“Hmm…” Ngữ Hân hai mắt tròn xoe trước cảnh tượng này, cô không nghĩ Lãnh Mạc dám dùng cách này uống nước, môi hắn phủ lấy môi cô, tay phải của Ngữ Hân liên tục đánh vào vai Lãnh Mạc, rõ ràng nước coca trong miệng cô đã bị hắn uống cạn vậy mà hắn ta vẫn cố tình không rời ra. Ngữ Hân uẩn khúc, cô cảm thấy mình bị thiệt thòi, liền mím chặt môi lại, đẩy chiếc lưỡi tham lam kia ra, ngoảnh mặt sang hướng khác, quát lớn “cút đi” Ngữ Hân lấy tay chùi đi vết tích vừa rồi, hơi thở gấp gáp.
Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó, Lãnh Mạc không còn kiên trì, hắn nhào đến cố định đầu Ngữ Hân, tiếp tục cuồng nhiệt với nụ hôn mới, Ngữ Hân một lần nữa bất ngờ, nghe đồn trước đây Lãnh Mạc chưa từng hôn ai bao giờ, hắn vốn ưa chuộng sạch sẽ, không thích dùng chung đồ hay động chạm vào ai, Ngữ Hân nhớ có lần uống nhầm ly nước của Lãnh Mạc, liền ngay sau đó ly nước thủy tinh bị hắn ném vỡ tan tành. Vậy mà bây giờ…hắn ta…dám…
Suy nghĩ chốc lát, Ngữ Hân quyết định trả thù vặt, cô phối hợp nhịp nhàng khiến Lãnh Mạc nhếch môi tán thưởng. Ngay sau đó, Ngữ Hân cắn mạnh vào môi Lãnh Mạc để hắn thấy đau mà nhả cô ra, nhưng cho đến môi Ngữ Hân cảm mùi máu tanh của Lãnh Mạc mà hắn vẫn cứ quấn lấy cô không buông, phải đến khi thấy cô đuối sức, hắn mới buông ra.
“Mẹ kiếp, anh điên hả?” Ngữ Hân cau mày, liên tục đánh mạnh vào ngực Lãnh Mạc.
“Em dám cắn tôi?” Lãnh Mạc quệt vết máu trên khóe môi, hắn bật cười “khá lắm” nói xong hắn nhào đến cắn vào môi Ngữ Hân một cái đau điếng khiến khóe môi cô cũng bị chảy máu “hòa”
“Đồ chết dẫm anh dám” Giang Ngữ Hân nổi cơn thịnh nộ, cô tiến đến định giơ tay đánh Lãnh Mạc nhưng bị kéo lại bởi kim tiêm khiến cô một lần nữa nhăn mặt “phiền phức chết đi được”
“Em nghỉ ngơi đi, chiều mai em có thể đi học” Lãnh Mạc đóng cửa phòng, để lại Ngữ Hân đang nằm trên giường, cục tức của cô lớn bằng một quả bom nguyên tử nhưng sau khi nghe Lãnh Mạc cho cô đến trường đại học, bỗng dưng cục tức đó giảm xuống phân nửa.
Ngày hôm sau, bác sĩ đến tháo chai nước biển xuống, Ngữ Hân được giải phóng tay trái, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tay phải của cô cũng có khả quan hơn trước, vòng bông băng cũng ít lại. Bước xuống nhà bếp, thấy ông cậu đang loay hoay làm đồ ăn sáng cho mình, từ đằng sau Ngữ Hân hai tay bịt mắt ông cậu “là ai đây nhỉ?” cô cười ha hả khoái chí.
“Tiểu Hân à, lớn rồi đừng phá phách nữa” ông cậu gõ lên trán cô.
“Con chỉ làm nũng với mình cậu, phá phách với mình cậu thôi” Giang Ngữ Hân ngồi sẵn trên bàn ăn, năm phút sau ông cậu đã bê đến trước mặt cô một tô mì to tướng “mau ăn đi công chúa của tôi”
Ngữ Hân cúi mặt sát tô mì, nhắm mắt hít một hơi dài “wow, thơm thật, con thương cậu nhất” cô cười híp mắt rồi đưa muỗng cho ông cậu “đút con” Ngữ Hân há miệng chờ sẵn.
“Con nhỏ này, lớn rồi mà cứ…” ông cậu đảo mắt tới lui, không thấy có ai khác liền từng muỗng đút cho cháu gái “cậu sợ người khác nhìn thấy”
“Sớm như vậy Lãnh Mạc chưa thức đâu” Ngữ Hân vừa nhai thức ăn vừa nói “với lại bàn ăn này chúng ta được quyền ngồi mà, bàn ăn dành cho tù nhân, còn đằng kia mới là của tên biếи ŧɦái Lãnh Mạc và tiểu thư kênh kiệu Hà Băng, cậu yên tâm chúng ta tuân thủ đúng quy tắc, sợ gì”
“Tù nhân, hạ tiện” Hà Băng từ đâu đi đến khoanh tay đứng trước Ngữ Hân và ông cậu “gặp chủ nhân mà không cúi chào”
Giang Ngữ Hân im lặng, cô nén cơn thịnh nộ, tiếp tục ăn. Thấy thế, Hà Băng lại lấn át “chó gặp chủ cũng phải sủa một tiếng…áaáa” Hà Băng đau điếng ở tay, cô ta giật tay ra thì vết thương đã rướm máu “mày…mày…dám cắn tao”
“Phải, nếu tôi đây là chó vậy thì sẽ cắn những ai tôi thấy gai mắt” Giang Ngữ Hân đứng bật dậy, tay trái giơ lên định tát vào mặt người phụ nữ kia thì bỗng bị cản lại “tôi quên mất, cô là phu nhân tương lai của lão đại đây, xin lỗi nhé” nói rồi Ngữ Hân giật phắt tay lại kéo ông cậu lên phòng bỏ mặc Hà Băng cùng Lãnh Mạc ở đó.
“Mạc, con tù nhân kia rất khốn kiếp, nó định gϊếŧ cả em” Hà Băng vừa nói vừa khóc, tay xoa xoa vết thương “anh gϊếŧ chết nó đi”
“Hà Băng, nếu anh thấy sự việc này lặp lại, anh sẽ không để em ở đây” Lãnh Mạc ngồi xuống nhâm nhi tách trà.
“Mạc à, đây là lần đầu tôi thấy anh dung túng tù nhân” Hàn Duật từ ngoài bước vào, vẻ mặt rạng rỡ “mà này, chúng ta trước đây thường trao đổi đàn bà cho nhau, nếu anh chơi chán Giang Ngữ Hân rồi thì…”
Xoảng…
Chiếc cốc bằng sứ bị Lãnh Mạc ném xuống, đôi mắt và gương mặt của hắn ta vẫn lạnh nhạt, không nói tiếng nào với Hàn Duật và Hà Băng, lẳng lặng đi lên lầu.
Hàn Duật mặt ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Lãnh Mạc, hai tay giơ lên “Mạc trước giờ có như vậy bao giờ”
Hà Băng đứng đó dậm chân “có khi nào anh ấy yêu con nhỏ đó rồi không anh hai?”
Hàn Duật cười lớn, xoa bóp mi tâm “không thể nào, yêu và thích không hề có trong từ điển của lão đại Hắc Long”
“Em mong là vậy”
…..
Giang Ngữ Hân khóa trái cửa phòng, bay nhanh đến bên chiếc giường quen thuộc, cười đắc chí “haha cắn được con đàn bà ngu kia, thật thoải mái làm sao” cô vươn vai “nếu không phải tên biếи ŧɦái kia cản lại, con đã đánh nát bộ mặt kia của nó rồi”
“Thôi nào Tiểu Hân, con phải ráng nhịn chứ, đợi tay con tháo băng rồi chúng ta sẽ được trả tự do, trong thời gian này con nên chú ý hành động, mắc công đắc tội lại bị giam cầm nữa là khổ” ông cậu vỗ về.
Giang Ngữ Hân hiểu chuyện, khẽ gật đầu, tựa đầu vào vai ông cậu “con sẽ ráng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến khi chúng ta được thả, xin lỗi đã làm cậu lo lắng”
“Tiểu Hân ngoan” ông cậu mỉm cười “thôi, cậu phải ra ngoài rồi, đến giờ phải tưới rau” đó chính là hình thức giam cầm mà Lãnh Mạc bấy lâu nay đã giao phó cho ông cậu. Ngữ Hân gật đầu “tưới rau xong, cậu đến đây chơi với con nhé” ông cậu gật đầu rồi đi ra.
Ông cậu vừa bước ra đã bắt gặp vẻ mặt lạnh như núi băng của Lãnh Mạc, hắn ta xông vào phòng Ngữ Hân khóa trái cửa, Ngữ Hân đang nằm úp trên giường đọc sách để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Xoạc…chiếc áo từ trên người cô bị Lãnh Mạc xé rách, làm lộ ra hình xăm phượng hoàng trên lưng cô.
“Shit, anh bị điên hả?” Ngữ Hân ngồi dậy, tay giữ lại vạt áo “ra khỏi đây mau”
Lãnh Mạc như sói đói bất chấp cho cô nói gì đi nữa vẫn cứ nhào đến, chẳng mấy chốc trên người Ngữ Hân chỉ còn lại nội y.
“Á…đừng cắn…đau” Ngữ Hân đẩy đầu Lãnh Mạc sang một bên, cô ngồi dậy lùi đến thành giường “anh đi kiếm Hà Băng mà cắn, cô ta quen thuộc tác phong này của anh hơn đó, mẹ nó đừng giở trò với tôi” Ngữ Hân chưa dứt lời, Lãnh Mạc lần nữa cắn vào cổ của cô, bả vai rồi tiến xuống ngực, mặc kệ cho cô la hét thế nào hắn vẫn bỏ ngoài tai.
“Đồ…điên…” Ngữ Hân vì đau quá mà giọng nói có chút đứt quãng, vết cắn đã tứa máu “tôi sẽ chịu đựng…đến…ngày…được trả…tự do, thoát khỏi anh…càng sớm càng tốt”
“Em dám” Lãnh Mạc giọng đặc khàn, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn chằm chằm vào cô “tôi sẽ gϊếŧ em”
“Anh đã hứa thả tôi, đừng nói mà không giữ lời” Ngữ Hân nhíu mày, tay đẩy hắn ra.
“Em đã tự mình xóa bỏ điều kiện này” Lãnh Mạc bật cười, ngay sau đó hắn giật đứt nội y còn lại của Ngữ Hân, chiếm đoạt cô lần nữa.
“Đồ biếи ŧɦái, chết dẫm” Ngữ Hân vùng vẫy “nhẹ thôi Lãnh Mạc, đau…đó” nước mắt cô tự dưng tràn ra, mặc dù đã bị hắn cướp mất lần đầu rồi, nhưng tại sao lần thứ hai này cũng đau đớn không kém, có khi còn đau hơn do sự thô bạo của hắn.
“Em phải bị trừng phạt” Lãnh Mạc không ngừng ra vào cơ thể Ngữ Hân, mỗi lần như thế móng tay cô lại cào vào lưng hắn ta, răng cắn chặt môi đến bật máu.
“Nhẹ thôi…chậm…chậm…chút…” Ngữ Hân nhăn nhó, tay siết chặt lưng Lãnh Mạc, hơi thở nặng nề. Cô trợn tròn mắt, cảm thấy không ổn nói gấp gáp “không, đừng mà…mau bắn ra bên ngoài…đừng…tôi không muốn…mang…aaa”
Ngữ Hân không đẩy nổi thân hình to lớn kia ra, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, chất dịch nóng ấm kia đã đi vào tất cả trong cơ thể cô.
Cốc..cốc…
“Tiểu Hân ơi, cậu xong việc rồi, cậu vào nha” tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, dần mở cửa ra.