kết hôn rồi, cuối tháng này.
Vậy nên ba mẹ đừng có sợ con thành hủ mắm treo đầu giường nữa."
Từ khi cô mười tám tuổi là mẹ cứ hay trêu thế, thúc giục phải mau mau tìm người yêu, cô mỗi lần nghe đều dở khóc dở cười.
Gia đình cô hình như chưa bao giờ giống số đông.
Phụ huynh nhà người ta chỉ sợ con mình yêu sớm, ba mẹ cô lại chỉ lo con cái ế.
Trà My đôi lúc hoài nghi mình tệ đến độ không ai thèm sao.
Thời gian như nước thượng nguồn, không bao giờ chảy ngược.
Nay âm dương cách trở, hiện tại, tương lai mãi mãi không còn nghe được những trêu chọc âu yếm nữa mới thấy hồi ức đẹp đẽ đến nhường nào.
Trong lòng ngọt đắng lẫn lộn, Trà My cười không nổi khóc chẳng xong.
"Để tránh cuộc hôn nhân thương mại lại đem tình yêu của mình ra đánh cược, con có phải ngốc lắm không ba mẹ?"
Chưa bao giờ Trà My mông lung như hiện tại, tâm trí hỗn loạn.
Cô là một người chơi cờ tệ, mỗi một bước đi đều bước thí.
Vậy nhưng cuộc đời lại đẩy đưa, khiến cô phải chơi cùng kì thủ.
Liều lĩnh biết bao!
Khải thay đổi rồi hoặc là cô trước giờ chưa nhìn thấu con người này, một bất lợi cho Trà My.
Thắng thua của ván cờ không phải do người chơi mà tùy thuộc vào bản ngã Khải nghiêng về bên nào.
Ông Thành lắm mưu nhiều kế, còn cô chỉ biết bấu víu vào tình yêu và sự ăn năn mà Khải dành cho mình, quá nghèo nàn.
"Con sẽ thắng mà ba nhỉ?"
Trà My hỏi trong vô vọng, cô cực kỳ bất an.
Trà My nửa mong ngày cưới mau đến nửa lại không.
Chỉ khi nào kết hôn cô mới tạm yên thân nhưng mỗi khi ở cùng Khải, sự xa lạ cứ lớn dần, làm cô khó chịu.
Từng mong chờ vào tình yêu để rồi sau tất cả nhìn nhau chỉ thấy thất vọng.
Ai rồi
cũng khác, anh khác, cô khác.
Từng tia nắng xuyên qua cành lá, bóng Trà My đổ dài trên đất.
giấy tiền đã cháy hết, lửa tàn đi, có cơn gió thổi qua, tro trong thau bay ra.
***
Tú làm việc thì biếng nhác chứ còn khoảng ăn chơi lại rất siêng năng.
Anh ta dành trọn tâm trí vào công cuộc nhuộm đen Khải với khao khát trả đũa Trà My.
Không ngày nào Khải được yên, cứ bị Tú lôi theo tiếp khách, lúc nằm trên giường thì đã say mèm, người toàn mùi rượu.
Khải biết vậy là có hại cho sức khỏe nên tìm cớ từ chối khéo.
Nhưng Tú không phải người nói lý lẽ, một hai lôi đi cho bằng được, bảo là mai này sang nước ngoài cũng cần phải xã giao, tập dần cho quen.
Hết cách Khải đành giấu Trà My mà theo đuôi Tú vào mấy chốn vui chơi.
Cô không thích đàn ông nhậu nhẹt, biết được lại cằn nhằn nữa cho
xem.
Đêm nay dù tối muộn nhưng Khải vẫn còn nói cười dưới ánh đèn mờ.
Khác với dĩ vãng cô độc, trái phải là hai tiếp viên xinh đẹp.
Nhập gia phải tùy tục, Tú căn bản không nghe lọt tai sự phản đối của anh.
"Uống đi anh!"
"Cạn ly!"
Tiếp viên rót rượu liên tục, hết ly này tới ly khác cạn đáy, Khải bắt đầu thấy mọi thứ trở nên mờ ảo.
Tú nhìn vẻ mặt ngơ ngáo của Khải, nháy mắt ra hiệu mấy cô gái chuốc thêm rượu.
Thần trí mơ hồ, cứ thấy ly đầy là Khải lại uống theo phản xạ, trong đầu còn tự hỏi sao rượu uống mãi không hết.
Tú nhịp chân theo điệu nhạc, liếc một vòng thấy mọi người đều đang vui chơi, không ai để mắt tới mình liền âm thầm lấy ra một viên thuốc bỏ vào ly rượu.
Nhìn thuốc tan hết nhưng chưa từng xuất hiện, anh ta cười gian.
"Mấy em, ra cho anh nói chuyện cái coi!", Tú đứng dậy,
chỉ tay ra hiệu.
Mấy cô em chân dài ngoan ngoãn nghe theo, khách này rất hào phóng, bảo gì làm nấy là thế nào cũng được thưởng.
Tú ngồi xuống, ôm vai bá cổ Khải, nhướng mày hỏi:
"Sao? Vui không chú em?"
"Dạ, anh Tú dắt đi sao lại không?", dẫu uống nhiều, suy nghĩ hỗn loạn nhưng Khải vẫn biết không thể đắc tội người này.
Là sếp, là anh họ của vợ, vai vế lẫn địa vị đều trên anh, năm tháng còn dài, thời gian chung đυ.ng rất nhiều nên dĩ hòa vi quý.
"Miệng mày ngọt đó, con My một hai đòi lấy mày chắc cũng vì nó nhỉ?", Tú nói mát.
Trong mắt Tú, Khải chỉ là một kẻ dẻo miệng với chút ít tài vặt muốn nhờ vào Trà My để tiến vào hào môn.
Cũng không tự xem mình là loại hàng gì mà đòi đứng chung chỗ, ngồi chung bàn, ăn chung mâm với anh ta.
Khải ngà ngà say chứ không ngu sao mà không hiểu Tú đang cạnh khóe mình.
Kẻ trên cao thường chỉ liếc mắt mấy khi cúi đầu xem những vật nhỏ dưới chân, bị coi khinh mãi, anh quen rồi.
Khải cười trừ nói đùa:
"Tạo hóa thấy phụ nữ hay dỗi nên mới ban tặng đàn ông cho cái miệng để dỗ đó chứ!"
Trà My còn lâu mới vậy, cô mà thích những lời đường mật thì làm gì còn độc thân tới ngày gặp anh.
Sở dĩ mỗi lần cãi vã, anh dỗ ngọt cô được là vì cô còn thương anh thôi.
Anh xuống nước, cô nhắm mắt cho qua, đôi bên nhường một bước để tiếp tục đi cùng nhau.
Giả sử Trà My cạn tình thì dẻo miệng cỡ nào cũng chào thua, nhìn cô mong manh vậy
thôi chứ không hề yếu đuối, bi lụy.
"Chú mày đáo để thật! Lù lu vác lu mà chạy ấy nhỉ?", Tú cười lớn, anh ta thật sự tin.
Đung đưa ly rượu trong tay, Tú đưa cho Khải.
Sau đó anh ta tự rót ly khác, cụng ly với Khải:
"Uống đi mày, trăm phần trăm!"
"Cạn!"
Khải đã quá chán ngán nhưng vẫn nhận lấy, uống cạn.
Anh không phát hiện Tú nhìn mình bằng ánh mắt sáng rỡ khác lạ.
Thấy Khải nốc hết ly, Tú mới thong thả nhấp môi.
Anh ta búng tay, bảo với tiếp viên:
"Mấy em, dẫn em anh lên sàn hoạt động gân cốt cái nào!"
"Dạ anh Tú!"
"Đi nào anh!"
Các cô nàng được giao nhiệm vụ, nhanh chóng vây quanh Khải, lôi kéo anh đứng dậy.
Phần vì quá chén, cả người vô lực, phần khác trước giờ Khải không yêu thích việc lắc lư này nên lắc đầu từ chối.
"Thôi mà anh Tú, anh biết đấy, em làm gì biết nhảy, lên đó người ta lại cười cho!", Khải quay sang nhìn Tú, xua tay.
Tú nắm lấy tay Khải, kéo dậy cái một.
Anh ta cởϊ áσ vest Khải, dường như chưa hài lòng lại tháo thêm cà vạt, tùy tiện ném vào một góc trên ghế sofa.
Xong xuôi đâu vào đấy, Tú vỗ vai Khải:
"Chưa thử sao biết không được? Bị cười thì đã sao, ai ai đến đây cũng vì mua vui thôi, ngại gì không biết! Đi đi!"
"Nhưng mà..."
Không muốn nghe Khải lảm nhảm lý do lý trấu, Tú hất cằm ra hiệu.
Các cô nàng tiếp viên xúm xít lại nửa lôi nửa đỡ, kéo Khải lên sàn.
Bỗng dưng xung quang toàn người là người, hết thảy đều xa lạ đang điên cuồng lắc lưu theo điệu nhạc, Khải bài xích, xoay người muốn về chỗ.
Nhưng anh bị tiếp viên cản lại, mấy lần như thế, anh cũng từ bỏ.
Trong người dần dà trở nên nhẹ bẫn khoan khoái, Khải không tự chủ buông lỏng bản thân, lắc lư theo đám đông.
Càng về sau, giống như ngọn lửa bùng cháy, tâm trạng đặc biệt hưng phấn, anh điên cuồng không kém ai trên sàn nhảy.
Ý thức rời rạc, Khải chỉ chăm chăm muốn phóng túng bản thân, tìm kiếm thêm càng nhiều niềm vui.
Tú ngồi nhìn người đàn ông đang buông thả bản thân trên sàn, lộ nụ cười gian xảo.
Cầm điện thoại lên chụp liền vài tấm, anh ta gửi cho Trà My khoe khoang.
Em họ thân yêu nhận được chắc tỉnh cả ngủ mất thôi.
Tặc lưỡi tiếc nuối, Tú ước gì mình có thể di chuyển tức thì đến trước mặt Trà My để xem trọn kịch vui.
Khi đi học, Tú xạ đáp án chưa bao giờ đúng nhưng lần này thì khác, nghĩ gì có đó.
Trà My ngủ không sâu, chuông điện thoại vừa reo là cô tỉnh ngay.
Những tấm hình mà Tú gửi đến thành công dọa cơn buồn ngủ chạy mất dép.
Trong hình Khải đang nhảy nhót, có tấm còn đυ.ng chạm thân mật với các cô gái xung quanh.
Dù không gian mờ ảo nhưng cô đoán anh đã say, bằng không đời nào phóng túng thế.
Một góc trong lòng vỡ vụn, đôi mắt Trà My trở nên trống rỗng.
Chừng vài phút sau, như nghĩ tới gì, cô bất chợt ngồi thẳng sống lưng, mắt nheo lại.
Khải đang say, ai biết Tú sẽ bày trò gì? Không được, cô phải đến đó ngay!
Trà My vội vàng xuống giường, thay bộ đồ ngủ ra, vớ đại một quần áo mặc vào.
Chân không ngơi nghỉ giẫm lên những bậc cầu thang, xuyên qua nhà chính rộng lớn, chạy đến garage.
Cửa cuốn từ từ kéo lên, khoảnh khắc đèn pha bật sáng, tay cầm vô lăng thoáng chốc cứng đờ.
Sắc mặt Trà My sa sầm, cô xuống xe, nhìn về phía trước.
Trước cửa garage, ông Thành chống gậy đứng đó, điềm nhiên hỏi:
"Muốn đi đâu?"