Thời gian: Sau giờ học.
Địa điểm: Câu lạc bộ Tennis Seigaku.
Vừa bước vào câu lạc bộ tôi thấy một bóng đen từ xa lao tới, theo phản xạ tự nhiên tôi dùng lực thật mạnh đánh vào vai anh ta, sau đó ném anh ta ra ngoài. “Ui da !” Hả? Sao giọng nói này quen thế? Ôi mẹ ơi, không phải là Kikumaru đây sao? Tôi ngay lập tức chết lặng. Giờ tôi có nên đi trốn không? Hay là đến nhìn xem con mèo lớn này chết chưa?
“Sao thế?” Hóa ra là đám người Ryoma đã chạy sang đây.
… Nếu không thể trốn đi thì chỉ có thể nói sự thật. Tôi lấy chỉ chỉ Kikumaru đã ngã dưới tán cây. Lúc này hai mắt Kikumaru đã trắng dã, đang ‘ngủ’ dưới đất với một tư thế không ‘đẹp’ cho lắm.
Mọi người nhìn theo hướng tôi chỉ thì phát hiện ra Kikumaru. “Có chuyện gì vậy?” Bây giờ miệng của mọi người đã mở to đến mức có thể nhét một quả táo vào. Đương nhiên là trừ Tezuka và Ryoma.
Tôi cúi đầu, tay khẽ nghịch lọn tóc của mình, hé miệng bắt đầu nói sự thật: “Chuyện này, chuyện này cũng không thể trách tôi được.”
“Cái gì cơ? Là em làm?” Mọi người liếc mắt nhìn Kikumaru rồi lại quay sang nhìn tôi, cứ như vậy nhìn tới nhìn lui mấy lần (ngoại trừ Tezuka và Ryoma). Sau đó tất cả đều trưng ra vẻ mặt không thể tin được.
“Là do đàn anh Kikumaru, anh ấy đột ngột lao về phía tôi, lúc đó tôi đang mải suy nghĩ nên không biết đó là ai. Kết quả là tôi đã ném anh ấy ra ngoài theo phản xạ. Tới lúc tôi phản ứng lại thì anh ấy đã thành thế này rồi.” Tôi cắn môi, nhìn sang Ryoma, vậy mà vẻ mặt của cậu ấy như thể muốn nói: “Tôi hiểu mà”. Tôi cạn lời rồi.
Suy nghĩ trong lòng mọi người ở Seigaku bây giờ chính là:
Tezuka: “Không được lơ là.”
Fuji: “Chuyện này thú vị quá đi.”
Ryoma: “Haizz, mada mada dane.”
Oishi: “Phải tin tưởng chính mình.”
Momoshiro: “Chuyện này cũng thảm quá, thảm quá.”
Kaidou: “Xì…”
Kawamura: “Cháy thật…”
Inui: “Ôi trời, lại có thêm một người không tồi.”
Ngoài ra còn các học sinh lớp 8: “Này, đàn em thật khủng khϊếp, tuyệt đối không được kiếm chuyện với em ấy.”
Các học sinh lớp 7: “Bạn học Nhã Diệp thật lợi hại, nhưng mà để an toàn phải cách xe cậu ấy một chút.”
…
“Chuyện đó, bây giờ đưa đàn anh Kikumaru đến phòng y tế trước được không?” Tôi đưa tay lên lau mồ hôi.
Nghe tôi nói mọi người mới hoàn hồn. Có điều bây giờ…
“Tiểu Tuyết Tuyết, người ta đến đây.” Tôi đóng băng trong một giây. Nhưng giây tiếp theo đã đoán được người đó là ai. Tiểu Tuyết Tuyết + người ta + giọng điệu = Thần Chết ngu ngốc = Hồng Liên!
Tôi quay người lại trừng mắt nhìn anh ta: “Tại sao anh lại đến trường học?” Ôi mẹ ơi, tôi ngơ luôn rồi. Nguyên nhân chính là Hồng Liên hôm nay đẹp trai quá, tôi nhìn chằm chằm anh ấy. Sau đó ở trong lòng bắt đầu tính toán: một chiếc áo thun cổ chữ V màu trắng + một chiếc quần màu đen + một đôi giày đơn giản màu trắng + một mái tóc dài màu đỏ cùng một chiếc áo choàng tùy ý + khuôn mặt siêu đẹp + chiếc dây chuyền, vòng tay, bông tai cùng loại = Thần Chết Hồng Liên ngu ngốc? Đúng là “Người mặc quần áo, Phật mặc áo vàng.” Người này đẹp đến mức không phải con người.
“Cái gì? Chẳng phải người ta đã nói là hôm nay sẽ đến tìm cô mà? Với cả…” Hồng Liên đưa tay quơ quơ trước mặt tôi: “Này? Làm sao vậy? Tại sao cô không nói gì.” Hồng Liên cau mày, không hiểu được phản ứng của Tiểu Tuyết.
Tôi hoàn hồn: “À, không có gì đâu.” Cũng không thể nói với anh ta là tôi ngây người là vì nhìn anh ta: “Đội trưởng, hôm nay tôi có việc nên có thể cho tôi về trước được không?” Tôi quay người hỏi Tezuka.
“Ngày mai luyện tập bù lại.” Khuôn mặt lạnh của Tezuka vẫn không thay đổi.
“Ok! Không thành vấn đề, vậy tôi đi trước đây, tạm biệt mọi người.”
Tôi nở một nụ cười thật tươi nhìn mọi người, vẫy tay chào bọn họ sau đó đi về phía Hồng Liên: “Đi thôi.”
Thế nhưng Hồng Liên vẫn đứng tại chỗ mà không nhúc nhích: “Cứ thế mà bỏ đi? Có được không?” Anh ta nghiêm túc nhìn tôi.
“Không sao cả, đi thôi.” Tôi kéo tay anh ta ra khỏi câu lạc bộ Tennis. Lúc này tất cả mọi người đều đang thắc mắc, người con trai khoảng 17, 18 tuổi này là ai.