Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhưng trời không có mưa to như vừa rồi. Gió thổi có chút lớn, chuyện này khiến tôi cảm thấy thoải mái. Nhìn thấy Hồng Liên rời đi, tôi liền ngây người. Anh ta thật sự đi rồi, sau này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Mặc dù thời gian tôi biết Hồng Liên cũng mới có vài giờ. Nhưng tại sao luôn cảm thấy anh ta khiến cơ thể này có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc? Nó là loại cảm giác giống như gia đình. Nếu như tôi có anh trai thì tôi sẽ hòa thuận với anh ấy giống như Hồng Liên không? Liệu anh ấy có cảm giác ỷ lại giống như Hồng Liên không?
“Hoàn hồn, người cũng đã đi rồi, cậu còn nhìn cái gì?” Là tiếng của Ryoma.
Tôi định thần lại liền giơ tay lên lau đi nước mắt ở trên mặt, sau đó quay đầu lại nở nụ cười tươi nhìn cậu ấy: “Sao cậu lại ở đây.” Cậu ấy nhìn thấy rồi?
Ryoma cau mày lại. “Tại sao tôi không thể ở đây? Cậu luyến tiếc anh ta như vậy?”
Tại sao hôm nay ánh mắt của Ryoma lại đáng sợ như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Ryoma nhìn thấy Tuyết không trả lời liền cho rằng Tuyết thật sự luyến tiếc người đàn ông vừa mới đưa cô ấy về. Nghĩ đến đây Ryoma nắm chặt hai bàn tay, vô cùng tức giận: “Cậu luyến tiếc người con trai vừa nãy.”
Ryoma hôm nay thật lạ: “Cậu nói cái gì vậy? Đừng làm loạn nữa? Vốn dĩ khi Hồng Liên rời đi khiến tôi rất buồn nhưng bây giờ tôi lại ở đây nói những lời vô nghĩa, tôi có chút chóng mặt, tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời sao lại quay thế?
Mặt Ryoma liền tối sầm lại khi nghe thấy lời của Tuyết, Ryoma không có phát hiện ra sự bất thường của Tuyết: “Tôi làm loạn? Cậu thích anh ta? Anh ta đi rồi, cậu buồn? Cậu nói đi?” Nói xong, Ryoma kéo Tuyết lại để cô nhìn thấy cậu ấy.
Ryoma, không cần nói nữa, tôi chóng mặt quá. Tôi nhìn Ryoma nhưng sao bóng dáng của Ryoma càng ngày càng mờ: “Tôi…Không phải…” Tôi còn chưa nói xong liền ngất đi.
Ryoma giật mình khi nhìn thấy Tuyết ngã xuống, vội vàng chạy lên đỡ lấy Tuyết: “Tuyết…Tuyết, cậu làm sao thế? Nói gì đi chứ? Nóng quá, cô ấy phát sốt rồi.” Phản ứng đầu tiên của Ryoma là ôm Tuyết lên và đi vào bên trong nhà.
Ryoma gọi cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa. Ryoma nghĩ thầm: “Phải làm sao đây? Sao lại không có ai? …Đúng rồi, chìa khóa. Ryoma mở cặp sách của Tuyết ra bắt đầu tìm chìa khóa. Cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa rồi.
Ryoma ôm Tuyết đi vào trong phòng của cô ấy, sau đó đặt Tuyết lên trên giường. Phải làm sao đây, sao trong nhà Tuyết lại không có ai? Nhưng mà, lại không thể cứ để Tuyết mặc quần áo ướt. Phải làm sao? Ryoma đưa tay lên túm lấy tóc của mình. Không còn cách nào khác. Ryoma đi đến trước tủ quần áo, mở tủ quần áo cầm ra bộ quần áo ngủ của Tuyết, chuẩn bị giúp cô ấy thay quần áo.
Sau khi giúp Tuyết thay quần áo xong rồi đặt Tuyết lên một cái gối, Ryoma đắp một cái khăn lạnh lên trên trán của Tuyết, mặt của Ryoma đỏ bừng và tim cũng đập nhanh hơn. Sau đó, Ryoma ngồi xuống bên cạnh giường Tuyết nhớ lại cảnh vừa rồi…Cơ thể Tuyết…Đột nhiên, Ryoma giơ tay tự đánh vào đầu mình một cái, thầm nghĩ: Mình đang nghĩ cái gì vậy, giúp cô ấy thay đồ vì cô ấy bị ốm. Không được nghĩ linh tinh, Echizen Ryoma!”.
“Không biết lúc Tuyết tỉnh lại Tuyết có muốn gϊếŧ mình không nữa.” Nghĩ tới đây, khóe miệng Ryoma không khỏi giật giật.
“Mẹ, hôm nay con không về nhà.” Ryoma ở trong phòng khách của nhà Tuyết cầm điện thoại.
“...”
“Tuyết ốm rồi, trong nhà lại không có ai.”
“...”
“Vâng, con biết rồi ạ. Đúng rồi, mẹ. Bị ốm thì nên ăn cái gì?”
“...”
“Vâng.”
“...”
“Mẹ đừng lo nữa. Cứ như vậy đi, con chào mẹ.”
Tôi mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, hóa ra là đang ở trong phòng của mình. Vẫn còn chóng mặt, cổ họng thì khô. Tôi bị làm sao vậy?
“Cậu tỉnh rồi? Có muốn uống nước trước không?” Ryoma đẩy cửa bước vào mới phát hiện tôi đã tỉnh, sau đó đi nhanh đến trước giường, cầm lấy cốc nước.
“Ừm.” Ban đầu tôi muốn đưa tay đón lấy cốc nước, nhưng Ryoma lại ngay lập tức nhìn ra ý định của tôi.
Ryoma cầm lấy tay tôi nói: “Đừng động, cậu quên cậu vừa mới bị ngất xỉu sao? Để tôi đút cho cậu uống.”
“Được rồi, tôi không uống nữa.” Tôi biết từ trước Ryoma mặc dù rất nhút nhát nhưng cậu ấy lại rất cẩn thận. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ryoma ấm áp như vậy, khiến tôi cảm thấy có chút không quen.
“Bây giờ cậu thấy thế nào? Còn khó chịu ở đâu không? Còn chóng mặt hay không? Có đói không? Muốn ăn chút gì trước không? Hay là đi bệnh viện?” Tôi toát mồ hôi hột! Cậu ấy một lần hỏi nhiều câu hỏi như vậy, tôi làm sao mà trả lời hết được.
Sau khi uống nước xong, cổ họng cũng không còn đau nữa, nhưng mà tôi lại không muốn trả lời Ryoma. Chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy. Ánh mắt của cậu ấy chứa đầy sự lo lắng, đôi lông mày nhíu chặt lại đến nỗi có thể gϊếŧ chết một con muỗi.
Ryoma ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế bên cạnh giường tôi, nắm lấy tay tôi và đặt lên môi của cậu ấy: “Sao không nói gì? Rất khó chịu sao?”
Nhìn thấy động tác của cậu ấy, tôi đột nhiên cảm thấy nóng lên, máu toàn thân đều dồn lên não. Loại cảm xúc này- thật mơ hồ. Tôi nghĩ mặt của tôi bây giờ nhất định sẽ đỏ như trái cà chua: “Tôi không sao. Cậu hỏi nhiều câu hỏi cùng một lúc nên tôi không biết phải trả lời như thế nào.” Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu ấy, trong lòng tôi có chút ngạc nhiên. Tại sao hôm nay Ryoma lại không giống với mọi ngày?
“Mặt cậu nóng quá, cậu có chắc là không sao chứ?” Cậu ấy buông tay tôi ra, sau đó lại đặt tay lên trán tôi.
Tôi mỉm cười rồi đưa tay lên gõ nhẹ vào trán của cậu ấy: “Đừng cau mày nữa, cậu muốn biến thành một ông lão sao?”
“Mada mada dane.” Ryoma quay đầu đi không dám nhìn tôi, mặt của cậu ấy đỏ bừng.
…Vừa rồi là Ryoma mà tôi quen sao. Là Ryoma hở ra là nói “mada mada dane”. Đúng rồi, tôi sao lại ngất? Sau khi Hồng Liên rời đi, tôi đứng ở dưới mưa một lúc, sau đó Ryoma đến tìm tôi, còn nói cái gì mà tôi nghe không hiểu. Sau đó- sau đó tôi cảm thấy rất chóng mặt, mắt tối sầm lại liền không biết cái gì nữa. Lẽ nào là Ryoma đã bế tôi vào, chút nữa phải cảm ơn cậu ấy mới được.
Từ từ …Đợi một chút. Tôi cúi đầu nhìn xuống bộ đồ ngủ trên người mình. Tôi nhớ trước khi tôi ngất tôi vẫn đang mặc đồng phục của trường. Hơn nữa, sau khi dính mưa quần áo phải ướt mới đúng, nhưng mà bây giờ quần áo trên người tôi đều khô. Điều đó cũng có nghĩa là ai đó đã giúp tôi thay quần áo.
Nhưng mà cũng không đúng, hôm nay trong nhà không có ai ở nhà. Người mẹ xinh đẹp và người ba đẹp trai của tôi đã đi hưởng tuần trăng mật rồi, bác quản gia bởi vì trong nhà có chuyện cũng xin nghỉ một ngày. Bây giờ ở đây chỉ có tôi và Ryoma, lẽ nào là…Không thể nào!
Tôi ngay lập tức nhìn Ryoma, sau đó hỏi cậu ấy: “Này, tôi hỏi cậu, ai đã giúp tôi thay quần áo?” Ryoma nghe xong lời tôi nói toàn thân liền cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, không dám nhìn tôi. Thật sự là cậu ấy? Bùm! Đầu tôi như muốn nổ tung.
“Cái…cái đó…” Ryoma ấp úng nửa ngày cũng không nói được vài từ.
Tôi thầm nghĩ: “Xong rồi, danh tiếng của tôi. Không thể nào là cậu ấy được?”
Ryoma ấp úng nửa ngày, mặt cũng đỏ như trái cà chua có thể nấu chín được. Sau đó, trước sự truy hỏi của tôi cậu ấy cuối cùng cũng gật đầu: “Là tôi giúp cậu thay.”
“Ôi trời ơi! Sao cậu lại làm thế với tôi. Sau này tôi sẽ không tin cậu nữa.”