Bầu trời đêm nay âm u xám xịt, như muốn nổi trận cuồng phong, giăng mưa nghịch mùa. Quang cảnh thê lương, cũng giống như không gian trong hai căn phòng của một đôi nam nữ.
Tiêu Kì Nhiên một nơi, Hắc Nhật Đông một ngã. Mỗi người mỗi tâm trạng riêng. Kẻ chiến tranh lạnh vì lại ăn nhầm thuốc ghen, người tự chôn tâm vào cõi chết khi biết được những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Rốt cuộc từ Ngô Khinh Cơ, cô đã biết được sự thật gì?
Có lẽ, cô sẽ không hoàn toàn tin tưởng những gì người đàn ông lạ đó nói, nếu như hắn không đưa cô tới gặp người tù nhân lãnh án chung thân kia.
Chính hắn thừa nhận mình là kẻ ra tay sát hại ba mẹ cô, theo yêu cầu của Hắc Nhật Đông. Cũng chính hắn nhận lời đứng ra chịu hết thảy mọi tội lỗi để bảo toàn tính mạng cho gia đình, trước sự uy hϊếp của Hắc Nhật Đông.
Ngô Khinh Cơ và kẻ tù nhân ấy, đều nói rằng thương xót cho cô. Không muốn cô ở bên cạnh một con người đội lốt quỷ dữ, khuyên cô nên sớm rời đi, để còn tìm cơ hội trở về trả thù cho ba mẹ.
Hắn nói, việc cứu cô thoát khỏi cái chết, đúng là nằm ngoài dự tính. Cả việc Hắc Nhật Đông ra tay gϊếŧ người để bảo vệ cô, tất cả cũng đều là sự cố ngoài ý muốn.
Hắc Nhật Đông chỉ là một phút mềm lòng, nên trỗi dậy sự thương hại mà thôi. Anh ta sẽ giam giữ cô cả đời, biến cô thành một con rối ngu ngốc trong tay, để tùy ý phóng túng.
Từng câu, từng chữ trong buổi gặp gỡ ấy đang ăn sâu vào trong tiềm thức của người con gái. Nó khiến con tim cô rỉ máu, đau đớn tận cùng.
Tại sao lại là anh? Tại sao anh không gϊếŧ chết cô đi, mà lại nhẫn tâm đưa cô vào cục diện nghiệt ngã này chứ?
[Hắc Nhật Đông, anh thật sự xem em như một con rối, rồi sẽ giam giữ cả đời để mãi mãi che giấu tội ác của mình sao? Làm sao em có thể tin điều đó là sự thật? Anh đã tốt với em vậy cơ mà... Hay mọi điều tốt đẹp cũng chỉ để bù đắp lỗi lầm?]
Tiếng lòng nói thay một nỗi đau vô hình đang từng giây từng phút dày vò cô gái.
Anh yêu cô, nhưng anh cũng là người gϊếŧ chết ba mẹ cô. Sự thật này, làm sao để quên đi?
[...]
Những gì Tiêu Kì Nhiên đang trải qua, Hắc Nhật Đông sẽ mãi mãi không biết được. Anh chỉ nghĩ cô đang giận dỗi như mọi khi và chính anh cũng là kẻ nhỏ nhen, trẻ con, vì chữ ghen mà ngồi yên một chỗ chờ đợi người ta tới dỗ như lần trước.
Đứng ở góc cạnh của một người đàn ông có tính chiếm hữu cao, bất cứ ai cũng sẽ không giữ được bình tĩnh khi biết người mình yêu đi cùng chàng trai khác. Nên việc nhất thời tức giận là điều khó tránh khỏi.
Liếc mắt nhìn sang số thiệp cưới trên bàn, Hắc Nhật Đông đã cong môi tựa lên đường nét hạnh phúc. Lúc bình tâm trở lại, đối với anh vẫn là không chuyện gì quan trọng bằng người con gái ấy.
Quyết định chuẩn bị sẵn tâm lý dỗ dành người yêu, ra khỏi phòng. Hắc Nhật Đông sẽ là người chủ động tìm Tiêu Kì Nhiên để làm hòa.
Nhưng anh đã không ngờ tới thời khắc mở cửa phòng và không còn nhìn thấy người con gái ấy đâu nữa.
Từ gian phòng chính, tới tận phòng tắm, căn bản chẳng có sự tồn tại của Tiêu Kì Nhiên. Hắc Nhật Đông bắt đầu khẩn trương.
Anh chạy sang thư phòng, tìm hết những nơi cô hay trốn một mình để pha trò, rồi lại chạy xuống phòng bếp, ra tới phòng khách và người, thì chẳng thấy.
"Nhiên Nhiên..."
"Tiêu Kì Nhiên, em ra đây cho anh."
Âm giọng thiếu kiên nhẫn của người đàn ông vang vọng khắp nhà, cũng chỉ kinh động tới một vài người làm.
Họ lật đật chạy lên, thì bắt gặp sắc mặt không vui của Hắc Nhật Đông và liền nhận được câu hỏi:
"Nhiên Nhiên đâu rồi?"
Bốn người làm thay phiên nhìn nhau, rồi đồng lượt nhìn Hắc Nhật Đông, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.
Không một ai biết Tiêu Kì Nhiên ở đâu, vậy rốt cuộc cô đã đi đâu?
Đôi mày kiếm của người đàn ông giờ đã nhíu chặt, trong lòng không ngừng lo lắng cho người con gái ấy.
"Chia nhau tìm em ấy ngay đi." Anh ra lệnh, rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền tới âm thanh không thể kết nối. Ngay lúc này, Tiêu Kì Nhiên đã thành công dọa sợ người đàn ông lạnh lùng đó.
Vậy còn cô? Cô đang ở đâu? Hắc Nhật Đông sẽ như thế nào, nếu không tìm được người mình thương?
...----------------...
Trời đêm tĩnh mịt bắt đầu xuất hiện những tia chớp sáng chói rạch ngang giữa bầu trời tối đen như mực.
Đường phố về khuya, chỉ còn ánh đèn hiu hắt lặng lẽ soi lối dẫn đường cho những bước chân trĩu nặng tâm tư của một người con gái.
Phía trước là ngã ba đường, rẽ phải hay trái đều là con đường mới, quay đầu sẽ trở về căn nhà cũ và gặp lại người ấy...
Tiêu Kì Nhiên đã chọn cách lặng lẽ ra đi, thì sao có thể quay đầu. Mặc dù ngã rẽ kia có tăm tối thế nào, có vô định không rõ hiểm nguy ra sao, cô vẫn sẽ bước.
Đơn giản, vì lang thang thế này, cô thấy tốt hơn so với việc ở lại ngôi nhà ấy, cùng một mớ tâm tư hỗn loạn trong đầu.
Chưa bao giờ cô cảm thấy mình vô dụng như hiện tại. Đến việc đưa ra một quyết định phải làm gì cũng không biết. Thần trí của cô, dường như không đủ tỉnh táo, không đủ linh hoạt để tìm ra lối đi sáng suốt...
Rồi thì cơn mưa đang chờ cũng vần vũ trút xuống, ào ạt từng giọt nặng trĩu vô tình rơi lên tấm thân bé nhỏ ấy.
Tiêu Kì Nhiên không trốn chạy, cứ để mặc cơn mưa làm ướt sũng cả người, như một ước muốn nó có thể giúp cô rửa trôi nỗi buồn hoặc là bừng tỉnh sau một cơn ác mộng như hằng đêm.
Từng bước chân lững thững bước xuống làn đường, chỉ cần bước qua phía bên kia sẽ là lối đi khác, bắt đầu một hành trình gian truân khác...
Cô vẫn bước đi trong vô định, vẫn thẩn thơ như xác không hồn. Cho tới khi ở phía xa xa có một chiếc ô tô lao tới.
Có vẻ như nó sẽ không dừng lại và...
Rầm...
Tai nạn tan thương xảy ra, chiếc xe ấy đã đâm vào cô gái. Mưa kia vô tình hòa lẫn cùng máu tanh đang trôi trên mặt đường lạnh giá...
Số phận của cô, rồi sẽ đi về đâu?