Chương 4: Bom nổ chậm

Từ rạp chiếu phim về tới tận nhà, Hắc Nhật Đông tuyệt nhiên giữ nguyên khuôn mặt lạnh.

Ở cạnh anh, Tiêu Kì Nhiên cũng chẳng vui vẻ hơn, vì đến tận giờ vẫn chưa thể nhận lại điện thoại của mình.

Thấy đối phương xuống xe xong, thì liền hậm hực đi thẳng lên lầu. Tiêu Kì Nhiên lại phải vội vàng đuổi theo sau.

"Hắc Nhật Đông, chú còn chưa trả điện thoại cho em mà?"

Mặc cho cô nói gì, anh ta vẫn đi thẳng. Cho tới khi Tiêu Kì Nhiên đứng chắn ngay trước mặt, Hắc Nhật Đông mới chịu dừng bước.

"Trả điện thoại cho em!" Cô nghiêm túc đề nghị.

"Tạm thời tịch thu. Mau về phòng ngủ sớm đi." Anh dứt khoát, đáo xong liền lướt qua cô, tiến về phía thư phòng.

Lúc này, Tiêu Kì Nhiên đã cảm thấy vô cùng bực bội. Không cam tâm, cô lại chạy theo, lần nữa chặng đường anh ta, bướng bỉnh yêu cầu:

"Em cần điện thoại để học bài, chú phải trả cho em."

Tuy đang không vui, nhưng anh vẫn hạ giọng trả lời:

"Trong phòng còn có MacBook, IPad, tất cả đều dùng được."

"Nhưng em cần điện thoại." Tiêu Kì Nhiên bắt đầu to tiếng.

"Để nhắn tin với ai à?" Hắc Nhật Đông đã đanh giọng, ánh mắt nhìn cô cứ trừng trừng vì mất kiên nhẫn.

"Đó là chuyện riêng của em. Chú không có quyền xen vào."

Lần đầu tiên suốt mười năm qua, hôm nay là lần đầu tiên xảy ra cãi vã giữa hai người. Lần đầu, Tiêu Kì Nhiên khiến Hắc Nhật Đông mất kiểm soát cảm xúc.

Hiện tại, chỉ thấy anh nhìn cô gái bằng đôi mắt hằn lên vệt đỏ. Bàn tay siết chặt thành quyền đến nổi gân xanh, nhưng đâu đó trong cơn phẫn nộ, anh vẫn cố gắng dằn xuống.

"Đúng! Em lớn rồi, tôi lại chẳng có tư cách gì để quản nữa."

Nói xong, Hắc Nhật Đông lấy điện thoại trả lại cho cô. Rồi nhanh chân đi vào thư phòng.

Tiêu Kì Nhiên lấy lại được vật cá nhân, cũng thành công chọc giận người đàn ông ấy. Lúc cô nhận ra bản thân nói nặng lời, thì đã muộn.



Mười năm qua, là Hắc Nhật Đông anh chăm sóc, lo lắng, bảo vệ cô. Là anh che chở cô tránh khỏi sự truy đuổi của nhóm người sát thủ năm đó. Vậy mà chỉ vì chiếc điện thoại, cô lại lỡ nói nặng lời với anh...

Đêm đó, Tiêu Kì Nhiên không mất ngủ vì gặp ác mộng, mà vì cảm thấy áy náy. Nằm trên giường, nhìn chiếc đồng hồ tích tắc điểm đến số mười.

Lúc đó, trong đần chợt nghĩ tới ai đó... Không biết giờ này anh ngủ chưa? Thế là lại mò mẫm tìm di động, lưỡng lự một chút cũng đi đến quyết định gửi tin thăm dò.

[Chú ơi! Nhiên Nhiên sợ...]

Gửi tin đi và chờ đợi năm phút, người nhận vẫn không hồi âm.

Bị bơ, Tiêu Kì Nhiên càng sốt ruột. Lập tức ngồi dậy, soạn tin gửi thêm một câu:

[Chú qua đây với Nhiên Nhiên nhé? Không có chú, Nhiên Nhiên ngủ không được.]

Ở bên thư phòng, Hắc Nhật Đông đã đọc hết nội dung hai tin nhắn. Nhưng anh vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, thật ra là còn dỗi.

Cứ tưởng vậy rồi thôi. Ai ngờ vài phút sau lại có thêm tin gửi tới với nội dung "Nhiên Nhiên đau đầu, huhu..." xem xong, Hắc Nhật Đông liền chau mày, suy tư.

Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên vẫn đang mỏi mòn chờ đợi. Thấy vài phút rồi mà điện thoại chẳng có tin nhắn mới, cửa phòng cũng không rục rịch.

Ném điện thoại sang bên, cô chán nản bước xuống giường thì không may bị trượt ngã. Tình thế bất ngờ, nên cứ theo quán tính mà để thân tiếp đất một cách nặng nề.

"Ui da... Đau chết tôi rồi, huhu..."

Lần này thì đau thật. Nhưng cuối cùng, người ấy cũng chịu xuất hiện.

Thấy Tiêu Kì Nhiên ngã, Hắc Nhật Đông liền khẩn trương đi tới, bế cô lên giường. Anh ân cần xem xét tất thảy tay chân để biết cô có bị thương ở đâu không.

Biết anh đang lo lắng, cô liền khẽ khàng lên tiếng:

"Em không sao!"

Nghe vậy, Hắc Nhật Đông mới tạm thôi sốt sắng, rồi bỏ qua sofa ngồi.

"Ngủ đi! Tôi canh ở đây."



Thấy đối phương lạnh nhạt, cô biết ngay vẫn còn dỗi, nên chủ động lê tấm thân còn đang ê ẩm đi tới ngồi cạnh anh, khẽ hỏi:

"Chú... Em đau đầu thật mà! Bộ chú hết thương em rồi hả?"

"Ừm!" Hắc Nhật Đông đáp gọn gàng, súc tích.

Một từ ngắn gọn, nhưng thành công khiến người nghe khóc thét trong lòng. Tiêu Kì Nhiên mếu máo nắm cánh tay anh, giở giọng nài nỉ:

"Thôi mà... Chú cho em xin lỗi! Lúc nãy em lỡ lời thôi à, chú đừng để bụng nha? Chú thương em lại đi, chứ chú không thương, rồi ai thương em?"

"Người trong điện thoại và hàng tá người ngoài kia. Tôi, chẳng qua cũng như một món đồ, hết giá trị lợi dụng, thì bị vứt đi thôi."

"Không phải đâu. Trong mắt em, chú là quan trọng nhất. Em cần chú thôi à!"

Vừa nói hết câu, cô nàng liền ôm cánh tay của người đàn ông, nghiêng đầu tựa vào vai anh.

Một động tác đơn giản, nhưng lại khiến Hắc Nhật Đông dao động. Trái tim lạnh giá, dường như đã được sưởi ấm lại dần.

"Vậy nói tôi biết, em đã nhắn tin với ai trong suốt buổi xem phim?"

"Là bạn mới của em. Cậu ấy vừa chuyển tới, bọn em vừa kết bạn nên nhất thời có hơi nhiều chuyện để nói..." Giọng cô nhỏ dần về sau.

"Nam hay nữ?" Hắc Nhật Đông đanh giọng, vô tình khiến Tiêu Kì Nhiên chợt rén.

Ngập ngừng một chút, cô mới khẽ đáp: "Nam ạ!"

Sau đó, bầu không khí giữa hai người chìm vào yên tĩnh.

Hắc Nhật Đông không hỏi hay nói thêm điều gì, nhưng có thể nhận ra hàn khí đang tỏa ra từ chỗ anh vô cùng lớn.

Anh như thế, vô tình lại làm Tiêu Kì Nhiên e sợ...

"Về giường ngủ đi! Tôi sẽ ở lại đây đến khi nào em ngủ thì thôi."

Nói xong, người đàn ông ấy đã ung dung nằm xuống sofa. Một tay gối đầu, tay kia che đi tầm mắt.

Khi đó, Tiêu Kì Nhiên chỉ mong anh đã hết giận. Chứ nếu không, Hắc Nhật Đông sẽ giống như một quả bom nổ chậm. Chỉ cần chạm nhầm là nổ ngay tức khắc.