Chương 5
Mạc Chính Ngôn càng ngày càng về nhà muộn.
Anh càng ngày càng thích nhốt mình vào văn phòng, làm việc đến khuya.
A Mộc vẫn duy trì cuộc sống đơn giản như cũ, hàng ngày phiên dịch, đến thư viện hoặc hiệu sách tìm sách tham khảo, rất ít gặp gỡ, nói chuyện cùng Mai Nam Sinh.
Buổi tối ngồi trên sofa chờ Mạc Chính Ngôn trở về, rồi ngủ quên từ lúc nào không hay.
Buổi sáng khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên giường.
Chiếc giường trống trải.
“Tìm phòng ở?” Mai Nam Sinh chớp chớp mắt. “Tớ có thể tìm… Khoan đã, như cậu nói thì lúc trước cậu vẫn ở cùng Mạc Chính Ngôn?”
A Mộc gật đầu.
“Cậu với Mạc Chính Ngôn là… cái đó à?”
“Cái, đó?”
“Hự, cái đó… người yêu? Nếu không thì tại sao cậu ở chung nhà với tên đó? Tựa như, tựa như…” tựa như bao dưỡng vậy.
Theo bản năng, Mai Nam Sinh phản đối hai chữ kia có liên quan đến Phương Mộc, nghĩ nghĩ, mặt đỏ bừng lên.
A Mộc tạm dừng một phút đồng hồ.
“Tớ như vậy, anh ấy như vậy…” Cậu chầm chậm mà mờ mịt nói: “Có khả năng sao?”
Hai vòng tròn đồng tâm, trừ phi hoàn toàn giống nhau, còn không, dù thay đổi như nào đi chăng nữa, hai đường tròn này vĩnh viễn không có giao điểm.
Mà cậu đã tụt lại lâu lắm rồi, bây giờ đuổi không kịp anh.
Mai Nam Sinh hiểu lầm ý tứ cậu, ngượng ngùng nói: “Hự, hai người đàn ông đúng là không có khả năng… Tớ nghĩ nhiều rồi… Ha ha…”
Nhưng ngờ vực của hắn vẫn không mất đi.
Bao ăn bao ở nhiều năm như thế, cho dù tình bạn tốt cũng sẽ không như vậy mà. Mai Nam Sinh nhìn A Mộc giống như chú hamster nhỏ bé đang ôm lấy chiếc bánh mì từ từ gặm.
Sau đó, hắn nghĩ đến một khả năng khác.
Trừ phi…
Chuyện ngoài ý muốn của Phương Mộc năm đó thật sự có liên quan đến Mạc Chính Ngôn?
Khác với Mai Nam Sinh một bụng đầy nghi hoặc, A Mộc thật ra rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác không nhìn rõ suy nghĩ của cậu. Cậu cắn ống hút, đầu lưỡi truyền đến cảm giác chua chua chát chát, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cậu nhìn thấy Phương Mộc.
Phần lớn thời trung học, A Mộc đều ngồi bên cửa sổ, nheo mắt nhìn ra sân thể dục. Nhìn bộ dáng lười biếng của Mạc Chính Ngôn, đứng ven sân thể dục, bóng bay đến mới chậm rì rì đá một phát, khiến cho đồng đội tức đến nghiến răng nghiến lợi, có người còn đấm anh một cú thật đau.
Anh cười to xin tha.
Phương Mộc thất thần cong miệng cười, Mạc Chính Ngôn dưới ánh nắng rực rỡ xán lạn, chói mắt khác thường.
Cậu cười, bỗng nhiên đυ.ng đến mấy lá thư tình giấu dưới ngăn bàn, vẻ mặt cứng đờ.
Vì ích kỷ, cuối cùng, Phương Mộc vẫn không đưa những lá thư tình của nữ sinh cho bạn tốt. Mỗi ngày ngăn bàn thêm đầy, mà cậu làm như không có chuyện gì tiếp tục đối mặt với Mạc Chính Ngôn.
Ngay lúc đó, cậu đã nghĩ, hai người cứ như vậy trải qua cả đời, đi hết một đời.
Phương Mộc, mi thật đê tiện.
Vẻ mặt A Mộc rùng mình, hình ảnh Phương Mộc trước mặt vỡ tan.
Bởi vì cậu thấy hai gã đàn ông đẩy cửa đi vào. Dáng vẻ hai gã giống hệt lưu manh, trong đó, một người có vết sẹo trên cánh tay, không có ý tốt tiến gần đến chỗ cậu.
“Có chuyện gì thế?” Mai Nam Sinh đưa lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy.
A Mộc run rẩy, cử động hai chân, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ- chạy!
…
…
“Em làm cái gì đấy?” Anh cả Mạc nhíu mày. “Lâu rồi không ngủ?”
Mạc Chính Ngôn không nói lời nào.
Lệnh cho cấp dưới đóng cửa lại, văn phòng giờ này chỉ còn hai anh em họ.
Tình trạng của anh rất tệ- tinh thần không tốt, vẻ mặt không yên, mắt chứa đầy tơ máu, cho dù bộ dáng chỉnh tề cũng không che giấu được sự thất bại. Đến cả cấp dưới cũng lén bàn tán, anh cả Mạc không thể không nhận ra.
“Là A Mộc?” Mạc Trọng Ngôn trầm ngâm một lúc lâu.
Mạc Chính Ngôn giương mắt nhìn anh trai, rồi lại dời ánh mắt.
“Anh.”
Anh im lặng một lúc lâu mới nói vài lời khó hiểu: “Dường như em… hơi mệt mỏi rồi.”
Anh cả Mạc ngồi xuống, vẻ mặt không thay đổi. “Anh nghe không rõ.”
“Em…”
Mạc Trọng Ngôn không hề do dự đấm một quyền vào mặt Mạc Chính Ngôn.
Mạc Chính Ngôn thét lớn một tiếng, khóe miệng rách ra.
“Anh coi như chưa nghe thấy mấy lời mê sảng của em.” Anh cả thu tay lại, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi. “Mạc Chính Ngôn.”
Anh “ừm” một tiếng.
Anh như dã thú bị thương, hơi thở gấp gáp, mặc kệ khóe miệng chảy máu, tay phải che hai mắt, không muốn để lộ biểu cảm yếu ớt dù chỉ một chút.
“A Mộc là trách nhiệm của ai? Là ai quỳ xuống muốn cả nhà đồng ý?” Mạc Trọng Ngôn nói ra từng chữ từng chữ. Cho tới bây giờ, Mạc gia luôn coi Phương Mộc như người thân, cũng dần dần tiếp thu chuyện tình cảm của bọn họ, may mà tư tưởng cả gia đình đều rất tiến bộ. “Mà hiện tại, em nói mệt.”
Ngữ khí anh cả bình thản như đang nói một câu trần thuật.
Mạc Chính Ngôn ngẩng phắt đầu. “Em không…”
Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Tay chân Mạc Chính Ngôn lạnh như băng. Anh có dự cảm, nếu cứ tiếp tục như này, anh cả sẽ nói cho cha mẹ biết, rồi họ sẽ giấu A Mộc đi.
Không thể.
Không thể như thế!
Anh vì ai mà sống, vì ai mà liều mạng như vậy?
Không có A Mộc, anh không còn gì cả.
Anh em đối diện nhau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Mạc Chính Ngôn hít một hơi thật sâu, giấu giếm cái chớp mắt bối rối, từ từ ổn định cảm xúc. Từ đầu đến cuối, anh cả luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ngón tay chỉ vào đầu rồi xoay vài vòng, để lại mệnh lệnh “suy nghĩ cho kỹ” rồi mở cửa đi thẳng.
Nhân viên lễ tân gọi điện tới, nói là có người có việc gấp cần gặp anh. Mạc Chính Ngôn vừa nghe đến ba chữ “Mai Nam Sinh”, tâm trạng xuống dốc không phanh.
Lại một người cướp đi sự chú ý của A Mộc. “Hôm nay tôi không có cuộc họp nào, bảo cậu ấy vào đây.”
Mạc Chính Ngôn cực kỳ buồn bực.
Thật lâu trước kia, anh chỉ thầm mong muốn A Mộc bình phục, tiếp đó, anh muốn ở chung với A Mộc, lại sau đó, anh muốn thân thể A Mộc, mà hiện tại, anh bực tức vì không chiếm trọn trái tim A Mộc.
Càng ngày anh càng tham lam hơn, ỷ vào sự dung túng của A Mộc mà tham hơn.
Lúc sau, Mai Nam Sinh đùng đùng đi vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng, mệt mỏi chật vật, vội vàng mở miệng: “Mạc Chính Ngôn! Phương Mộc, Phương Mộc có chuyện rồi! Tôi đã báo cảnh sát, nhưng…”
Mạc Chính Ngôn cảm giác máu mình đều bị rút cạn.
“Cái gì?” Mạc Chính Ngôn nắm lấy cánh tay hắn. “A Mộc gặp chuyện gì?”
“Vừa rồi, A Mộc nói với tôi chuyện chuyển nhà, rồi…”
“Khoan đã.”
Giọng nói Mạc Chính Ngôn âm trầm: “Chuyển nhà? Cậu nói cái gì?” Ngữ điệu anh rất nhẹ, nhẹ đến không thể tin được. “Cậu ấy đang ở với tôi rất tốt, vì sao nói chuyện đấy?”
Mai Nam Sinh ngẩn người, quên mất lo lắng trong lòng, biểu cảm cổ quái. “Thì là chuyển nhà mà, Phương Mộc nói thế. Hơn nữa, hai người đàn ông không thể ở với nhau cả đời, cho dù tình bạn tốt đến đâu…”
Mạc Chính Ngôn áp chế ngọn lửa giận dữ, tiến lên phía trước, nheo mắt lại.
“Quan hệ của chúng tôi là người yêu!”
Bầu không khí tựa như ngưng lại.
Mai Nam Sinh cứng ngắc, vẻ mặt khϊếp sợ.
Sau đó, hắn như nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Cậu, cậu ép buộc cậu ấy đúng không? Trước kia, cậu ấy ưu tú như thế, tương lai tươi sáng, tính tình tốt bụng hòa nhã, lúc ấy, hơn nửa nữ sinh toàn khối đều thích cậu ấy!” Ánh mắt hắn đỏ bừng bừng. “Cậu sao có thể, sao có thể khiến Phương Mộc…”
“Không còn nữa.”
“Cái gì?”
Gương mặt Mạc Chính Ngôn lạnh lùng. “Phương Mộc mười tám tuổi đã không còn nữa, thần tượng hoàn mỹ trong lòng các người đã không còn nữa, không còn! Hiện tại chỉ có A Mộc, người cậu thấy hiện tại là A Mộc.”
Mai Nam Sinh buông thõng tay. “Tôi không hiểu…”
“Cậu có biết…”
Sức lực Mai Nam Sinh dần dần cạn hết, tựa lưng vào tường.
Phương Mộc và A Mộc không giống nhau, Mạc Chính Ngôn hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Phương Mộc đã không còn.
“Đừng tiếp tục đuổi theo hình bóng người không có thực kia nữa.” Mạc Chính Ngôn chỉnh chỉnh lại quần áo, toàn bộ khí chất đều thay đổi, giống như sư tử vừa tỉnh ngủ, nhìn người trước mặt như kẻ thù. “Cậu ấy là của tôi, từ trước đến giờ luôn là của tôi.”
“Cậu, cậu…”
Mai Nam Sinh rùng mình một cái.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác, nếu hắn can thiệp vào cuộc sống của họ, nhất định sẽ gặp họa lớn.
Mạc Chính Ngôn… thay đổi rồi.
Có lẽ, vốn dĩ anh là dạng này, ngày trước, làm một nam sinh chói lọi như ánh mặt trời chỉ vì Phương Mộc, còn sau lưng, anh làm những việc gì, đánh nhau như thế nào, cả trường học đều sớm nghe nói.
Nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi.
Hắn chưa từng thật sự đối mặt với con người đáng sợ của Mạc Chính Ngôn.
“Tốt rồi.” Con ngươi đen như mực của người đàn ông chăm chú nhìn Mai Nam Sinh. “Bây giờ, nói cho tôi biết, A Mộc xảy ra chuyện gì?”
…
…
A Mộc biểu hiện rất hợp tác.
Khi bị đưa đến nơi, cậu không giãy giụa, tự mình bước đi, giống như con rối, không rên một tiếng, sau khi bị trói chân tay càng ngoan ngoãn hơn.
Cậu bị nhốt tại một căn nhà đá bỏ hoang ở vùng ngoại ô, bên cạnh là trang trại nuôi trồng vắng vẻ.
“Mày có biết vì sao tao có vết sẹo này không?” Gã bắt cóc cậu nhếch miệng nói, chỉ vào cánh tay của mình. “Năm đó, tao dùng cánh tay này đánh mày thành đứa ngốc, rồi bị tống vào tù, thằng nhãi kia thuê người chăm sóc tận tình cánh tay của tao.” Ánh mắt gã dần dần nhuốm màu điên cuồng cùng vui vẻ. “Còn có lưng tao, chân tao, đầu tao… May mà tao không bị đánh thành đứa ngốc.” Gã cười ha ha một tiếng.
A Mộc giương mắt nhìn.
Lập tức một cái tát giáng xuống, đánh cho đầu cậu ong ong.
Cậu nhắm mắt lại, mặt chậm rãi sưng đỏ.
“Mày có biết vài năm qua tao sống như thế nào không? Bọn mày ỷ vào mình có tiền, có tiền thì giỏi lắm!” Gã vừa nói vừa nhìn chằm chằm A Mộc. “Nhưng mà chưa xong đâu. Tao còn cái mạng này, không sợ không báo được thù! Mày muốn trách thì trách thằng nhóc họ Mạc kia!”
Bị tha cả chặng đường dài, A Mộc dù đã thuận theo nhưng vẫn không được yên thân, bọn họ vui mừng hay khó chịu đều đánh đập cậu, lần nào cũng thế, đánh rất mạnh tay.
A Mộc chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nhỏ bé.
Vậy cũng tốt. Cậu nghĩ.
Không cần đi đâu nữa.
Dù sao cậu cũng không duy trì được bao lâu, sắp được giải thoát rồi.
Ý thức A Mộc càng lúc càng mơ hồ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thế nhưng tay chân và mặt đều nóng rát. Sức lực cơ thể dần dần cạn kiệt, có chỗ còn mất đi cảm giác, có lẽ đã bị thương nặng, có lẽ bị tê rần, cậu không biết.
“Anh Thạch.” Một tên mập mạp đi đến. “Chúng ta bắt được người rồi, anh định đòi thằng họ Mạc kia bao nhiêu?”
“Loại thiếu gia nhà giàu này, tốt nhất lấy được hết tiền của nó thì càng ngon.” Gã đàn ông có ý nghĩ độc ác, trên mặt không giấu nổi sự khinh bỉ cùng ghen ghét. “Dù sao tao không sợ chết, không đòi được tiền, chôn luôn thằng ngốc này cũng được.”
Bọn họ tôi một câu anh một câu, thương lượng tiền chuộc, rồi tính đến cách chạy thoát.
Bọn họ không hề đề cập đến chuyện giao con tin như thế nào.
Hoặc là, bọn họ không hề có ý định giao con tin.
Con ngươi A Mộc chậm rãi chuyển động, há miệng thở dốc nhưng một tiếng hừ cũng không hừ được.
Cậu đột nhiên nhớ lại, thật lâu trước kia, cậu từng rất hận, hận mẹ mình, hận người cha sớm bỏ nhà đi, hận hàng xóm vì sao họ có thể vô tư hạnh phúc như vậy, hận Mạc Chính Ngôn có thể hồn nhiên dựa vào anh trai.
Đó là giận chó đánh mèo.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu không thể hận được nữa, bởi vì Mạc Chính Ngôn vẫn luôn kiên trì đợi cậu, rất kiên trì. Có điều, cậu không biết Mạc Chính Ngôn thật lòng muốn đối xử tốt với cậu, hay vì áy náy trong lòng.
Cậu luôn luôn nỗ lực, cố gắng.
Rất cố gắng.
Cậu cố gắng giao tiếp với mọi người tốt hơn, nhưng không được, vì vậy, hiện tại cậu mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.
“A Mộc? A Mộc! Là em sao?”
Nghe vậy, A Mộc từ từ mở mắt ra, đầu bị kéo giật lên, điện thoại sát bên tai, ngây ngốc nghe một giọng nói quen thuộc.
“Nói chuyện đi!” Gã có sẹo mất kiên nhẫn, hét lớn.
A Mộc lung lay, môi run run. “Mạc… Chính… Ngôn… Chính… Ngôn…”
Đầu bên kia điện thoại là một mảnh im lặng, sau đó tựa như bùng nổ, ánh mắt Mạc Chính Ngôn như ngọn lửa hừng hực, cảm xúc không ổn định, nói: “Mày muốn bao nhiêu tiền, hay là muốn mạng của tao, nói!”
Nghe xong câu này, A Mộc liền hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê rồi tỉnh lại đứt quãng vài lần, ban đầu bọn bắt cóc còn lộ vẻ mặt vui mừng, đôi khi tụm lại tính trước sẽ phân chia tiền như nào, ngoại trừ đúng giờ cho A Mộc uống nước thì không liếc mắt nhìn cậu một cái, những lần đánh đập ít hơn trước nhiều. Nhưng sau vài lần A Mộc tỉnh lại, chợt thấy bọn bắt cóc bồn chồn bất an, có khi còn đập bàn đá ghế, quăng nông cụ cho hả giận.
“Đệt, Uy đại ca sắp tìm đến đây rồi!”
“Hay là không làm tiếp nữa, bây giờ thả…”
“Không được, đã làm đến bước này rồi, tao không cam lòng!”
“Mày câm miệng!”
Không biết qua bao lâu, A Mộc cảm thấy cơ thể mình nóng rần. Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào xôn xao, cậu bị kéo mạnh lên, có cái gì đó kề sát vào cổ, lạnh lạnh lẽo lẽo, buốt giá khiến lòng cậu run rẩy.
Khung cảnh hỗn loạn, cậu nghe thấy rất nhiều tiếng động khác nhau, nhưng hoàn toàn không phân biệt nổi. Ngay sau đó, có một dòng chất lỏng ấm áp, mang mùi tanh bắn tung tóe lên mặt cậu.
A Mộc không chống đỡ được nữa, mất đi thăng bằng, mềm nhũn ngã xuống.
Và được một vòng tay ôm lấy.
“A Mộc, A Mộc, không sao rồi… Anh đưa em đi bệnh viện…” Bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc, khẽ khàng, bất an gọi, sau đó không kìm được nức nở. “Chúng mình về nhà, xin em đấy, nhìn anh đi, đừng nhắm mắt lại…”
Cậu không mở mắt ra.
Mười tám tuổi năm ấy, sau khi A Mộc ngã xuống, không ngờ rằng mình có thể mở mắt lần nữa. Lúc này đây, cậu không nghĩ rằng có ngày mình sẽ tỉnh lại.
Có một lần cậu ngủ liền một tuần, còn lần này cậu ngủ ba ngày, đã tỉnh lại.
Khi cậu tỉnh dậy, Mạc Chính Ngôn đang chăm chú nhìn cậu.
Cậu chớp chớp mắt, sửng sốt, hai người nhìn nhau vài giây, trái tim căng thẳng như dây cung dần dần thả lỏng, vẻ mặt Mạc Chính Ngôn như trẻ con giật mình, hai hàng lệ không e dè rơi xuống.
A Mộc nói hơi khó nghe: “Đừng… khóc…”
Người đàn ông ôm chặt cậu, khóc thất thanh.
“Em… yêu… anh…”
Vừa mới tỉnh lại, giọng nói A Mộc khàn khàn, yếu ớt thô ráp.
Nhưng đây là âm thanh hay nhất mà Mạc Chính Ngôn từng nghe qua.
Cả đời anh sẽ không quên.
“Anh cũng yêu em, từ nhỏ đã yêu em rồi, anh không muốn người khác cướp mất em, không muốn em rời khỏi tầm mắt của anh, không muốn em cười với bất kỳ ai trừ anh. Không có em, anh không còn gì cả…” Mỗi lần nhìn thấy băng vải trên người cậu, Mạc Chính Ngôn cảm thấy như tim mình bị cắt mất một khối. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Anh hối hận vì mình vô dụng, cho dù tàn nhẫn tra tấn những kẻ đó, cũng không bù đắp nổi những thương tổn mà A Mộc phải gánh chịu. Khi hai mắt anh đỏ đậm, vặn gãy chân tay lũ khốn đó, A Mộc chỉ có thể nằm ở phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ, cậu phát sốt, trên người, nơi nơi đều là vết thương.
Anh cực kỳ hận, cực kỳ đau.
…
Vì sao… vì sao cậu từng có một giây muốn từ bỏ.
Từ bỏ đấu tranh lấy lại sự sống.
A Mộc bị nhiệt độ ấm áp vây quanh, thoải mái mà hạnh phúc. Cậu thấy cha Mạc mẹ Mạc đứng ngoài cửa, khóc vì vui mừng, thấy anh cả Mạc thở phào một hơi, thấy Mạc Chính Ngôn hôn cậu, người bên ngoài đều không ngạc nhiên.
A Mộc chớp chớp mắt, khóe mắt chậm rãi hồng hồng.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, thì ra tình cảm của bọn họ được nhiều người chúc phúc như vậy.
“A Mộc…”
“Ừm…”
“A Mộc, A Mộc, A Mộc…” Từng cái hôn vụn vặt rơi xuống.
“Ừm…”
Nếu như nói, lúc trước Mạc Chính Ngôn còn ôm hy vọng A Mộc hồi phục, sau lần này, anh không còn chấp nhất nữa, quá khứ chỉ còn là quá khứ.
Phương Mộc tuổi mười tám luôn cách trở hai người, mãi mãi tan biến.
Anh cảm thấy, như vậy là đủ rồi, chỉ cần A Mộc hiện tại là đủ rồi.
Hai người yêu nhau, chỉ cần như vậy là đủ
Truyện rất hay = ̄ω ̄=