Chương 37

Tiết trời Thượng Hải đã chuyển sang đông, tuyết rơi ngày một dày đặc, trên chiếc giường rộng lớn khi không có Lãnh Mạc bên cạnh, Ngữ Hân hoàn toàn độc chiếm, cô rúc mình vào tấm chăn mềm mại, thời gian ngủ và ăn còn nhiều hơn thời gian thức dậy và đi học.

Đồng hồ đã điểm bảy giờ sáng, Ngữ Hân lười biếng ngồi dậy, đầu tóc rối bời, gương mặt nhăn nhó vì mơ ngủ nhưng hôm nay có tiết kiểm tra nên cô phải miễn cưỡng lê thân đến trường đại học. Khoác chiếc áo măng tô dài qua gối, Ngữ Hân xách cặp đến trường.

Đại học Thượng Hải, khoa thiết kế thời trang.

“Các em thân mến, bài kiểm tra sát hạch lần này là kiểm tra về kỹ thuật vẽ chân dung và thiết kế trang phục công sở, qua đó các em cần nâng cao kỹ năng quan sát của mình, nhất là về phần tìm kiếm người mẫu để mặc trang phục các em thiết kế.” Giảng viên nói dõng dạc trên bục giảng “sau ba tháng thực tập, tôi mong rằng các em ai cũng sẽ trưởng thành trên con đường sự nghiệp của mình”

Ngữ Hân chống cằm suy nghĩ sau đó thở dài.

Tiền thuê người mẫu, tiền vật liệu, tiền thuê thợ chụp ảnh, còn chưa tính những chi phí phát sinh khác. Khổ thật, mình là người vô gia cư thậm chí còn là “tù nhân” làm gì có quyền tự do mà đi thực tập chứ. Nghĩ xem, trang phục công sở dành cho nam nữ, nữ thì…thì sẽ có Tiểu Thúy làm mẫu, còn nam thì…Lãnh Mạc hắn ta có đồng ý giúp mình không đây?

….

“Không” Lãnh Mạc đang chăm chú nghiên cứu tài liệu trên laptop, thỉnh thoảng lướt tay đánh số liệu gì đó, vừa nghe Ngữ Hân mở lời, mặt liền đen như đít nồi, giọng điệu thật khó nghe “đừng nhắc vấn đề này với tôi”. Ngữ Hân cũng đã thừa biết kết quả nên cô không dây dưa năn nỉ thêm gì với hắn.

“Thôi vậy, tôi nhờ người khác” cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, xuống nhà bếp, bắt gặp Tiểu Thúy đang rửa chén, Ngữ Hân chạy lại đẩy Tiểu Thúy sang một bên “để tôi làm cho” cô cười hì hì. Tiểu Thúy ngơ ngác “tiểu thư, cô làm gì vậy ạ, để em làm được rồi”

Ngữ Hân xua tay, cô không cho Tiểu Thúy đυ.ng vào phần việc này “em đứng yên đó đi, tôi làm được mà”

“Nhưng mà…thiếu gia sẽ…”

“Anh ta không làm gì em đâu” Ngữ Hân nháy mắt “Tiểu Thúy à, tôi có việc muốn nhờ em giúp” cô lướt mắt nhìn một lượt cô bé đối diện từ trên xuống, thấy hình thể cô bé tương đối chuẩn, Ngữ Hân khẽ gật gù.

“Làm người mẫu cho tôi may đồ” thấy đôi môi Tiểu Thúy định nói gì đó, Ngữ Hân liền giơ ngón tay ngăn cản “em không được từ chối đâu, ngoài em ra không ai giúp được tôi hết, nếu như em từ chối, huhu tôi sẽ rớt tốt nghiệp đấy, cầu xin em, tôi bị rớt một năm rồi, không muốn ở lại thêm một năm nữa” Ngữ Hân chắp tay, miệng không ngừng nài nỉ “em cũng biết thân phận tôi bây giờ mà, chỉ là tù nhân thì làm gì có tiền thuê người mẫu chứ, tôi chỉ đủ tiền thuê máy may thôi à” cô bĩu môi trông rất đáng thương không hề giống với một nữ sát thủ máu lạnh vô tình.

“Dạ, nếu em giúp được cô, em sẽ cố ạ” Tiểu Thúy mỉm cười. Cô bé rất quý Ngữ Hân, cũng nhờ Ngữ Hân mà lần trước, Tiểu Thúy không bị Lãnh Mạc bắn chết, lần này xem như là đền ơn cho tiểu thư rồi.

Mặt Ngữ Hân rạng rỡ, cười nói ríu rít, vừa đi vừa hát. Ngày nào cũng vậy, cô không lên phòng mà bày giấy vẽ xuống bàn ăn phác họa. Nói đi cũng nói lại, mỗi lần vào căn phòng kia, giáp mặt với Lãnh Mạc là y như rằng cô không còn cảm hứng để sáng tạo ra những bộ trang phục nữa.

Ngữ Hân ngồi vẽ, Tiểu Thúy ngồi bên cạnh quan sát, giữ im lặng tuyệt đối.

Tiểu thư Giang, cô ấy đẹp thật, rõ ràng Tiểu Thúy không biết bao nhiêu lần nhìn cô nhưng chưa bao giờ cô bé được nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy. Đôi mắt mơ màng nhìn về hướng xa xăm, thỉnh thoảng nhắm mắt lại tận hưởng không khí lạnh mùa đông, môi mỏng khẽ cong lên khi có ý tưởng mới, cô đặt bút vẽ xuống phác họa.

“Tiểu Thúy, em nhìn tôi đủ chưa?” Bị Ngữ Hân bắt gặp gương mặt ngây ngô của mình, Tiểu Thúy chớp mắt liên tục, cúi gầm mặt xuống, lắp ba lắp bắp “em…em…”

Ngữ Hân cười ha hả, cô gỡ chiếc kẹp tóc của mình xuống kẹp cho mái tóc rối của cô bé, vỗ vai “tặng em đấy”

“Cám cám ơn…cô” Tiểu Thúy đỏ mặt, Ngữ Hân đột nhiên lại bật cười “tại sao em hay ngại ngùng với tôi thế nhỉ?”

“Dạ dạ, không có”

“Thật sao?” Ngữ Hân đặt tay lên vai Tiểu Thúy “nhìn thẳng vào tôi này, em đừng mãi cúi mặt xuống đất như vậy, tôi xem em như em gái của mình, chưa từng phân biệt chủ tớ, cho nên em cứ bình đẳng nói chuyện với tôi nhé”

“Em không dám” Tiểu Thúy lí nhí trong miệng. Thấy vậy, Ngữ Hân bỗng dưng ôm chặt cô bé, hạ giọng “em rất giống tôi ngày bé, cũng từng ngây thơ như vậy, nhưng mà tôi trưởng thành trước em.”

Ngữ Hân mỉm cười rồi tiếp tục vẽ tiếp, thỉnh thoảng cô vén tóc mình sang một bên, chiếc khuyên tai vòng tròn lớn lộ ra, càng làm Tiểu Thúy đỏ mặt.

“Giang Ngữ Hân đi lên phòng” Lãnh Mạc từ đâu đi đến, hắn ra mệnh lệnh cho cô, như một con rối cô ôm bản vẽ theo hắn lên phòng, trước khi đi còn vẫy tay thân mật với Tiểu Thúy.

Nằm trên giường, cô vẫn tiếp tục vẽ tranh còn Lãnh Mạc ngồi tựa vào thành giường, chiếc laptop để trên đùi hắn vẫn sáng đèn. Thỉnh thoảng hắn còn luồng tay vào tóc cô.

“Này tôi không phải là sủng vật của anh”

“…”

Hắn chẳng bận tâm đến câu nói của cô, vẫn tiếp tục vuốt tóc cô, Ngữ Hân rất không hài lòng, mỗi lần cô lấy nguồn cảm hứng thiết kế, cô không muốn ai chạm vào mình, nhưng mà bây giờ tên điên này cứ thích động vào cô, nói cỡ nào hắn cũng không ngừng hành động, cô liền tức giận đặt bản thiết kế lên chiếc bàn bên cạnh, kéo chiếc chăn về bên mình cuộn tròn nằm ngủ.

Nửa đêm, Lãnh Mạc kéo chiếc áo ngủ của cô xuống, nhưng hắn không có ý định ham muốn cô, đôi mắt hướng về phía hình xăm phượng hoàng trên lưng cô, lướt tay lên đó nhẹ nhàng sau đó nhếch môi cười nham hiểm rồi kéo lại khóa áo cho cô.

….

“Tôi sẽ làm mẫu cho em” Lãnh Mạc bỗng dưng đồng ý, điều này khiến Ngữ Hân không khỏi mừng rỡ, nhưng ngay sau đó cô chợt hiểu ra “điều kiện là gì?”

“Em rất hiểu tôi” Lãnh Mạc vuốt ve gương mặt của cô, hắn thì thầm to nhỏ điều gì đấy.

Ngữ Hân đẩy hắn ra quát lớn “Không được”

“Sao lại không? Em đã sống chung với tôi, cho nên sớm muộn gì em cũng phải làm như vậy, bất cứ người nào ở Hắc Long, kể cả người hầu, ai cũng phải có hình xăm này”

“Nhưng tôi không phải người hầu của anh” Ngữ Hân nhíu mày, cô vắt chân trên sofa, cô giơ tay lấy cốc nước gần đó uống cạn để dìm cơn tức giận xuống “tôi rồi cũng phải đi, quan hệ của chúnh ta sớm muộn gì cũng chấm dứt, tôi không muốn dính dáng gì đến anh cả”

“Tới lúc đó tính sau” Lãnh Mạc buông lời chắc nịch rồi tiến đến ngồi cạnh cô “em biết mà, một khi tôi mà muốn điều gì, thì cho dù em là ai đi nữa cũng không ngăn cản được tôi”

“Anh…” Ngữ Hân trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt cô như có một cục chì nặng trĩ kéo xuống, đầu óc choáng váng quay cuồng, nhìn ly nước lùc nãy mình vừa uống “mẹ kiếp, Lãnh Mạc, anh dám chơi xấu, nếu anh làm càng, tôi sẽ…không…tha cho”

Ngữ Hân chưa nói dứt lời, cô đã ngã vào người Lãnh Mạc “em nhất định phải là của tôi, duy nhất một mình tôi”

Hắn bế Ngữ Hân, sải bước dài đến căn phòng nào đó, ánh đèn le lói trông hơi rùng rợn. Đặt cô ngồi trên ghế sofa, cho mặt cô tựa vào vai mình, cởi khóa áo sau lưng của cô ra, hắn nháy mắt với tên đàn em của mình.

“Hắc long quấn lấy phượng hoàng, xăm cho cô ấy”

“Vâng, thưa lão đại”