Lúc Ninh Vu không có ở cạnh, Ngọc Yên rãnh rỗi bèn sai người mang đến rất nhiều chú chim xinh đẹp được nhốt trong nhiều chiếc l*иg, nàng dạy chúng ca hát và nói chuyện, số lượng có hơn một trăm con.
Tối đến, hắn trở về, nghe thấy tiếng chim ríu rít phía sau hậu viên: "Sao lại bắt nhiều chim như vậy?"
Ngọc Yên đáp: "Không có gì, chỉ là ta thấy lông của chúng rất đẹp, định mấy ngày nữa sẽ thả chúng đi, nếu chàng không thích, ta sẽ thả chúng đi ngay bây giờ."
"Không cần đâu, nếu nàng thích thì cứ nuôi chúng." Ninh Vu cũng không để ý thêm.
"Sao lại có mùi rượu?" Hắn ngửi thấy được mùi rượu thoang thoảng trong phòng.
Ngọc Yên lấy ra hai bình rượu: "Sáng nay sau khi chàng rời đi, ta có ra ngoài đi dạo tình cờ tìm được một quán rượu, mua được hai bình rượu ngon."
Nàng rót rượu ra đặt trước mặt hắn: "Thiếu Quân, chàng có muốn uống thử không?"
Hắn nhận lấy uống, tuy ngon nhưng kém xa so với rượu mà nàng làm.
"Có phải cảm thấy hương vị rất bình thường không?"
Hắn gật đầu: "Có một chút, nhưng đây vốn dĩ là rượu chốn hạ giới, tính ra cũng không tồi."
Nàng trộn hai loại rượu lại đưa cho hắn: "Chàng đừng xem thường rượu nơi hạ giới, bọn họ chỉ thiếu một chút gan dạ trong việc thử rượu, chẳng hạn như trộn lẫn hai loại rượu với nhau, không tin chàng cứ thử xem."
Hắn một ngụm uống cạn, cảm thấy sảng khoái.
"Chàng cảm thấy như thế nào?" Nàng mong đợi câu trả lời của hắn.
"Vẫn là tài năng của nàng lợi hại hơn nhiều."
Ngọc Yên rót cho hắn thêm vài ly, sau đó nàng cũng uống một ít.
"Đừng uống nhiều, không tốt cho thân thể của nàng." Hắn nắm lấy bàn tay đang cầm ly rượu chuẩn bị đưa lên của nàng.
"Không, ta muốn uống rượu, ta muốn uống." Nàng tựa hồ đã say, âm thanh uyển chuyển quyến rũ.
Hắn chưa từng thấy nàng say, hóa ra có lúc nàng cũng trông thật đáng yêu.
"Đừng uống nữa, nàng say rồi." Hắn giật lấy ly rượu từ tay nàng.
Nàng bất mãn cắn lấy ngón tay hắn, thút thít nói: "Không được, đưa cho ta."
"Nàng say rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Nàng cũng ngoan ngoãn để hắn bế nàng đến trên giường, lúc hắn không nhìn nàng, thì ánh mắt của nàng lại cực kỳ tỉnh táo.
Nàng vốn định chuốc say hắn, khiến hắn mất đi phòng bị, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng chủ động, nếu vào lúc này mà chủ động dụ dỗ hắn uống rượu, có lẽ sẽ khiến hắn nghi ngờ. Cho nên nàng mới giả vờ say, khiến hắn mất đi cảnh giác.
Hắn đặt nàng lên giường, kéo chăn lên đắp cho nàng, nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn đang định đến thư phòng để giải quyết công việc, không ngờ bị nàng tóm lấy, nàng dùng ánh mắt ôn nhu câu dẫn: "Ta đã tắm rồi, tắm vô cùng sạch sẽ."
Hắn cổ họng khô khốc: "Nàng có biết nàng đang nói gì không?"
Nàng khẽ cười: "Chàng lúc trước đã từng nói, nếu như chàng đến thì ta cần phải tắm rửa thật sạch sẽ và chờ chàng."
Ninh Vu nhớ tới lời hắn nói với nàng trước kia, lúc trước khi hắn và nàng vừa mới thành thân, hắn cố ý nói như thế để làm nhục nàng, nhưng không nghĩ tới nàng lại nhớ rõ như vậy.
"Sau này.. nàng không cần phải làm như vậy nữa, nàng cũng không cần mọi việc đều dè dặt trước mặt ta như thế." Hắn có phần hối hận vì những lời mình đã nói lúc đó, bởi vì những lời này đã mang đến sự sỉ nhục cho nàng.
Nàng không ngờ rằng hắn sẽ nói điều này vào lúc này, nhưng đây không phải là kết quả mà nàng mong muốn.
Vì vậy, nàng đã ôm lấy cổ của hắn, rồi cắn nhẹ lên trên đó.
Các cung nhân lẳng lặng chờ lệnh ở bên ngoài, đã nửa đêm rồi mà vẫn chưa nghe thấy chủ nhân gọi, ngược lại mơ hồ còn ngửi được mùi thơm mang mác truyền đến.
Những cung nhân dày dặn kinh nghiệm vẫn biết chuyện gì sẽ xảy ra, họ nhìn nhau với ánh mắt lo lắng.
Lo lắng đầu tiên là nếu đế quân không khống chế tốt bản thân, rất có thể đế phi sẽ bị thương, vậy thì cuộc sống của những thị nữ đi cùng này nhất định sẽ không dễ dàng.
Lo lắng thứ hai chính là, hiện tại đế phi vẫn chưa khôi phục trí nhớ, đế quân không nên đối xử với đế phi như thế, nếu không khi nàng nhớ lại chuyện năm xưa, sẽ cho rằng đế quân thật sự không thương tiếc nàng.
Nhưng mà, điều mà bọn họ không biết chính là, đế quân của bọn họ không phải là người chủ động, mà là đế phi của bọn họ, người mà vốn luôn trầm mặc điềm tĩnh, giờ đây lại ra sức chủ động dụ hoặc đế quân của họ.
Ngọc Yên đã ra sức nổ lực trong một canh giờ, nhưng hắn vẫn chưa thể hiện được hết sức lực của mình, mặc dù hắn vẫn chưa hiện ra chân thân, nhưng khuôn mặt vốn dĩ khôi ngô tuấn tú của hắn giờ có chút dữ tợn, thậm chí cả những đường gân trên trán và cổ đều lộ ra.
Nàng không biết giờ phút này hắn đã tốn bao nhiêu sức lực để khống chế bản thân không làm tổn thương nàng.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Hắn thấy nàng mất tập trung nên cố ý đổi tư thế.
Nàng bất giác ưỡn người lên như cá mắc cạn.
"Ta đang nghĩ, người cùng chàng cá cược ban đầu là ai?" Nàng thành thật trả lời, nhưng vẫn giả vờ say khướt.
Nàng nhớ đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã trói mình nói rằng, bởi vì do hắn bị thua cá cược với hắn ta cho nên hắn mới chấp nhận thành thân với nàng.
Nàng càng không biết rằng, người đó đã bị hắn bắt đi từ lâu, hắn ta đã ném xuống địa ngục để trừng phạt.
Ninh Vu sửng sốt, thân thể dừng lại: "Sao lại đột nhiên hỏi việc này?"
"Ta chỉ là muốn hỏi, nếu như ban đầu người thua là hắn, thì người cùng ta thành thân đã không phải là chàng rồi."
Cuối cùng hắn cũng bị chọc giận, hắn nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng: "Nàng giỏi lắm, ở bên cạnh ta mà vẫn còn có tâm tư nghĩ đến kẻ khác."
Có chút đau đớn từ cằm truyền đến nàng bèn không nói nữa, chỉ ôn nhu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy ngón tay thon dài của hắn.
Ninh Vu hai mắt âm trầm đáng sợ, thanh âm khàn khàn: "Là ai dạy nàng?"