Vòng Tròn Đồng Tâm


Chương 6: Phiên ngoại 1: Canh thịt
Thím Trương có một ham mê, đó là ngắm chàng trai ở ngôi nhà đối diện.

Anh chàng kia rất đẹp trai, nho nho nhã nhã, có điều dễ xấu hổ, mặc kệ người khác hỏi thế nào đều không đáp lại, chỉ cười cười, cười đến con tim thím đây nhảy nhót, sau đó tiếp tục nhảy nhót đi khoe với các chị em tốt.

“Nếu trẻ lại mười ba tuổi, tôi chắc chắn sẽ có một đoạn tình duyên nồng nàn với cậu ấy nhá.”

“Chàng trai đấy tốt lắm, tuấn tú lại lịch sự nữa!”

“Ai nha, đây là gen gì không biết…”

Tuy rằng lớn tuổi không có ưu thế, nhưng vẫn rất đáng để xem xét nhé! Quan trọng là, nhóm cô dì thật sự rất nhàn rỗi…

Mạc Chính Ngôn cũng có một ham mê, đó là mượn danh nghĩa ghen tuông để làm rất nhiều việc khác.

Đại khái đây là bản năng hồi còn nhỏ của anh, thời học sinh, anh am hiểu ba mươi sáu cách làm nũng, đến khi trưởng thành, kỹ năng này được luyện đến trình độ huy hoàng nhất.

“Thím ấy lại nhìn em.” Mạc Chính Ngôn cười cười, gật đầu coi như chào hỏi với hàng xóm, rồi mới hơi khó chịu nghịch nghịch khăn quàng cổ của A Mộc, sờ vành tai cậu, âm thanh rất thấp. “Của anh.” Sờ mặt cậu lần nữa. “Của anh.”

Mặt A Mộc đỏ bừng, không biết do nóng hay do xấu hổ.

“Quá nóng…” Cậu nhỏ giọng nói.

“Không đâu, hôm nay rất lạnh mà.” Mạc Chính Ngôn cười rộ. “Chúng mình vào nhà đi.”

Gần đây, A Mộc phản ứng nhanh hơn xưa, tuy rằng không nhiều, nhưng trong mắt Mạc Chính Ngôn quanh năm suốt tháng nhìn A Mộc, thì đó là thay đổi vô cùng lớn, ít nhất cậu nói nhiều hơn.

Anh hy vọng A Mộc từng chút từng chút tiến bộ, rồi một ngày nào đó, cậu sẽ tìm lại được tự tin vốn có.

Quả nhiên trò chuyện cùng hàng xóm, ra ngoài vui chơi dường như có ích cho cậu. Mạc Chính Ngôn nghĩ.

Có điều, một A Mộc nói chuyện ngại ngùng cũng rất đáng yêu.

Mạc Chính Ngôn… bỗng nhiên không biết nên làm sao.

Anh định cùng A Mộc trải nghiệm một chuyến du lịch chỉ có hai người, hưởng thụ “tuần trăng mật”, nhưng anh cả Mạc nói anh có ý đồ không tốt, muốn “đề phòng”, nên tạm thời không để cho đi.

Trừ phi để cho cha Mạc mẹ Mạc đi cùng A Mộc.

Điều đó đương nhiên là không được, nếu như thế, Mạc Chính Ngôn chắc chắn phải liều mạng theo chân bọn họ.

“Đầu còn đau không?” Mạc Chính Ngôn mát xa đầu giúp cậu.

Đây là thói quen do sáu năm trước tạo nên, khi đó A Mộc gần như là ngu đần, sau khi bị dì Phương vứt bỏ thì dường như không còn ý định sống nữa. Hai năm trôi qua, A Mộc không còn chứng đau đầu, nhưng Mạc Chính Ngôn không bỏ được thói quen này.

Anh híp mắt, yên tĩnh ôm lấy A Mộc.

“Không đau… Có chuyện gì vậy?” A Mộc khó hiểu vươn tay chạm vào đầu anh.

Rồi rút tay về.

Mạc Chính Ngôn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cậu, đặt lên má mình, nhẹ giọng nói: “Đừng rút tay, tiếp tục sờ.”

Biểu cảm trên mặt anh rất rõ ràng, A Mộc vô thức sờ sờ má anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, sau đó mới thấy không tự nhiên.

“A Mộc, dì hàng xóm lại đang nhìn em kìa, cha mẹ cũng nhìn em nhiều lần như thế.” Hơi thở Mạc Chính Ngôn phun trên mu tay A Mộc, ẩm ẩm nóng nóng, ánh mắt kìm nén khát vọng. “Trước đây, em làm anh hoảng sợ quá nhiều, em cũng nên bồi thường anh, đúng không?”

A Mộc gật đầu theo phản xạ.

Con trai út Mạc gia thật xảo quyệt.

Anh nhớ rõ lần đầu mình và A Mộc phát sinh quan hệ, trong lòng ôm ấp thấp thỏm không yên tâm, giả vờ trấn định giăng bẫy, rồi chậm rãi hôn lên mi mắt A Mộc.

“Nhiều mồ hôi…” A Mộc lắc đầu, lòng bàn đầy mồ hôi, hai người vừa từ bên ngoài về, phong trần mỏi mệt.

“Được thôi, vậy chúng mình cùng tắm.” Mạc Chính Ngôn rất biết thời thế.

A Mộc khẩn trương, trông mong nhìn Mạc Chính Ngôn đang bế mình, hai ba bước liền vào phòng tắm.

“Phanh”, cửa phòng đóng lại.

Vào phòng tắm, Mạc Chính Ngôn không vội vàng, điều chỉnh độ ấm của nước, xả nước ra, chậm rãi cởi từng lớp từng lớp quần áo trên người A Mộc, giống như trẻ con háo hức bóc kẹo, ánh mắt sáng rực, thỉnh thoảng cắn chóp mũi đối phương.

Hương vị ngọt ngào.

Hương vị hạnh phúc.

–Cảnh tiếp theo giới hạn người xem, những ai trên mười tám tuổi mới được thưởng thức canh thịt–

A Mộc buông xuống làn mi dày, khi hai người trần trụi ôm lấy nhau, cậu xấu hổ cười cười với Mạc Chính Ngôn, gương mặt bị hơi nước nóng bốc lên nhuốm hồng, ánh mắt dịu dàng nhu hòa.

Mạc Chính Ngôn bỗng nhiên cảm thấy khó thở.

Anh cắn mạnh đầu nhũ hoa A Mộc, sau đó, nhẹ nhàng chầm chậm liếʍ quanh như biết lỗi.

Hơi thở A Mộc càng lúc càng dồn dập, lưng cậu tựa vào bồn tắm, tay nắm lấy thành, Mạc Chính Ngôn đè lên người cậu, hai người dán sát vào nhau, làn da màu mật ong trong làn nước bóng loáng đẹp mắt.

A Mộc tựa như bị mê hoặc, vươn tay sờ cơ bụng Mạc Chính Ngôn, cảm nhận cơ thể anh phập phồng.

Tim hai người đều đập nhanh hơn.

“A Mộc… A Mộc, A Mộc, A Mộc…” Mạc Chính Ngôn nâng eo A Mộc lên, thuận lợi tách hai đùi cậu ra, miệng như niệm chú, mỗi lần niệm là một lần hôn môi cậu.

Thế là, A Mộc giống như bị thôi miên, bàn tay vụng về ma sát côn ŧᏂịŧ hai người, tận đến khi cả hai đều cứng, Mạc Chính Ngôn lại kéo tay cậu, cắn đầu ngón tay. “Vẫn chưa xong đâu.”

Vẻ mặt anh sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, ánh mắt tối sầm: “Anh muốn tiến vào cơ thể em, nên bây giờ chưa thể bắn.” Thật ra, chỉ cần A Mộc giúp anh làm chuyện vừa rồi, anh cảm thấy cơ thể mình như tan vỡ.

— bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi nào Mạc Chính Ngôn, đừng nhanh như vậy. Anh thầm nhắc nhở bản thân.

Mắt và miệng A Mộc bắt đầu đỏ, Mạc Chính Ngôn càng lúc càng hưng phấn, tay không ngừng hoạt động, không ngừng âu yếm người mình yêu, vì bắt nạt nho nhỏ này mà lòng cảm thấy vui vẻ.

Có lẽ, chính bản thân Mạc Chính Ngôn cũng không nhận ra, khi anh kéo tay A Mộc, động tác không hề cẩn thận như trước nữa, cũng không đối xử với cậu như trẻ con, mà là người yêu thực sự.

Tận đến khi hậu huyệt có thể chứa ba ngón tay, Mạc Chính Ngôn hét lên một tiếng, lập tức bị A Mộc kẹp chặt.

Anh cười khẽ.

Lúc này, A Mộc cực kỳ khẩn trương.

Anh hôn lên hai má cậu, hạ thân chậm rãi đi vào, mượn dòng nước ấm làm chất bôi trơn, rất nhanh đã tiến vào một nửa. Làn da A Mộc vốn tái, giờ phút này cũng ửng hồng lên, tay chân bám vào người Mạc Chính Ngôn.

Cậu liếc mắt nhìn Mạc Chính Ngôn, dần dần thả lỏng, cố gắng nuốt gần nửa còn lại của côn ŧᏂịŧ.

Trời ạ- Mạc Chính Ngôn mở to mắt, há miệng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Cẩn thận một chút…”

A Mộc chậm rãi ngẩng đầu, hơi hơi cười.

Em yêu anh.

Em yêu anh.

Cậu âm thầm tuyên bố.

Mạc Chính Ngôn che lại ánh mắt ngập lửa dụ̶c̶ vọng, trong cơ thể, dòng nước ấm nóng cuồn cuộn lan tràn tứ phía, cuối cùng hóa thành tình yêu đong đầy, ra sức làm A Mộc.

Anh ra vào nhịp nhàng, bàn tay lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve A Mộc.

Hai người một trước một sau xuất ra, cho dù nước đã nguội lạnh, cho dù nên đi ra khỏi bồn tắm, nhưng Mạc Chính Ngôn vẫn ôm lấy A Mộc, tim đập thình thịch, thật lâu sau mà chưa bình ổn.

Anh cảm thấy, anh là người hạnh phúc nhất thế giới này.

Hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.

Bình Luận (1)

  1. user
    Nguyễn Băng Thanh (2 năm trước) Trả Lời

    Truyện rất hay = ̄ω ̄=

Thêm Bình Luận