Chương 4

Nhìn nhau trong bóng tối mờ mịt, trong mắt chỉ có lẫn nhau.

"Gặp ác mộng sao?"

Bùi Diễn tách bàn tay đang siết chặt của ta ra.

"Tri Vi được nuông chiều quen rồi, ngươi chớ trách nàng."

Thì ra là vì Tống Tri Vi.

Ta phất tay, lật người qua.

"Ngươi thái độ với trẫm như vậy sao?"

Bùi Diễn trầm giọng: "Nghiễn Vi, ngươi không ngoan.”

Hắn giữ lấy phần gáy của ta rồi hôn xuống.

Khí tức đã lâu không gặp bây giờ xâm nhập, đã lâu không gặp lại, ta thấy có chút xa lạ.

Ta đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hắn ta mới hôn Tống Tri Vi như vậy.

Một trận buồn nôn ập đến, hắn bỗng nhiên đẩy ta ra.

Sắc mặt Bùi Diễn trở nên khó coi.

"Nghiễn Vi, ngươi chê trẫm sao?"

Nắm lấy cổ tay của ta muốn lại đến.

Nước mắt của ta rơi xuống.

Bùi Diễn "Chậc" một tiếng.

"Sao ngày tháng dễ chịu như vậy, mà ngươi còn khóc nhiều hơn?"

Hắn dừng lại, hạ giọng xuống, cẩn thận lau nước mắt rơi xuống của ta.

Hắn rất biết làm sao để khiến ta khuất phục.

Biết ta từ nhỏ bị ném vào trong thôn trang, không nhận được bao nhiêu sự quan tâm.

Biết hắn là người duy nhất ta từng chạm vào, từng mang lại cho ta ấm áp, biết ta không thể dễ dàng rời bỏ hắn.

Biết ta toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Chỉ cần dịu dàng một chút, ta liền không có cách nào gây rối với hắn.

"Hôm nay ngươi cũng nghe được, Tri Vi có thai rồi.”

"Ngươi thiện lương nhất, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn hài tử cứ như vậy mà không còn không?”

"Trẫm đã xác nhận với vu sư, Vong ưu cổ chỉ là sẽ chịu chút khổ da thịt, sẽ không thương tổn tới căn cốt.”

"Cổ trùng kia sẽ giải ưu sầu cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ không còn thích khóc như vậy nữa."

Bùi Diễn cười vuốt vào mũi ta.

Giống như đang nói tới một chuyện nhỏ không quan trọng gì.

Cổ họng của ta lại giống như bị một vật lớn chặn lại, không phát ra được chút xíu âm thanh nào.

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đau đầu không ngừng, mời ngài đi qua một chuyến."

Đến rồi, thật sự đúng giờ.

Lần này Bùi Diễn không vội vàng rời đi như mấy lần trước.

Hắn nhìn thoáng qua người ngoài điện, ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc ta:

"Nghiễn Vi, đợi ngươi giải độc cho Vi Tri xong.”

"Đợi ngươi quên đi những gì không vui trong quá khứ.”

"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không."

Bắt đầu lại từ đầu?

"Bệ hạ!" Cung nhân bên ngoài thúc giục.

Bùi Diễn buông ta ra, xoay người.

"Bệ hạ." Ta gọi hắn lại.

"Lúc nào Vu Sư có thể chế ra Vong Ưu Cổ?"