Chương 11: Anh ơi... tha cho em! (H+)

"Á, chú ơi! Nhẹ hơn đi mà...huhu..."

Không rõ thời khắc bên nhau của đôi "chú cháu" đã trải qua bao lâu, nhưng chắc chắn đó là lần thứ n Tiêu Kì Nhiên tha thiết thốt lên thỉnh cầu, xin được nương tình.

"Gọi tôi là gì nào?" Hắc Nhật Đông vừa hì hụt thúc đẩy, vừa đắc ý hỏi.

Có vẻ như anh ta vẫn chưa đạt được mục đích của mình, nên Tiêu Kì Nhiên mới trong hoàn cảnh phải năn nỉ như thế.

"Chú lớn hơn em... mười hai tuổi... Sao em gọi chú là anh cho được..." Cô ngập ngừng đôi co, trong khi bản thân đang phải chịu từng đợt tấn công da thịt mạnh mẽ của người đàn ông.

Sự bướng bỉnh của cô, liền đổi được cái nhếch mép trào phúng từ anh.

Ở tư thế phía sau dồn dập tác động tới, trước đôi mắt đong đầy du͙© vọиɠ là cặp mông đẩy đà của người phụ nữ. Cười xong, anh liền đưa tay chạm vào quả mông ấy, uyển chuyển vuốt ve, cùng câu hỏi:

"Trong mắt em, tôi già đến vậy ư?"

Thú thật thì Hắc Nhật Đông không hề già, dù đang ở độ tuổi bước sang trung niên, một con số 30 tròn trĩnh. Chẳng qua Tiêu Kì Nhiên xưng hô cứng nhắc quá thôi, phần vì tuổi tác cũng chênh nhau khá nhiều.

"Em...em chỉ xưng hô cho phải phép thôi à..." Tiêu Kì Nhiên vừa hì hụt thở, vừa đáp.

"Với tôi, em không cần phải giữ phép tắc."

"Nhưng..."

"Gọi anh, hoặc sáng mai em không thể bước xuống giường. Tiêu Kì Nhiên, em tự suy nghĩ cho kĩ đi."

Hắc Nhật Đông vô cùng kiên định. Ý anh đã muốn, căn bản sẽ không thay đổi.

Thấy đối phương vẫn mãi chần chừ, người đàn ông càng dùng vũ khí mạnh mẽ của mình dứt khoát đâm thẳng vào sâu trong khe động ướŧ áŧ của cô gái hơn.



Âm thanh nhạy cảm mỗi lúc càng nhiều và nhanh, đồng thời cũng là lúc Tiêu Kì Nhiên cảm thấy hô hấp của mình sắp không thông nữa.

Đây là lần thứ ba, Hắc Nhật Đông thay đổi tư thế. Cũng là hiệp thứ hai, tương đương thời gian kéo dài gần hai tiếng.

Anh không mệt, nhưng cô đã đuối sức vô cùng. Mồ hôi điểm tô khắp thân thể nóng bỏng, vậy mà anh vẫn cứ hăng say đưa đẩy vậy thể của mình ra ra vào vào nơi mật đạo nhỏ.

Mỗi một lần anh thúc mạnh vào, cô có cảm giác như tử ©υиɠ sắp bị chọc thủng, khi đó quả thực rất đau, mà chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Nhưng có lẽ đến giây phút này, cô không thể chịu nổi nữa. Ngọn lửa mang tên du͙© vọиɠ của anh, thành công khiến cô gục ngã.

"Ưʍ... A, anh...anh ơi! Em đau, em không chịu được nữa... Tha cho em với, hic..."

Cuối cùng, Hắc Nhật Đông cũng nghe được âm thanh mình muốn nhất. Trên đôi môi trái tim gợϊ ȶìиᏂ, liền hé nở nụ cười hài lòng, nhưng lực tác động thì không hề lui giảm, trái lại còn tiến hành nhanh hơn.

Điều đó, khiến Tiêu Kì Nhiên tuyệt nhiên bất ngờ. Từ bất ngờ, chuyển sang cáu kỉnh:

"Ah... Hắc Nhật Đông, em thỏa hiệp rồi mà? Sao...sao anh không thương em? Sao anh không nhẹ nhàng hơn được vậy?"

"Vì pháo sáng sắp bắn, nửa chừng không thể giảm tốc. Bảo bối cố chịu thêm một chút nhé, anh sắp xong rồi!" Người đàn ông mỉm cười gian manh.

Nói hết câu, anh liền nắm tay cô gái giữ làm điểm trụ, tay kia nhiệt tình vân vê quả đào căng tròn trước mắt, hạ thân cuồng nhiệt luân chuyển.

Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên mới ngộ ra. Đàn ông khi đánh trận sẽ không bao giờ nương sức, dù có nghe trăm lời năn nỉ.

Cắn môi chấp nhận số phận của cuộc chơi, rồi bỗng nhiên cô bật khóc như một đứa trẻ vì đau, vì quá mệt, kể cả tủi thân khi thấy anh không còn thương và chiều chuộng mình nữa. Anh chỉ biết thỏa mãn ham muốn riêng, mà không hề xót cho cô.

Thanh âm thút thít dần xuất hiện, Hắc Nhật Đông biết cô đã khóc. Đúng lúc anh đang bối rối, thì tinh hoa đã phun trào vào vòng vây mê cung tìm bạn kết phôi.

Người đàn ông bị kɧoáı ©ảʍ đánh úp vài giây. Sau đó liền rút vật nam tính ra ngoài, rồi nhẹ nhàng di chuyển tư thế sao cho có thể ôm bảo bối của mình vào lòng, đồng thời kéo chăn che đi hai thân thể trần trụi.



Hắc Nhật Đông bắt đầu nhỏ nhẹ dỗ dành:

"Thôi nào, đừng khóc nữa! Anh xin lỗi!"

"Anh cút đi, đồ vô lương tâm, đồ xấu xa." Tiêu Kì Nhiên ấm ức cất lời, còn dùng tay xua đuổi nhưng bất thành.

"Rồi rồi, anh xấu xa! Nhưng anh cũng trong thế tiến thoái lưỡng nan mà. Em phải biết, một khi "súng" của đàn ông đã lên nòng, thì không thể không xả "đạn" ra ngoài. Anh mà ngưng giữa chừng sẽ chết mất."

"Nhưng anh làm em đau." Cô nàng vẫn cáu và không có dấu hiệu sẽ tha thứ cho anh ta.

Hết cách, Hắc Nhật Đông càng phải hạ giọng thấp hết mức có thể. Vừa ôm cô, vừa dỗ:

"Thôi, anh xin lỗi! Sau này không dám đi quá trớn thế nữa."

Nghe xong, bỗng dưng Tiêu Kì Nhiên liền ôm chăn, ngồi bật dậy, ấm ức nhìn người đàn ông, nghiêm túc cất lời:

"Hắc Nhật Đông, anh đừng có mơ sẽ có lần sau. Anh là đồ xấu xa, dụ dỗ trẻ con. Anh mau cút đi."

Nhìn điệu bộ tức giận đáng yêu của cô gái, anh liền bật cười. Ngồi dậy, mới ung dung đáp trả:

"Ai là trẻ con?"

"Em chưa đủ 18 tuổi, đương nhiên vẫn là trẻ con." Tiêu Kì Nhiên hất cằm vênh váo.

Lúc này, Hắc Nhật Đông lại cười. Sau đó, anh đưa tay chỉ lên đồng hồ vừa đúng lúc điểm qua mười hai giờ đêm.

Điềm đạm xác nhận thông tin:

"Qua ngày mới rồi! Từ bây giờ, em chính thức tròn mười tám tuổi! Chính thức trở thành người phụ nữ của Hắc Nhật Đông!"