Thiên Di đi vào một căn phòng có Ngọc Lam đang chờ sẵn. Vừa thấy cô vào, Ngọc Lam nhanh chóng dòm ngó xung quanh xem có ai theo dõi không rồi khoá cửa lại. Ngọc Lam lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng đưa cho Thiên Di:
- “Cái này mình lén lấy trong bệnh viện của anh mình đấy. Mà sao cậu lại cần loại thuốc ngủ cực mạnh này chứ?”
- “Chơi một trò hay thôi. Mà cậu đã tìm được cô gái có vẻ ngoài giống mình chưa hả?”
- “Đương nhiên rồi. Khá xinh xắn, là một nữ sinh đại học đang cần tiền gấp. Cũng may là cậu không cần lấy khuôn mặt mà chỉ cần nhìn phía sau trông giống cậu, nếu không chắc mình phải nhảy xuống biển mà kiếm. Nè, mau nói cho mình biết, cậu đang định làm gì vậy?”
- “Một vở kịch hay ho để trả đũa Âu Minh San và Trần Hạo Thần thôi. Thuốc này, mình sẽ tìm cách để anh ta uống. Đến lúc đó, mình sẽ dẫn cô gái mà cậu tìm được vào. Chuyện gì xảy ra chỉ có cô gái đó, mình và cậu biết thôi.”
Ngọc Lam hốt hoảng lên tiếng:
- “Cậu định chuốc thuốc Hạo Thần rồi chụp hình đưa cho Minh San? Cậu còn không rõ anh ta là ai sao? Nếu biết được chuyện này do cậu chủ mưu, anh ta nhất định sẽ không tha cho cậu”
- “Dù sao cũng đâu có gì thực sự xảy ra giữa Hạo Thần và nữ sinh đó. Mình chỉ đưa hình cho Minh San, đến lúc đó cô ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Yên tâm, mình sẽ không để bị phát hiện đâu. Cậu đừng lo. Hơn nữa, tháng sau mình sang Anh du học
rồi. Mình sẽ không để anh ta tóm được mình đâu”
- “Vì để chọc tức con nhỏ đó có đáng không vậy?”
- “Cho cậu xem trò vui, đến lúc đó cậu sẽ biết là đáng hay không! Cậu giúp mình chuẩn bị cho cô gái đó thật xinh đẹp đi. Mình đi gặp anh ta đây! À, tấm thẻ dự phòng để vào phòng anh ta, mình để trên bàn. Cậu nhớ giữ cẩn thận”
- “Cậu đúng là điên rồ”. Ngọc Lam trách mắng cô bạn thân của mình, nhưng nghe thấy những lời mắng này, Thiên Di chỉ cười tươi: “Chuyện vui như vậy, sao lại không tham gia chứ?”
Thiên Di bước ra khỏi phòng, thẳng tiến lên tầng cao nhất của toà nhà này. Người có tiền như Hạo Thần, không khó để đoán được chỗ anh ta nghỉ ngơi. Trước giờ, Hạo Thần luôn không thích những buổi tiệc. Nếu sự kiện nào thực sự quan trọng hay cần thiết, anh sẽ tham gia một chút rồi đi thẳng vào căn phòng mà chủ tiệc chuẩn bị cho mình. Thói quen này dường như ai quen biết với anh cũng rõ nên họ luôn chuẩn bị sẵn một căn phòng tổng thống nếu muốn mời anh.
Cô thay một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ tại đây, tay đẩy một chiếc xe nhỏ phục vụ rượu và đồ ăn đêm cho khách. Khi đã chắc chắn không ai có thể nhận ra mình, cô liền bắt đầu tiến vào nơi Hạo Thần đang ở. Khi cô đứng trước cửa phòng 1012 thì có chút hồi hộp, nếu thật sự bị phát hiện thì đúng là rất thảm. Tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Bên trong, một người đàn ông đẹp như tượng tạc bước ra. Anh rất cao, vóc dáng săn chắc cùng làn da màu đồng càng tăng thêm vẻ đẹp của anh. Khuôn mặt của anh đẹp tuyệt mỹ nhưng nét lạnh lùng tàn nhẫn lại không thể nào che dấu được mà hiện rõ trên khuôn mặt anh. Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô nhanh chóng lên tiếng:
- “Chủ tịch Trần! Đây là đồ ăn khuya mà Âu gia mời ngài!”
- “Để đó đi. Cô có thể đi được rồi”
Thiên Di đi xuống một tầng lầu, trên cái xe đồ ăn đó đã có cài sẵn một cái camera mini quay vô cùng sắc nét nhưng lại nhỏ xíu, người khác không dễ gì phát hiện ra được chiếc camera cô lén giấu này. Ngay khi xác nhận Hạo Thần đã đẩy xe đồ ăn vào bên trong, cô liền gọi cho Ngọc Lam khi nào anh ta ngủ hẳn mới để nữ sinh đó vào. Ngọc Lam nhận được lệnh cũng liền bắt đầu hành động. Viên thuốc đó, cô đã hoà tan vào chai rượu rồi, đây còn là loại thuốc ngủ cực mạnh mà Ngọc Lam lén lấy được, người trưởng thành uống vào có thể ngủ liền 7-8 tiếng, đủ để cho cô sắp xếp thuận lợi mọi việc.
Nhưng lúc này mọi việc diễn ra trên camera không giống như những gì cô mong đợi. Rõ ràng anh ta đã uống chai rượu đó, nhưng hơn một tiếng đồng hồ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ thuốc Ngọc Lam đưa cho cô là thuốc dỏm? Khi cô còn đang thắc mắc thì có hai người đàn ông xông vào phòng cô, cô chưa kịp phản ứng gì thì họ đã bảo:
- “Xin thứ lỗi, tiểu thư nhưng ông chủ chúng tôi cần gặp cô gấp”
Cô lạnh lùng lên tiếng: “Ông chủ các anh là ai?”
- “Mời cô đi theo chúng tôi ngay bây giờ, nếu không chúng tôi không chắc mình sẽ làm gì. Chúng tôi cam đoan ông chủ của chúng tôi nhất định không làm hại cô, dù chỉ là một cọng tóc”
Thiên Di từng được học võ ở một lão sư nổi tiếng đã về ở ẩn tại một vùng núi hẻo lánh, thậm chí còn đạt đai cao nhất của Karate, nhưng việc cô biết võ thuật chỉ còn mình cô và Ngọc Lam biết. Vì nếu Âu Minh biết được nhất định sẽ không cho phép cô học nữa. Hai người đàn ông cao to trước mặt này cô có thể xử lý như trở bàn tay, nhưng cô muốn xem thử ai lại muốn được gặp cô đến thế.
- “Đi thôi. Ông chủ của các anh đang ở đâu?”