“Trận đấu giữa học viện Seigaku và học viện Ice Emperor chính thức bắt đầu.”
“Học viện Ice Emperor, học viện Ice Emperor, học viện Ice Emperor,...”
“Bây giờ sẽ bắt đầu trận đấu giữa học viện Ice Emperor với học viện Seigaku. Trận thi đấu đầu tiên xin mời các thành viên của hai đội đi vào sân.”
“Tuyệt vời… Đó là nhóm cổ động gì vậy… Được rồi, chúng ta nhất định không thể thua được. Lên nào, Seigaku.” Mặc dù chúng ta đã rất cố gắng nhưng mà số người ở nhóm cổ động của học viện Ice Emperor thật sự rất đông, thậm chí là nghe không thấy tiếng của chúng tôi.
“Thật sự là đáng ghét…, cái bầu không khí này…” Kikumaru nheo mắt nhìn nhóm cổ động của học viện Ice Emperor.
“Học viện Ice Emperor quyết thắng.” Ninja nói.
“Học viện Seigaku quyết thua.” Mukahi nói theo sau.
“Cậu có nghĩ mình thực sự chọn đúng không?” Ninja nhìn Momoshiro Takeshi với thái độ khinh bỉ.
“Yushi, chàng trai này là Kikumaru nổi tiếng với những kỹ năng đặc biệt nguy hiểm. Để tôi dạy cho cậu ấy biết cái gì là vượt trội hơn người. Haha..” Mukahi nở nụ cười khinh bỉ Kikumaru.
“Quyết định thắng bại trong một trận đấu, Momoshiro Takeshi của học viện Seigaku sẽ là người phát bóng.”
Trận thi đấu bắt đầu rồi, vừa bắt đầu Mukahi đã dùng những kỹ năng đặc biệt của mình khiến cho tất cả mọi người ở học viện Seigaku kinh ngạc. Hơn nữa, khi trận đấu diễn ra đột nhiên Oishi lại đổi thành Momoshiro Takeshi, động tác của Kikumaru trở nên chậm chạp. Đánh đôi là môn thể thao kết hợp, đồng thời nếu có sự kết hợp ăn ý giữa đồng đội với nhau thì sức mạnh sẽ tăng gấp hai, gấp ba lần, dựa theo tình hình của đối phương mà suy đoán, sự xuất hiện của Oishi ảnh hưởng rất lớn đối với trận đấu. Sau đó Ninja quay trở lại phản đòn với Momoshiro Takeshi bằng đòn con gấu khổng lồ. Chuyện này khiến tất cả mọi người của học viện Seigaku càng kinh ngạc hơn.
Ngay khi học viện Ice Emperor dẫn trước 4-0 khiến Kikumaru liền nhớ đến lời nói của Oishi: “Bắt đầu lùi lại, không được từ bỏ, nếu như không từ bỏ nhất định có thể tìm thấy được điểm yếu của đối phương, cơ hội ở khắp mọi nơi, chúng ta nên tin vào sức mạnh của bản thân mình!”
Học viện Seigaku bắt đầu phản công. Trận đấu bị đảo ngược tình thế khi Kikumaru, Oishi bắt đầu sử dụng đội hình Úc. Kikumaru cũng ở trong trận thi đấu mà lớn lên, họ đã đánh đôi với ba người. Cuối cùng, trận đấu cũng phân thắng bại với sự phối hợp hoàn hảo giữa Kikumaru và Momoshiro. Học viện Seigaku chiến thắng với tỉ số 6-4.
“Làm tốt lắm, chiến thắng này thực sự đáng giá. Nhưng cũng không thể chủ quan. Nhất định phải được vé tham gia vào cuộc thi đấu quốc gia! Đừng quên, vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước!” Huấn luyện viên Sumire Ryuzaki nói.
“Đúng vậy, không còn xa nữa.” Ryoma giơ tay kéo mũ xuống, nói xong liền quay người rời đi.
…
…
“Sao vậy? Sao ở đây chơi bóng với bức tường?” Chuyện trở thành người dự bị khiến cậu nhóc cảm thấy khó chịu.
“Mada mada dane, cậu tới đây làm gì?” Ryoma không quay đầu lại mà tiếp tục đánh bóng.
“Làm dự bị nên cậu buồn hả?” Tôi đi tới sân tập và ngồi xuống.
“...”
“Cậu không cần nghĩ nhiều, huấn luyện viên Sumire tự có sắp xếp của mình. Hơn nữa, cậu chắc chắn có thể lên sân.” Tôi cúi đầu nghịch mái tóc dài của mình.
Động tác của Ryoma dừng lại: “Cậu có ý gì?”
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy: “Bởi vì…” Tôi còn chưa kịp nói ra thì bị cắt ngang.
“Ryoma, cậu đây rồi.” Hóa ra là Ryuzaki Sakura đang chạy đến.
“Có chuyện gì thế.” Giọng của Ryoma hơi khó chịu khi Sakura cắt ngang chuyện mà cậu ấy muốn biết.
Nhưng mà Sakura không hề phát hiện ra Ryoma có gì đó không đúng, cô ấy
vẫn tiếp tục nói: “Cuộc so tài giữa đàn anh Inui và đàn anh Kaido sắp bắt đầu rồi.
“Thật sao.” Giọng nói của Ryoma rất lạnh lùng
“Nhã Diệp cũng đang ở đây à?” Có nhầm hay không vậy? Tôi là người tàng hình hay sao mà bây giờ mới phát hiện tôi “cũng” ở đây? Khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi cau mày lại rồi nói: “Đúng vậy, tôi “cũng” ở đây.” Tôi nhấn mạnh từ “cũng”.
Ryoma phát hiện tôi không vui liền đi tới cạnh tôi: “Đi thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
“Kéo tôi lên.” Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy.
“Phiền phức.” Mặc dù Ryoma miệng nói là phiền phức nhưng cậu ấy vẫn kéo tôi đứng dậy: “Cậu lại tăng cân rồi à?”
“Cậu nói cái gì?” Tôi mở to mắt nhìn, không tin lời Ryoma nói. Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì cậu ấy đã đi cách xa tôi 3m rồi: “ Cậu đứng lại cho tôi, đồ ngốc, cậu dám nói tôi nặng? Cậu đùa tôi à?” Ryoma đã khiến tôi tức đến mức không nói nên lời.
Ryoma quay đầu lại nói: “Mada mada dane, còn không đi nhanh lên?”
“Tới đây.” Tôi lườm cậu ấy một cái, sau đó đi cùng với cậu ấy. Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất một người: “Sakura, cậu không đi à?” Tôi dừng bước rồi quay lại nói với Sakura.
“...” Sakura không nói lời nào, chỉ cúi đầu và đi theo chúng tôi.
“Cậu không nhìn thấy ba người sao?” Tôi hỏi Sakura.
“Tớ đi trên đường thì gặp bọn họ, họ quay lại trước.” Sakura cúi đầu xuống nói.
“Ừm…” Chúng tôi không nói một câu nào mà chỉ im lặng đi đến nơi thi đấu.